Tác giả: Tiểu Trân Bảo
Dường như càng về đêm con người ta càng buồn bã. Vì đêm đen quá dài, đến nỗi những con người trong thành phố này đều chỉ có thể cố gắng vượt qua nó bằng những tụ điểm vui chơi nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ. Nhưng người ta chưa từng nghĩ rằng, ánh đèn có rạng rỡ bao nhiêu, quán bar có náo nhiệt thế nào, họ vẫn phải uống những ly rượu nhạt lạnh lẽo để chống chọi với mỗi giây mỗi phút cô đơn.
Ánh đèn lập loè va vào nhau, có những con người thác loạn trên sàn nhảy, cũng có những người thu mình vào một góc gặm nhắm nổi buồn của bản thân.
Quán Bar này thuộc sở hữu của tập đoàn nhà Diệu Anh, chỉ phục vụ những tầng lớp có tiền, có giai cấp.
Trên hàng ghế sofa dài, Gia Nghi chậm rãi lắc ly rượu trong tay, cả buổi không nói gì, ngồi cùng cô còn có bạn trai của Diệu Anh và Lâm Bảo Ngân, tất cả điều lấy làm lạ, một Gia Nghi bình thường nói không ngừng nghỉ hôm nay lại suy tư như thế, thật là kỳ tích nha.
Diệu Anh nhìn Bảo Ngân nói: "Cậu xem, Nghi tiểu tử bị gì mà hôm nay lạ thế?"
Bảo Ngân cười khì: "Chắc là đang tương tư anh chàng soái ca ban sáng."
Gia Nghi nhìn Bảo Ngân trừng mắt: "Cậu im đi, mình mà lại tương tư? Nếu có thì đối tượng cũng không phải người đồng tính."
"Hả? Đồng tính? Người ta là hảo soái ca, ban sáng chính cậu cũng nói là hàng cực phẩm, sao bây giờ thành BL rồi"- Diệu Anh không tin nhìn cô.
BL: Boy Love ý
Gia Nghi nhếch môi: "Đâu có nam nhân nào đứng trước nữ nhân nói mình không thích "cung" chứ."
Ra là thế, cô nói đã hiểu là hiểu chuyện này. Thật đáng tiếc nha, đàn ông ưu tú như thế mà lại... loạn rồi, loạn hết rồi.
"Thật đáng tiếc..."- Bảo Ngân nở nụ cười trào phúng.
Gia Nghi nhíu mày: "Cậu tiếc cái gì? Tớ còn chưa nói bỏ cuộc."
"Cậu... chẳng phải nói anh ta BL sao?"
"Anh ta thích nằm dưới còn mình thích nằm trên, quá hợp còn gì?"- Vừa nói vừa uống ít rượu, ánh mắt còn khoa trương lên như đang nhìn thấy một màn khoái lạc.
Ai, cô quá lưu manh mà.
Diệu Anh giờ mới lên tiếng: "Cha cậu bảo cậu về, Gia Nghi, cậu định trốn cả đời sao?"
Ánh mắt Gia Nghi trầm xuống thấy rõ, cô tùy tiện vắt chéo chân: "Kệ ông ấy."
Diệu Anh khuyên nhủ: "Suy cho cùng ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho cậu..."
"Diệu Anh, nên nói những điều mình cần nói thôi."- Gia Nghi lạnh lùng lên tiếng, sau đó ngửa đầu uống hết rượu trong ly, rồi ra sàn nhảy điên cuồng theo điệu nhạc.
Đâu ai biết, ở trên lầu cũng có người hướng mắt về phía cô, rất lâu không dời đi, trong bóng tối, gương mặt người đó không rõ, nhưng rõ ràng rất anh khí. Một người đàn ông đứng bên cạnh nương theo ánh nhìn của anh, rồi nói: "Lăng thiếu, có cần bảo cô ta đến đây không?"
Ánh đèn màu đột ngột soi vào anh, gương mặt anh tuấn mê người lại lộ ra, lạnh lùng mà cực kì quyến rũ, anh trầm giọng: "Không cần."
_________________