Edit: Xoài
Beta: Muối, Chanh
Tôi quyết định đặt phòng khách sạn ở bên ngoài, dù sao cũng không muốn trở về ngôi nhà không bóng người kia, cô đơn c.h.ế.t đi được.
Đi qua dãy ghế, tôi ngửi thấy thoảng thoảng mùi khói thuốc.
“Cái gì! Chị dâu nuôi chó ở bên ngoài?”
( : ở đây chỉ việc nuôi trai bao đếy.)
Đó là một giọng nói khá đặc trưng. Vừa nghe tôi liền biết người nói là ai, tôi vô thức dừng lại ở căn phòng phía trước.
“Nói nhảm gì, nay là sinh nhật anh Kì, đừng nhắc tới chuyện không vui.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Có rất nhiều âm thanh hỗn tạp phát ra từ phía kia, còn có cả giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ vọng lại.
Tôi sững người, đôi mắt không tự chủ nhìn qua khe cửa, ngay lúc ấy, tôi bắt gặp ánh mắt của Bùi Kì đang nhìn mình chằm chằm.
Bùi Kì hình như đã rất say rồi, nhưng ánh mắt của cậu ấy chưa từng rời khỏi tôi.
Tôi nhanh chóng thu lại ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi nhanh chóng trở về phòng mình, tiếng gọi Bùi Kì của ai đó càng khiến tôi không có ý định dừng chân.
Bùi Kì nắm lấy tôi và ôm tôi vào lòng từ phía sau tôi, cằm cậu ấy tựa vào vai tôi.
Tôi định gỡ bàn tay đang ôm mình ra, không ngờ Bùi Kì lại trực tiếp đẩy tôi vào tường, đưa tay lên nắm cằm tôi, cúi người cười hỏi: “A Thước, gọi nghe rất thân mật nhỉ…. Hửm? “
Bùi Kì dường như đã uống quá nhiều, sức lực trên cách tay cậu cũng rất mạnh, tôi cảm thấy quai hàm của mình như sắp trật ra, tôi đưa tay lên gạt bàn tay đang nắm cằm mình.
Đôi môi quyến rũ mang theo hơi men lập tức thâm nhập vào khoang miệng tôi, tôi bị hôn đến khi chân mềm nhũn ra, nếu không có đôi tay của Bùi Kì đỡ lấy eo tôi có lẽ đã ngã xuống đất từ lâu rồi.
“Chị ơi, sao chị lại làm vậy với em, hả?”
“Đau……”
Bùi Kì cắn lấy môi tôi, tôi không nhịn được rên rỉ vì đau, chỉ hận không thể tránh đi được vì con người kia vẫn ghìm chặt tôi trong vòng tay.
Bùi Kì áp trán mình vào trán tôi, hơi thở của cậu ấy nặng nhọc lạ thường.
“Anh Kì, anh Kì…”
“Chị, chị dâu…”
Phương Cách nhìn thấy đôi môi vẫn đang rỉ máu của tôi, vội đỡ lấy Bùi Kì và quay lại nhìn tôi, “Hai người không phải đã xảy ra hiểu lầm gì rồi chứ…”
Tôi đưa tay khẽ chạm lên môi, cụp mắt xuống, nói với các cậu: “Cậu ấy say rồi, mấy đứa mau đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi.”
Không đợi Phương Cách lên tiếng, tôi nhấc chân rời đi, vội vàng đi hết quãng đường, rồi lại chờ đợi kết quả của cuộc đấu trí cuối cùng giữa Từ Lam và Kế Thước.
May mắn thay, Từ Lam đã chiến thắng đúng như mong đợi, ngay sau đó tin tức về việc cô ta rút lui khỏi bộ phim được tung ra kéo theo đó là một loạt những lời dị nghị. Tình hình chẳng khác lúc Kế Thước vu khống Bùi Kì là bao nhưng nhân vật chính hiện tại lại là anh ta.
Tôi còn lo sợ anh ta sẽ trở mình, đâu ngờ mọi thứ lại bùng nổ như vậy, giống như có người đứng sau vậy.
Ngay cả Trâu Miên cũng không nhịn được gọi cho tôi hỏi xem có phải đầu óc tôi còn bình thường không, xem ra Kế Thước cùng vị kim chủ nào đó của anh ta đường ai nấy đi rồi.
Nếu còn kim chủ, Kế Thước còn phải chịu ấm ức như vậy sao?
Tôi lấy bông chấm vết m.á.u trên khóe môi, không khỏi nhe răng đau đớn, lại nhớ đến lúc trước Bùi Kì cũng soi gương với tình cảnh như vậy, không giấu được sự phiền muộn trong lòng.
Vứt miếng bông vào sọt rác, tâm trạng hỗn loạn đến mức vò đầu bứt tóc, nếu tôi nghĩ ra cách này sớm hơn có phải tốt hơn không, tốn công tốn sức như vậy, haiz…
Có lẽ Bùi Kì sẽ nghĩ tôi chỉ chơi đùa cậu ấy, có khi là đang tìm cách x.é x.á.c tôi ra thành trăm mảnh đúng hơn…
Trong đêm khuya, tôi lấy điện thoại và viết n lời mở đầu và lời giải thích trong khung trò chuyện, khi tôi vừa gửi đi, một dấu chấm than đỏ không mấy bắt mắt hiện lên.
Bùi Kì đã block tôi rồi.
Nếu tôi có thể đoán trước được tình hình, có lẽ sẽ không bao giờ nói những lời tuyệt tình như vậy, nhưng làm gì có nếu như, dù gì mọi chuyện cùng đã xảy ra, những suy nghĩ này cũng là sau khi mọi thứ đã thành.
Nhưng nếu được quay ngược thời gian, có lẽ tôi vẫn sẽ chọn chia tay …
Nhìn chằm chằm vào dấu chấm than đỏ ấy, tôi load lại vài lần, cắn chặt môi, cuối cùng không dám thêm lại Bùi Kì …
Tôi sợ bị từ chối.
Tin tức về Từ Lam và Kế Thước nhanh chóng bùng nổ, hai người bay lên đứng đầu hotsearch chỉ trong nháy mắt, tôi cảm thấy da đầu mình tê dại.
Phía fan hâm mộ vẫn đang tranh cãi kịch liệt, và tất nhiên sẽ có những người đục nước bèo cỏ rồi.
Sau khi tìm khắp bảng tin tức, tôi cuối cùng cũng cũng thờ phào nhẹ nhõm vì loạt tin xấu của Bùi Kì đã chìm trong Internet.
Tôi nhắn lại cho mẹ, lập tức nhận được hồi đáp, mẹ tôi không nhắc gì đến chuyện kia, chỉ giục tôi về nhà ăn cơm, cùng đón Trung Thu.
“Nhớ gọi cả Bùi Kì đến nữa nha.”
Tôi hơi lúng túng nói: “Em ấy còn việc riêng của mình nữa chứ.”
“Vậy con hãy tranh thủ về nhà đi, rồi tranh thủ để thi viên chức. Nếu không làm được, trước tiên hãy đem bạn trai về đây để chúng ta xem nào.”
Bố tôi xen vào đúng lúc, và tất nhiên mẹ tôi hào hứng hưởng ứng ngay lập tức: “Đúng đấy, nhớ đưa bạn trai về cho mẹ xem”.
Tôi:……
Trong não tôi là một trận quay cuồng, tôi chẳng biết đáp lại thế nào.bg-ssp-{height:px}
Mẹ tôi vẫn tiếp tục lên tiếng, tôi chẳng nghe lọt lời nào, tất cả âm thanh biến thành những âm thanh vô nghĩa, đơn giản chỉ là tiếng va chạm giữa môi và răng khiến tôi gần như không thể chịu đựng nổi.
Suy nghĩ kỹ lại, mối quan hệ giữa tôi và Bùi Kì kết thúc trong êm đẹp, và dường như chẳng có gì sai trái ngoại trừ sự khó chịu trong lòng.
Cậu ấy mới mười chín tuổi nên có thể sẽ không cùng tôi đi đến cuối cùng, bây giờ chuyện đã qua rồi, tôi sẽ không cản bước chân cậu ấy nữa, điều này cũng giúp giải quyết phiền phức và xấu hổ về sau khi hai đình gặp nhau.
Nhưng càng nghĩ lại càng muốn khóc.
Tôi biện vài lí do để ở lại đây, dù rất muốn về nhà nhưng với tình trạng hiện tại, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ phát hiện ra sơ hở.
Không biết từ bao giờ, tôi đã quen với việc tiêu hoá cảm xúc một mình.
Đứng trước khu nhà, nhìn lên căn phòng tối om, tôi chẳng muốn đi lên chút nào.
Bụng bỗng réo lên, tôi hướng xuống nhìn cái bụng đang đình công của mình. Hạ quyết tâm biến đau thương thành động lực ăn uống, tôi quyết định đi ăn lẩu một mình.
Khi bước vào một quán lẩu gần đó, bất thình lình một cỗ hương thơm cay nồng sặc vào mũi tôi. Tôi nếm một miếng thịt bò cay cay bọc trong gạo kê; tuy vết thương trên môi chưa lành, vẫn còn rát, nhưng điều đó cũng không cản trở được cảm giác sảng khoái đến tận xương tuỷ mà lẩu cay đem lại cho tôi.
“Chị dâu?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi cứng đờ ngẩng đầu lên và bắt gặp Bùi Kì trong bộ trang phục đua xe màu đen.
Đôi mắt cậu ta nhìn tôi không chút xao động.
Tôi cắn môi, lặng lẽ nắm chặt đôi đũa trong tay, trong lòng không khỏi hụt hẫng.
Phương Cách vui vẻ chào hỏi: “Em đã nói mà sao đột nhiên anh Kì lại dẫn em đến một nơi xa như vậy để ăn lẩu chứ … Ách, đây hẳn là quán lẩu chính tông trong lời đồn. “
Bùi Kì vừa đưa mắt liếc cậu ta một cái, Phương Cách đã nhanh chóng ngậm miệng lại, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Cách một hành lang chính là chỗ mà họ ngồi, nếu không phải Phương Cách lôi kéo Bùi Kì, chắc hẳn rằng họ sẽ không ngồi cạnh tôi.
Tôi nhìn Bùi Kì đang ngồi chéo phía đối diện, miệng định nói gì đó, nhưng không đủ can đảm để gọi tên cậu, tôi có cảm giác mình sẽ bị phớt lờ.
Nếu tôi qua bắt chuyện, chắc chắn là tự rước lấy nhục
Bầu không khí rơi vào ngột ngạt.
Mãi một lúc sau
“Xin chào, các bạn đi bao nhiêu người vậy?”
“Hm, không nhiều, chỉ tôi và—”
“Sáu người.”
Bùi Kì nhẹ nhàng trả lời, và Phương Cách- người đang ngồi bên cạnh cậu- biểu cảm hết sức ngạc nhiên “Còn ai nữa sao?”
Bùi Kì: “Cả phòng nữa.”
Sắc mặt Phương Cách hơi thay đổi, vô thức mà quay sang nhìn tôi, tôi có chút không hiểu gì nhưng cho đến khi bốn cô gái trẻ trung, xinh xắn, dễ thương nước vào thì tôi biết rồi =))
“Hôm nay may mắn được anh Kì mời khách, vậy chúng em sẽ không khách sao nha.”
“Tối nay có muốn đi hát KTV không?”
Mỗi cô gái đều có giọng nói mềm mại uyển chuyển, chỉ cần nhìn đã khiến người ta muốn gục ngã, nhưng chứng kiến cảnh này tôi bất giác liên tưởng đến những gì Kế Thước đã nói.
Hầu hết họ đều là những cô gái trẻ trung và xinh đẹp, vậy trong mắt Bùi Kì, cậu sẽ thấy họ thế nào?
Bàn bên cạnh rất sôi động, sôi động đến mức khiến tôi cảm thấy hơi cô đơn.
“Chị dâu-“
Không chần chừ, tôi nhanh chóng đứng dậy rời đi, đối mặt với cơn gió lạnh thổi qua, tôi nắm chặt lấy lòng bàn tay để trấn tĩnh lại.
Trái tim tôi đau đớn, miệng thở dốc, người có chút lảo đảo, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi mới định thần trả lời cuộc gọi, cố gắng tìm một nơi để chôn vùi sự xấu hổ của mình.
“Xin chào, tôi là xx, hiện tại bạn đang có một tin nhắn thoại—”
Tôi lắng nghe giọng phụ nữ đầy máy móc ở đầu dây bên kia, tiếng chuông ngân nga vài lần, đột nhiên tôi không muốn quay lại căn hộ đầy ắp kỷ niệm của tôi và Bùi Kì nữa.
Ngồi trong taxi, nhìn ra cửa sổ vào ban đêm. Đầu mũi tôi xộc lên một cỗ chua xót, tôi mở khung chat của Bùi Kì, nhìn vào dấu chấm than màu đỏ đầy chói mắt, ngập ngừng vài giây rồi quyết định xoá cậu đi.
Tôi cố gắng lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ không chịu nghe lời.
“Cái quái gì vậy, tự dưng sao lại đua xe trên đường?” Giọng nói tài xế đầy tức giận.
Mắt tôi đỏ hoe, không hề quan tâm đến việc đó nhưng bỗng chiếc xe phải dừng lại bên đường, cửa kính bị ai đó gõ gõ.
Qua tấm kính, tài xế không nhịn được mà mắng: “Thằng nhóc này làm gì vậy -“
Bùi Kì nâng mũ bảo hiểm lên, đôi mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Ra khỏi xe.”
Tài xế:……
Năm phút sau, gió lạnh thổi qua mặt, tôi cố giữ bình tĩnh, nhìn Bùi Kì, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Bùi Kì lặng lẽ nhìn tôi, dịu dàng nói: “Ngày mai nhà trường yêu cầu phụ huynh phải tới lễ khai giảng. Mẹ em lại về nhà rồi.”
Nói cách khác, tôi chưa thể rời đi.
Tôi mím môi, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng vẫn im lặng gật đầu, cầm lấy mũ bảo hiểm do Bùi Kì đưa, đội lên cho mình.
Đêm khuya, gió lạnh đập vào mặt, ngồi sau xe máy của Bùi Kì, nhìn quần áo đang phất phơ theo gió của cậu, tôi lặng lẽ nắm chặt tay vịn vào phía sau.