Tần Dư Kiều cảm thấy cái tên Lục Cảnh Diệu này thật đúng là tinh đến đáng hận. Cô muốn giở trò trước mặt anh quả nhiên là chuyện bất khả thi. Đáng ghét nhất chính là rõ ràng anh đã tính toán hết trong lòng rồi nhưng trên mặt vẫn biểu hiện ra vẻ quân tử thẳng thắn vô tư, giống như cả thế giới này ngoài anh ra thì toàn là phường ngu ngốc mù quáng mà thôi.
"Mắt nào của anh nhìn thấy em đang lo hả?" Tần Dư Kiều ngước mắt lên,"Ngày hôm qua đúng là Nguyên Đông đưa em đi bệnh viện, cũng may là có anh ấy đấy. Cho nên hôm nào rảnh thì anh cũng nên cảm ơn anh ấy một tiếng."
Lục Cảnh Diệu híp mắt, sau đó vô cùng trịnh trọng gật đầu: "Được, anh sẽ chú ý...."
Lục Cảnh Diệu thật sự càng ngày càng ghét Lục Nguyên Đông. Nhưng đây cũng là điều bình thường, không có người đàn ông nào lại cảm thấy thân thiện với người đàn ông luôn nhìn chằm chằm người phụ nữ của mình như hổ đói cả. Cho nên ngày hôm sau, khi đi làm Lục Cảnh Diệu cố ý moi móc một lỗi không nặng cũng không nhẹ để lên lớp Lục Nguyên Đông một trận.
"Nguyên Đông, phụ trách quản lý bên Hằng Dịch là cho cháu đề bạt, bây giờ xảy ra vấn đề, cháu khó mà tránh khỏi liên lụy được. Thế này đi, cháu hãy điều tra chuyện này, mặt khác cháu và vị quản lý kia cũng phải giải thích rõ ràng với hội đồng quản trị trong cuộc họp ngày mai. Chú sẽ không vì cháu là cháu của chú mà thiên vị cháu."
Thái độ của Lục Nguyên Đông tốt hơn so với tưởng tượng của Lục Cảnh Diệu. Trước khi đi còn quay đầu hỏi Lục Cảnh Diệu: "Chú sáu, vết thương trên chân Kiều Kiều thế nào rồi?"
Lục Cảnh Diệu thản nhiên liếc Lục Nguyên Đông một cái, nói thẳng: "Nguyên Đông, đừng xen vào chuyện của người khác quá nhiều. Ngày hôm qua Kiều Kiều còn dặn chú cảm ơn cháu, nhưng cháu đang ôm ý đồ gì thì chắc không cần chú nhắc nhở cháu đâu nhỉ. Cháu đối xử với Kiều Kiều thế nào? Ha ha.... Thật ra chỉ có người lương thiện như Kiều Kiều mới giúp cháu che dấu."
Tay cầm tài liệu của Lục Nguyên Đông hơi cứng lại, sau đó nhướn mày nở nụ cười: "Chú út, chú hiểu lầm cháu rồi, từ trước cho tới nay cháu đều muốn chúc cho chú và Kiều Kiều có thể mãi mãi hạnh phúc."
Lục Cảnh Diệu chưa bao giờ có yêu cầu xa vời rằng tình địch của mình sẽ thật lòng chúc phúc cho mình. Nhưng sau khi Lục Nguyên Đông rời đi, Lục Cảnh Diệu vẫn cảm thấy rất nhức đầu, xoa xoa thái dương.
Đã lâu rồi Lục Nguyên Đông không gọi anh là chú út nữa. Lục Cảnh Diệu có rất nhiều cháu nhưng chỉ có Lục Nguyên Đông gọi anh là chú út. Trong đám cháu của anh, Lục Nguyên Đông là đứa thông minh nhất, cũng là đứa lương thiện chính trực nhất. Mặc dù chính Lục Cảnh Diệu vẫn cách lương thiện và chính trực rất xa nhưng anh vẫn khá yêu quý Lục Nguyên Đông. Nhưng hiện nay có một số việc đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có rồi.
Biết Lục Nguyên Đông và Diêu Tiểu Ái có quan hệ, ít nhiều gì cũng khiến Lục Cảnh Diệu kinh ngạc.
Lục Nguyên Đông và Diêu Tiểu Ái biết nhau ở quán rượu, sau khi trải qua một đêm ‘đi sâu vào tìm hiểu’ thì bắt đầu duy trì quan hệ nam nữ hoan ái đơn giản nhất. Sau này khi cha Diêu Tiểu Ái bị Lục Cảnh Diệu lừa gạt tài sản định nhảy lầu, Diêu Tiểu Ái cũng không muốn nhịn nữa. Cô ta biết mình không thể khiến Lục Cảnh Diệu vào tù được, nhưng cô ta không cam lòng, cô ta không muốn nhìn thấy Lục Cảnh Diệu lấy vợ sinh con có gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Có đôi khi tình cảm chỉ là thứ yếu, là cố chấp. Có một số việc dù nghĩ thế nào cũng không cam lòng. Diêu Tiểu Ái chỉ không ngờ Lục Cảnh Diệu sẽ đưa cô ta vào tròng.
Mặc dù mấy năm nay Lục Cảnh Diệu khá thành công nhưng anh tuyệt đối không phải là loại người theo chủ nghĩa mạo hiểm. Mà ngược lại, giống như Tần Dư Kiều đã nói, trước khi làm chuyện gì, anh đều sẽ tìm hiểu cặn kẽ tất cả các mối nguy cơ và lợi ích. Hơn nữa kể từ khi anh gặp lại Tần Dư Kiều, Lục Cảnh Diệu càng trở nên cẩn thận hơn. Cho nên nếu như không nắm chắc trăm phần trăm, anh chắc chắn sẽ không tự nguyện vào đồn cảnh sát.
Anh vào trong đó vì muốn để lộ tin tức ra ngoài, khiến cổ phần công ty Lam Điền sụt giảm, anh lại nhân cơ hội này mua về không ít cổ phần lẻ tẻ của Lam Điền. Quan trọng nhất là anh muốn cho Lục Hoà Thước hiểu rằng Lam Điền không có anh sẽ không trụ được.
Ngoài ra, Lục Cảnh Diệu cũng ngứa mắt với Lục Nguyên Đông. Anh không biết Lục Nguyên Đông có hợp tác cùng Diêu Tiểu Ái bẫy anh hay không, nhưng chỉ cần chuyện đến tai Lục Hoà Thước nó sẽ biến thành do Lục Nguyên Đông không hiểu chuyện, là Lục Nguyên Đông tính kế dồn anh vào đồn cảnh sát.
Lục Cảnh Diệu cũng đã tính toán chu đáo tất cả mọi chuyện rồi. Nhưng dường như đã ở bên Tần Dư Kiều quá lâu nên anh cảm thấy mình cũng trở nên lương thiện mất rồi. Có lúc nhìn vợ và con trai ở nhà, anh cũng từng nghĩ không biết mình làm những chuyện này có gặp phải báo ứng hay không. Xã hội bây giờ không an toàn, Duệ Duệ vẫn còn nhỏ, cần bố mẹ quan tâm. Còn Kiều Kiều nữa, so với Duệ Duệ cô còn khiến anh lo lắng hơn ấy chứ.
Người đàn ông đã có vợ có con, làm việc ngoại trừ suy tính lợi ích thì cũng thường hay nghĩ đến chuyện tích đức tích phúc sau này. Nếu như có thể, anh cũng muốn làm nhiều việc thiện thay vợ mình, để cô ấy và con trai có thể sống an khang cả đời.
Nhưng chuyện tích đức tích phúc đối với Lục Cảnh Diệu mà nói, tuyệt đối không phải xuất phát từ tấm lòng chân thành mà chỉ vì muốn mua cho hạnh phúc của mình một phần bảo hiểm an tâm mà thôi.
Hằng năm Lam Điền tiêu tốn vài triệu để chi cho việc quảng cáo. Buổi chiều Lục Cảnh Diệu mở một hội nghị cấp cao, muốn điều chỉnh lợi ích và hiệu quả của việc Lục thị làm từ thiện xã hội. Anh muốn đem % chi phí quảng cáo hằng năm dùng làm từ thiện.
Thật ra thì đối với rất nhiều nhà đầu tư mà nói, làm từ thiện cũng chỉ là một hình thức quảng cáo mà thôi. Cho nên khi Lục Cảnh Diệu đưa ra ý kiến của mình thì các nhà quản lý phía dưới cũng không bất ngờ. Trong lúc Lục Cảnh Diệu vẫn chưa nói hết, đầu óc họ đã bắt đầu hoạt động, suy tính xem làm thế nào để có thể phát huy hiệu quả của việc làm từ thiện quảng cáo một cách tốt nhất.
Kết quả là sau hội nghị, bọn họ đều bị bài phát biểu của Lục Cảnh Diệu làm cho kinh hãi. Cái gì là quản lý công ty theo nguyên tắc "Đức dầy thì mới thịnh vượng"? Cái gì là công ty lấy "Đức" làm gốc, góp một phần công sức cho xã hội? Cái gì là theo đuổi hình tượng một công ty "ấm áp và mạnh mẽ như ánh mặt trời"? Cuối cùng lúc kết thúc anh còn thêm một câu "Có một loại yêu thương không phải là bố thí, mà là cảm xúc đến từ nội tâm" .
Điều đáng ngạc nhiên là người nói ra những lời này lại là Lục Cảnh Diệu. Những người ở hội nghị đều trợn tròn mắt.
Nội dung cuộc họp của Lục Cảnh Diệu nhanh chóng truyền đến tai Lục Hoà Thước. Ông cũng hơi bất ngờ, cho rằng đây là ảnh hưởng của việc cưới vợ.
Buổi chiều Tần Dư Kiều được phép đi thăm Lục Hoà Thước. Kết quả là tới nơi lại bị Lục Hoà Thước mắng xối xả đuổi về.
"Hi Duệ đâu rồi, có phải cô vẫn lừa nó, không cho nó biết đúng không?" Câu hỏi của Lục Hoà Thước chính xác đến từng mm. Tần Dư Kiều nhìn ông cụ đang giận dỗi nằm trên giường, cảm thấy Lục Hoà Thước cũng hồi phục khá tốt đấy chứ.
"Đúng là con không cho Duệ Duệ biết, con sợ...." Tần Dư Kiều nhìn y tá cho ông cụ uống thuốc, cô vội vã đứng lên rót một ly nước ấm đưa cho Lục Hoà Thước .
"Ba, nếu như ba nhớ Duệ Duệ, vậy ngày mai con sẽ dẫn nó đến thăm ba được không." Tần Dư Kiều nói.
Lục Hoà Thước cười lạnh: "Các người đúng là bận rộn quá nhỉ."
Tần Dư Kiều cân nhắc, sau đó âm thầm lấy điện thoại di động từ trong túi ra bấm số điện thoại. Lục Hoà Thước nhìn cô một cái: "Cô làm cái gì đấy, muốn mách với lão Lục sao?"
"Con gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của Duệ Duệ, xin phép buổi trưa cho thằng bé nghỉ ra ngoài." Tần Dư Kiều vừa bấm số điện thoại vừa trả lời.
"Vậy thì ngày mai đi." Lục Hoà Thước ho nhẹ, quay đầu nhìn về phía Tần Dư Kiều, "Đừng có mà giả vờ, chỉ vì cô biết tôi sợ ảnh hưởng đến việc học của Duệ Duệ thôi."
Hai cha con nhà này đúng là giống nhau như đúc mà! Tần Dư Kiều cười hì hì mở miệng: "Dĩ nhiên là con biết ba thương Hi Duệ. Mấy năm này con không ở bên cạnh Hi Duệ, đã phiền ba chăm sóc thằng bé rồi. Không phải con cố ý lừa Hi Duệ, là lão Lục không cho con nói. Lúc trước không phải ba không cho phép ai tới chăm sóc sao? Nếu như Duệ Duệ biết chắc chắn sẽ đòi đến thăm ba, khi đó không phải làm khó cho con và lão Lục sao?"
Từng câu từng chữ của Tần Dư Kiều đều hợp tình hợp lý, cũng rất hợp với ý của Lục Hoà Thước. Ông im lặng một tẹo rồi bỗng hỏi cô: "Chuyện lão Lục bị vào đồn cảnh sát cô cũng đừng so đo với nó. Chuyện của nó và Diêu Tiểu Ái tôi biết rất ràng, nó tuyệt đối không làm chuyện mờ ám đâu. Lần này xảy ra chuyện như thế là do lão Lục sơ xuất. Cho dù lòng người khó dò nhưng cô và lão Lục dù sao cũng là vợ chồng rồi, chuyện của nó cũng là chuyện của cô, đúng không?"
Tần Dư Kiều cúi đầu: "Vâng."
Lục Hoà Thước nhìn Tần Dư Kiều một cái: "Được rồi, cô về trước đi. Ngày mai đưa Hi Duệ đến thăm tôi."
Gần tối Tần Dư Kiều đi đón con trai, sau khi cân nhắc lại gọi điện thoại cho trợ lý của Lục Hoà Thước. Trợ lý của Lục Hoà Thước là Trương Minh, trước khi trở thành trợ lý cho Lục Hoà Thước Trương Minh từng là một quản lý của công ty Lục Cảnh Diệu.
Qua điện thoại Trương Minh nói cho Tần Dư Kiều biết tinh thần ông cụ vẫn rất tốt, có thể mang Hi Duệ vào thăm. Tần Dư Kiều cúp điện thoại, ngồi xổm xuống nói với Hi Duệ: "Duệ Duệ, ông nội ngã bệnh, chúng ta đi thăm ông nhé."
Đúng lúc này, không đợi Tần Dư Kiều nói xong, đôi mắt to tròn của Hi Duệ lập tức đã ngập nước. Sau đó cậu cúi đầu không nói gì như đang đè nén cảm xúc, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ, có phải ông nội sắp chết rồi không."
Tần Dư Kiều nhớ trước kia Lục Cảnh Diệu từng kể cho cô nghe về bà nội của Hi Duệ. Lúc bà qua đời Hi Duệ đau lòng suốt một tuần lễ, nhưng sinh ly tử biệt mãi mãi là điều bất đắc dĩ nhất trong đời người.
Tần Dư Kiều đưa tay xoa đầu Hi Duệ: "Ông nội chỉ hơi mệt nên mới đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ thôi mà."
"Có thật không?" Lục Hi Duệ nhíu hàng mi nhỏ của mình hỏi mẹ.
Tần Dư Kiều gật đầu: "Nhưng lát nữa Duệ Duệ phải ngoan đấy nhé, ông nội cần nghỉ ngơi, chúng ta không được làm phiền ông."
"Dạ." Lục Hi Duệ kéo tay mẹ, sau đó cầm lấy cặp sách trên tay cô, "Mẹ, con có thể tự mang."
"Để mẹ giúp con." Tần Dư Kiều cười nói với Hi Duệ .
Trong mắt Lục Hi Duệ loé lên vẻ nghiêm túc, "Ba nói rồi, nếu như mẹ tới đón con tan học thì con phải tự mình mang cặp sách, con đã tuổi rồi, là nam tử hán, con cũng muốn chăm sóc mẹ giống như ba vậy."
Tần Dư Kiều không biết Lục Cảnh Diệu nói những lời mùi mẫn này với Hi Duệ lúc nào, thêm vào đó trong khoảng thời gian này tế bào thần kinh của cô tương đối nhạy cảm. Nghe Hi Duệ nói vậy, khóe mắt cô liền đỏ lên. Cô đưa tay xoa đầu Hi Duệ: "Bây giờ Duệ Duệ còn nhỏ, cho nên phải là ba và mẹ bảo vệ Duệ Duệ. Sau đó chờ Duệ Duệ trưởng thành sẽ đến lượt Duệ Duệ chăm sóc ba mẹ."
Vậy mà Lục Hi Duệ nghe Tần Dư Kiều nói xong lại càng nhíu mày: "Nhưng con cũng không muốn ba mẹ già đi."
Sinh lão bệnh tử là tất yếu, nhưng bởi vì sinh mạng chỉ có một cho nên người đời đều tham sống sợ chết, sợ ly biệt, sợ người thân ra đi vĩnh viễn.
Lục Cảnh Diệu gọi điện thoại cho Tần Dư Kiều, biết cô muốn dẫn Hi Duệ đến bệnh viện thăm ông cụ, cho nên sau khi giải quyết xong công việc ở công ty xong liền lái xe đến thẳng bệnh viện quân đội .
Lục Cảnh Diệu đến bệnh viện sớm hơn Tần Dư Kiều một chút. Lúc anh đến vợ chồng Lục Cảnh Thành và Trương Kỳ cũng đang từ trong bệnh viện đi ra. Con gái của bọn bọ nắm tay ba mẹ mình, lúc nhìn thấy Lục Cảnh Diệu liền ngẩng đầu chào anh: "Chú sáu."
Lục Cảnh Diệu gật đầu, Trương Kỳ cười nói: "Lão Lục thật chăm chỉ, công ty bận rộn như vậy mà một ngày đến bệnh viện tận mấy lần, thật là vất vả cho cậu rồi."
Lục Cảnh Diệu liếc nhìn Trương Kỳ môt cái, hỏi Lục Cảnh Thành: "Ba đang làm cái gì vậy?"
"Đang nói chuyện với Trương Trợ." Lục Cảnh Thành nói.
Lục Cảnh Diệu gật đầu, đang định vào phòng bệnh thì Trương Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Diệu, noi: "Lão Lục, Lộc Lộc về rồi, còn mang về một đứa con lai rất xinh đẹp. Bây giờ cô ấy đang ở nhà ông ngoại."
"Chị nói Mục Lộc à?" Lục Cảnh Diệu thản nhiên đáp, "Em rất bận, sợ rằng không có thời gian liên lạc với cô ấy."
Lục Cảnh Diệu đứt gân não mới đi liên lạc với Mục Lộc. Chỉ là không biết Kiều Kiều nghĩ như thế nào về chuyện anh và Mục Lộc. Cô nàng Kiều Kiều kia bề ngoài thì ra vẻ hào phóng không so đo với anh, nhưng sự thật thì sao, hẹp hòi thù dai muốn chết. Anh cũng không muốn nói thật cho Kiều Kiều rằng từ sau khi kết hôn anh vẫn ăn chay cho đến bây giờ.
Chuyện ăn chay này, Lục Cảnh Diệu có bảy năm kinh nghiệm. Chỉ có điều vợ yêu nằm bên cạnh mà không thể ăn thật đúng là rèn luyện ý chí của anh mà.
Lục Cảnh Diệu tới phòng bệnh của Lục Hoà Thước coi như có lòng hiếu thảo. Anh ngồi bên giường gọt táo cho Lục Hoà Thước, sau đó Lục Hoà Thước liền gào lên với: "Không biết tôi ghét ăn táo nhất sao."
Lục Cảnh Diệu nhìn quả táo trong tay, cắn một miếng, hỏi: "Quả táo này ngọt thế, người giúp việc mua à?"
"Vợ anh mua đó." Lục Hoà Thước nhìn Lục Cảnh Diệu ăn hết quả táo thì lại thấy khó chịu. Ông nói, "Chuyện của nhà họ Diêu thật sự không liên quan đến Nguyên Đông?"
"Con không biết." Lục Cảnh Diệu đáp.
"Anh không biết?"
"Con là chú của Nguyên Đông, chuyện này con không muốn điều tra, quá khứ đã trôi qua rồi, con không so đo." Lục Cảnh Diệu nói với Lục Hoà Thước .
Lục Hoà Thước dựa lưng vào giường bệnh, sau đó nói với Lục Cảnh Diệu: "Giúp ba xử lý Vương Bảo Nhi, đừng nặng tay quá, khiến cho cả nhà cô ta không quay về thành phố S là được rồi."
"Ba tích chút đức đi." Lục Cảnh Diệu nói, "Ba muốn làm thì tự đi mà làm, con cũng không muốn bị giảm thọ."
Lục Hoà Thước tức điên, vừa ho khan vừa quay đầu nhấn chuông đầu giường. Bác sĩ y tá nhanh chóng chạy vào, vội vàng hỏi Lục Hoà Thước có chỗ nào không thoải mái không.
Lục Hoà Thước chỉ vào Lục Cảnh Diệu: "Đuổi nó đi!"
Tần Dư Kiều chưa bao giờ đến đúng lúc như lúc này, khi y tá định mời Lục Cảnh Diệu ra khỏi phòng thì Tần Dư Kiều mang Hi Duệ vào.
"Ông nội." Lục Hi Duệ chạy về phía Lục Hoà Thước, thấy chai truyền nước biển, cậu quan tâm hỏi, "Ông nội ơi, ông nội thấy trong người thế nào?"
Lục Hoà Thước vốn đang tức giận, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười hớn hở nhìn cháu nội yêu quí của mình, "Ông nội chỉ bị cảm thôi."
"Ông nội có bị tiêm vào mông không?" Lục Hi Duệ nằm trên giường bệnh của Lục Hoà Thước hỏi, "Có phải rất đau hay không?"
"Không đau không đau, Duệ Duệ đến thăm ông nội, ông nội liền hết đau."
Lục Hoà Thước đối với Lục Hi Duệ quả thật tốt hơn những đứa cháu khác một chút. Nguyên nhân thì Lục Hoà Thước đã từng nói với Tần Dư Kiều, trước kia khi Lục Cảnh Diệu còn chưa biết cách chăm sóc, đều là do ông giúp một tay. Thật ra lúc Lục Cảnh Diệu mang con trai trở về cũng là lúc Lục Hoà Thước về hưu. Vậy nên ông có rất nhiều thời gian chơi đùa với cháu trai, cộng thêm Duệ Duệ rất ngoan ngoãn cho nên ông vô cùng thương yêu đứa cháu nội này.
Cuối cùng ba người nhà Tần Dư Kiều cũng bị y tá đuổi ra ngoài, bởi vì Lục Hoà Thước cần nghỉ ngơi. Lúc rời khỏi bệnh viện cả thành phố đã lên đèn, sắc trời nhập nhoạng tối trở nên mông lung. Lục Cảnh Diệu lấy xe từ bãi đậu xe, bởi vì ghế phụ của xe Lục Cảnh Diệu rất rộng rãi nên Tần Dư Kiều và Lục Hi Duệ ngồi cùng nhau. Sau khi ngồi ổn, Lục Cảnh Diệu mới chậm rãi lái xe ra khỏi bệnh viện, hoà vào dòng xe tấp nập trên đường.
Một nhà ba người còn chưa ăn cơm tối, Hi Duệ quyết định đến Macdonald ăn gà chiên. Lúc xếp hàng Lục Cảnh Diệu dẫn theo con trai chọn món, Tần Dư Kiều thì tìm chỗ ngồi rồi nhắn tin cho Bạch Quyên. Sau đó cô cảm thấy người phụ nữ ngồi ở phía đối diện thỉnh thoảng cứ quay đầu nhìn cô.
Tần Dư Kiều bị nhìn đến mức trán rút gân, sau đó mới chợt nhớ ra, người phụ nữ kia chẳng phải là Mục Lộc sao?
Tần Dư Kiều gửi tin nhắn cho Bạch Quyên: "Nếu như em gặp tình địch ngày xưa của mình thì em sẽ làm như thế nào?"
Bạch Quyên trả lời tin nhắn rất nhanh: "Là Lục Cảnh Diệu à?"
Sau một lát, Bạch Quyên lại gửi tiếp: "Mỉm cười, trong chớp mắt nụ cười tan thành mây khói."
Tần Dư Kiều bật cười, chỗ cô ngồi gần cửa sổ, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ sát đất. Màn đêm đã phủ xuống, bên ngoài sáng ánh đèn, các toà nhà cao tầng ở hai bên đường phố sáng ngời như quỳnh lâu ngọc vũ. Trên đường là dòng xe như nước, đèn sau chớp tắt, càng nhìn càng khiến người ta thấy sốt ruột.
Ngoại truyện nhỏ về thi cao đẳng và học lại
Lúc Tiểu Duệ Duệ ba tuổi, có một vị bà con xa sau khi thi cao đẳng xong đến nhà họ Lục chơi. Người bà con xa này thi không được tốt cho lắm, cho nên lần này tới thành phố S chủ yếu là để giải sầu.
Khi đó Tiểu Duệ Duệ thường ở lại Lục trạch để Lục lão phu nhân chăm sóc. Trong khoảng thời gian đó Tiểu Duệ Duệ cực kỳ thích vị khách từ xa tới này, mỗi ngày đều quấn lấy người anh họ kia nói chuyện, hỏi tất cả những gì cậu không biết.
"Anh ơi, thi cao đẳng là cái gì à?"
"Chính là một cuộc thi rất đáng sợ." Người bà con xa kia cảm khái, "Nhưng là do anh thi không tốt thôi."
"Cuộc thi à, em biết rồi." Tiểu Duệ Duệ hưng phấn nói, "Chính là một người làm bài tập phải không?"
Người anh họ xa dùng ánh mắt ‘em thật ngây thơ’ nhìn Tiểu Duệ Duệ: "Không khác mấy."
"Vậy anh thi thế nào?" Tiểu Duệ Duệ hỏi.
Người bà con xa kia rất đau lòng: "Không tốt, cho nên anh phải học lại."
Tiểu Duệ Duệ ngẩn người, sau đó sốt ruột kéo tay anh họ: "Anh đừng uống thuốc độc []."
[] Học lại và uống thuốc độc đều đọc là [fùdú].
Ngày hôm sau, Lục Cảnh Diệu đón Tiểu Duệ Duệ về. Trên đường về Tiểu Duệ Duệ hỏi ba: "Ba, về sau có phải con phải thi cao đẳng không ạ."
"Tùy con." Lục Cảnh Diệu trả lời.
Tiểu Duệ Duệ: "Vậy nếu như con thi không tốt thì cũng không cần uống thuốc độc phải không ạ...."
Lục Cảnh Diệu liếc nhìn con trai một cái.
Tiểu Duệ Duệ lo lắng cúi đầu: "Con không muốn uống thuốc độc...."
Lục Cảnh Diệu rất muốn ném con trai mình xuống xe, ném xuống xe. Quả nhiên cô gái ngốc kia kéo chân chỉ số thông minh của con anh mà!