Kẹo Bạc Hà

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người ăn bữa trưa mất tới hơn hai tiếng đồng hồ, khi bước ra khỏi cửa hàng cơm Tây đã quá ba giờ chiều.

Đường Vũ Địch đeo cặp sách đi bên cạnh, Trương Phàm liếc thấy cậu cứ xoa xoa bụng mãi.

“Sao thế?”

Đường Vũ Địch có chút ảo não, “Ăn no quá.”

Trương Phàm nhếch mép cười vui sướng, “Thế thì tốt, ăn no xong cần phải vận động.”

“…” Đường Vũ Địch nhìn nụ cười kia, trong đầu đột nhiên nảy ra một từ: Tà tính.

Vận động mà Trương Phàm nói chính là kế hoạch hắn đã đặt ra từ sáng, kỳ thực nói dễ nghe là cưỡi mô tô đi hóng gió một lúc, nhưng từ sau khi bạn gái đầu tiên ngồi sau xe hắn sợ đến mức khóc hu hu, hắn ít khi cho người ngồi đằng sau nữa. Lần duy nhất là lần người bạn gái chẳng nhớ thứ mấy của hắn vì muốn tỏ vẻ cùng chung sở thích nên chủ động đòi ngồi, khuyên mãi cũng chẳng chịu nghe, vì vậy, sau khi lượn một vòng về, cô nàng mềm nhũn cả chân quỳ rạp xuống đất, nôn thốc nôn tháo tất cả cơm tối vừa mới ăn…

Trương Phàm vừa đội mũ bảo hiểm vừa nghĩ, lúc này nhất định phải một chiêu lấy mạng, tốt nhất là tranh thủ giải quyết xong trước năm giờ, như vậy mới có thể giữ nguyên kế hoạch đi ăn tối với Chung Lâm.

Đường Vũ Địch ôm cặp sách do dự, “Nếu không tớ cứ ngồi trước cửa nhà đợi cậu nhé?”

“Vì sao?”

Đường Vũ Địch thản nhiên nhìn Trương Phàm, “Sợ.”

“…”

Trương Phàm thầm đắc ý hừ một tiếng, mục đích chính là khiến cậu sợ mà! Bề ngoài lại tỏ vẻ ôn hòa, vô hại, hắn tận tình gợi mở, “Có gì mà phải sợ, cậu cứ thử xem, cảm giác gió thổi vù vù bên tai rất thoải mái đó.”

Đường Vũ Địch đảo mắt suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Nghe thì hay đấy, nhưng mà…”

“Nhưng gì?”

“Nhưng mà kỹ thuật của cậu, cái này, tớ muốn nói, bình thường cậu lái xe, nhỡ mà…”

“… Hóa ra không phải là cậu sợ đi mô-tô mà là vì cậu không tin tôi?” Trương Phàm giật mình.

Đường Vũ Địch qua nét mặt biến đổi của Trương Phàm mà đoán được mình lại đã nói sai điều gì. Cậu đành bất chấp nói, “Được rồi, tớ ngồi.”

Trương Phàm nhìn tư thế bất khuất hi sinh vì việc nghĩa khi leo lên ngồi phía sau xe mình của Đường Vũ Địch mà khó chịu, nghĩ thầm nhất định phải cho nhà ngươi biết thế nào là lợi hại.

Từ thành phố phải mất một đoạn mới ra đến ngoại ô, giữa dòng xe cộ đông đúc, Trương Phàm không dám chạy quá nhanh, tốc độ bình thường thế này với hắn cũng chẳng khác đi bộ là bao. Gió nhè nhẹ vỗ về gương mặt, đây vốn phải là một lộ trình rất đỗi vui vẻ, thế nhưng trong lòng hắn lại trào lên từng đợt buồn bực. Ở một lần dừng đèn đỏ, hắn rốt cục không chịu được nữa.

“Này, cậu đừng có túm chặt như vậy được không?”

“Ừm.”

Đường Vũ Địch đáp ứng, Trương Phàm cảm thấy đôi cánh tay bên eo buông lỏng một chút, mà đến khi đèn đỏ chuyển xanh mô-tô đi tiếp thì, áo quần bên người lại bị túm chặt.

“Cậu buông lỏng một tí, quần áo tôi bị cậu túm nhăn nhúm hết rồi!”

“Ừ.”

Đường Vũ Địch ngoan ngoãn đồng ý, sau đó, Trương Phàm liền cảm thấy hai tay buông xuống rất nhanh, cuối cùng nhanh chóng bám chặt vào lưng quần hắn như người túm lấy một gốc rạ cứu sinh.

“…”

Thắt lưng chính là chỗ nhạy cảm của đàn ông, thằng nhóc này chọn chỗ để túm càng ngày càng quá trớn, Trương Phàm cảm thấy dọc theo hai cánh tay kia, từng đợt sóng nhiệt truyền vào cơ thể mình…

“Đừng… chạm vào tôi nữa!” Trương Phàm rốt cục không chịu nổi dừng xe bên vệ đường.

“…”

Đường Vũ Địch thu tay, rụt lại trước người, mở to hai mắt nhìn Trương Phàm.

“… Được rồi.” Trương Phàm thất bại kéo hai tay Đường Vũ Địch, để chúng đan nhau vòng qua hông mình, “Ôm như thế, nhưng nhớ là không được chạm vào tôi!”

Mô-tô lại tiếp tục chạy trên đường, lúc này, bên hông không còn bị đôi tay nóng hầm hập bám dính lấy nữa, tế bào đông cứng khắp toàn thân lại một lần nữa sống lại. Trương Phàm tâm thần sảng khoái cảm nhận từng đợt gió thổi qua tóc mái, thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, hắn chẳng mấy chốc đã phát hiện dường như có chỗ nào không đúng…

Hắn cúi đầu, vừa nhìn đã thấy đôi cánh tay kia vẫn đan thành vòng tròn, thế nhưng cứng đờ đặt ngang bên hông.

Trương Phàm dừng xe trước cột đèn giao thông, nhìn ánh mắt của những người xung quanh, cuối cùng kéo hai tay Đường Vũ Địch xuống, “Quên đi, cậu cứ ôm.”

Đường Vũ Địch tức khắc nở nụ cười nhẹ nhõm, ôm thắt lưng Trương Phàm thật chặt, “Cảm ơn.”

Giờ mới đi chậm mà đã khoa trương như vậy, đến lúc lên đường cao tốc thì biết làm sao? Không ngờ lại gián tiếp cho thằng đồng tính này cơ hội tiếp cận mình, Trương Phàm đột nhiên thấy mình nghĩ ra cái phương pháp tổn hại này không phải để dằn vặt người phía sau, mà là đang dằn vặt chính mình.

“Nếu cậu sợ quá thì nhắm mắt lại.”

“Hả? Được sao?”

“Cậu thử đi khắc biết.”

Đèn xanh vừa sáng, Trương Phàm lại tiếp tục lái xe, Đường Vũ Địch do dự một hồi rồi nhắm hai mắt lại.

Bởi vì cậu nhắm mắt, những cảm quan khác lại trở nên đặc biệt rõ ràng. Cảm giác kinh hồn bạt vía không còn nữa, gió nhẹ mùa xuân thổi trên mặt vô cùng thoải mái, Đường Vũ Địch thầm cảm thán một tiếng, không khỏi ngẩng mặt lên cao…

Tuy tính cách người ngồi sau rất dễ khiến người ta phát điên, nhưng có một điểm khiến Trương Phàm hài lòng, đó là Đường Vũ Địch sẽ không giống lũ con gái liên tục om sòm bên tai. Về phần đôi cánh tay vòng bên hông, khi đã quen với cảm giác tin tưởng và ỷ lại này rồi thì cũng không tệ lắm.

Hai người trầm mặc một hồi, Trương Phàm bỗng thấy có vật gì dựa vào phía sau lưng, căn cứ vào vị trí và trọng lượng mà suy đoán, có lẽ đó là đầu Đường Vũ Địch. Trương Phàm thầm nghĩ người này càng ngày càng quá đáng, ngay cả đầu cũng dám tựa vào, nhưng khóe miệng hắn lại vô thức nhếch lên, “Thế nào, thoải mái không?”

“…”

“Sao thế, vẫn thấy sợ?”

“…”

Trương Phàm đã ra khỏi tứ hoàn (tứ hoàn là bốn đường vòng quanh thành phố Bắc Kinh, dài km), đường đã đi khá xa, tốc độ cũng dần dần nhanh hơn. Trương Phàm vừa khom lưng chăm chú nhìn đường phía trước vừa đắc ý dọa dẫm người sau lưng, “Sắp ra tới đường cao tốc rồi, cậu có đi được nữa không, nếu sợ quá thì nhận thua đi, chúng ta chấm dứt quan hệ, tôi sẽ không bắt cậu…”

“…”

Mẹ nó, không nói lời nào là có ý gì…

Trương Phàm giảm tốc, sau đó cẩn thận quay đầu nhìn lướt qua…

“…”

Không tin chớp mắt một cái, lại…

“…”

Đệch mợ!

Trương Phàm thắng xe, dừng lại ở bên đường, tháo mũ bảo hiểm quay đầu nhìn lại lần nữa.

Hắn chỉ hận không thể xoay cổ được một trăm tám mươi độ, nhưng nhìn từ góc này cũng đủ để thấy rõ ràng— bạn học Tiểu Đường đang dựa trên lưng hắn, hô hấp đều đặn…

“… Nè!” Trương Phàm bực mình rống lớn.

Giọng điệu này cũng có tác dụng ít nhiều, Đường Vũ Địch cau cau mũi, dụi dụi mặt vào phía sau lưng Trương Phàm, nói lẩm bẩm câu gì, sau đó tìm một tư thế thoải mái tiếp tục bất động. Toàn bộ quá trình, đến con mắt cậu cũng không buồn mở ra.

Giờ này đến lượt Trương Phàm sửng sốt nửa ngày không nhúc nhích, một bụng lửa vốn đã trào tới tận họng, mắt thấy sẽ bạo phát đến nơi không ngờ lại bị một tiếng sấm rền cho lui trở lại, chặn đứng một chỗ lên không được xuống không xong. Hắn không biết phải tỏ vẻ gì mới đúng.

Đường Vũ Địch đang ngủ cũng không quên dặn hắn một câu, “Có chỗ nào không hiểu thì hỏi tớ.”

Một câu nói mọi khi nghe sẽ thấy rất phiền phức, lúc này lại khiến Trương Phàm lòng dạ rối bời, tên ngốc này, hai ngày nay giúp mình học tập, lại còn sửa soạn sách vở cho mình, chắn chắn là đã mệt muốn chết rồi…

Người nào đó đứng trong gió xoắn xuýt một trận, cuối cùng thất bại đội mũ bảo hiểm, nổ máy chậm rãi lái xe trên đường cái, chầm chậm quay lại hướng ban đầu.

Lúc Đường Vũ Địch tỉnh lại, sắc trời đã tối mù. Cái đầu khi cúi xuống dưới ‘gối’ thì ngừng một chút rồi bỗng ngẩng lên.

Trọng lượng trên người bỗng biến mất, gió lạnh lại thổi vù vù sau lưng, Trương Phàm xoay mình vừa vươn tay làm giảm đau mỏi trên người vừa trừng mắt với cậu, “Tỉnh rồi?”

Đường Vũ Địch nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện không biết đã về trước cửa nhà Trương Phàm từ lúc nào, “A, hình như tớ đã ngủ rất lâu?”

Trương Phàm tức giận hỏi lại, “Cậu thấy sao?”

Đường Vũ Địch cười cười lấy lòng, “Nhưng kỹ thuật của cậu tốt thật đấy, hóa ra ngồi mô-tô cũng thoải mái như vậy.”

Không thể không nói người có chỉ số thông minh cao đúng thật khác hẳn người thường, đến vỗ mông ngựa mà cũng có thể vỗ chuẩn thế. Trương Phàm đắc ý vênh mặt, “Hừ.”

Đường Vũ Địch nhảy xuống xe, đeo cặp sách đứng trước mặt Trương Phàm, ánh mắt sáng ngời thoáng lảng tránh, “Chuyện này, cậu cởi quần áo ra đi.”

“…” Trương Phàm hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi chăng, “Hả?”

Đường Vũ Địch đỏ mặt lặp lại lần nữa, “Cởi quần áo.”

“… Này! Đang ở bên ngoài đó nhé, cậu điên rồi à! Hơn nữa tại sao tôi phải cởi, cởi làm gì? Biến thái!”

Đường Vũ Địch bị gào có chút ngẩn người, thấy vẻ Trương Phàm nhớn nhác thì vô tội chớp mắt nhìn, “Hình như tớ không cẩn thận làm dính nước bọt lên áo cậu, tớ chỉ muốn mang về nhà nhờ mẹ giặt sạch cho cậu, hay nếu không, nếu không thì vào nhà hẵng cởi?”

“…”

Trương Phàm không chịu thừa nhận trong nháy mắt vừa rồi, đã có thứ kì quái gì chui ra từ trong đầu hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio