Trong vòng chưa đầy tiếng đồng hồ, sự việc đại ca của trường Thịnh Dương xử đẹp giáo viên chủ nhiệm lớp mình kiêm giáo viên ngữ văn – Khâu Lâm Lâm trước lớp vì bất mãn với cách dạy học của bà đã truyền khắp trường Thịnh Dương.
Lúc được đưa lên xe cứu thương, Khâu Lâm Lâm dần tỉnh lại.
Chủ nhiệm giáo dục nghe tin, nhất quyết không chịu cho bà xuống xe, nằng nặc phải đưa đến bệnh viện để xem xét, còn nắm tay bà và nói: “Cô Khâu, cô không sao chứ? Còn nhận ra tôi không? Cô yên tâm, tôi và nhà trường nhất định sẽ giúp cô đòi lại công bằng.”
Nói xong, chủ nhiệm giáo dục thấy Khâu Lâm Lâm trông không giống như bị thương, trên mặt đột nhiên hiện lên hai chữ thương cảm, thấp giọng lẩm bẩm vài câu: “… Gãy bao nhiêu cái xương sườn?”
Khâu Lâm Lâm: “…”
Cuối cùng bà lại bị chọc tức xỉu trước giọng điệu đầy cảm thông sâu sắc của chủ nhiệm giáo dục.
Khi tỉnh lại, bà đã ở viện rồi, bác sĩ bảo bà không sao, chỉ có phía sau gáy hơi sưng.
Vậy tại sao cứ phải đưa bà đến bệnh viện vậy?
Khâu Lâm Lâm do dự một hồi, cau mày hỏi: “Thì là… Tiền thuốc men khoảng bao nhiêu…”
Gia cảnh của bà không tốt, nếu không bà sẽ không nhận làm chủ nhiệm lớp -. Lớp đó đa số là con nhà giàu không thích học tập, bà nhận việc chỉ vì lương cao mà thôi.
Bà chưa kịp nói hết lời thì cánh cửa phòng bị đẩy ra, Tần Sách – đầu sỏ gây tội đi đến, trên mặt toàn là sự miễn cưỡng.
Tần Sách bị Dung Hoan uy hiếp, nếu anh không tới xin lỗi Khâu Lâm Lâm, cô sẽ thêm mắm dặm muối vào việc anh đánh giáo viên đến ngất xỉu cho dì Tần nghe. Hơn nữa, nếu anh chịu lại đây xin lỗi thì cô sẽ suy xét đến việc để Tần Sách về lại chỗ cũ.
Tần Sách hít sâu một hơi, trên mặt vẫn không quá tình nguyện: “Cô Khâu, em thực sự không cố ý đâu ạ.”
Khâu Lâm Lâm đương nhiên biết tính cách của Tần Sách, cậu bé này vốn không xấu, chỉ là ỷ vào nhà có tiền nên không coi ai ra gì tí thôi.
Cô làm chủ nhiệm lớp này đã hơn năm, chưa bao giờ thấy Tần Sách đánh người đến mức phải vào viện.
Trừ việc năm ngoái trốn học đi đua xe, bị bay ra ngoài và phải vào viện nằm nửa năm.
Khâu Lâm Lâm thở dài một hơi: “… Em đổi chỗ ngồi đi.”
Tần Sách nghe vậy, lập tức gật đầu: “Vâng, em về dọn bàn ngay!”
Trước khi đi, Tần Sách đã trả tiền thuốc men cho Khâu Lâm Lâm.
—— với số tiền tiêu vặt mà anh bị mẹ Tần trừ đến không còn lại bao nhiêu.
Sau khi đi ra từ bệnh viện, anh quyết định… chung sống hoà bình với Dung Hoan
Lớp - đang rất ồn ào.
Dung Hoan đang nằm trên bàn trò chuyện với ba Dung, tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên im bặt.
Cô lười biếng ngước mắt lên, phát hiện mọi người đều đang nhìn về phía cửa. Cô liếm môi nhìn theo, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tần Sách.
Bốn mắt nhìn nhau, cô vô thức chớp mắt, mắt hạnh quyến rũ ngập nước.
Con ngươi màu nâu nhạt của Tần Sách tối lại, lông mi run run để lại cái bóng dưới mắt, nhịp tim dần tăng lên, anh vội dời tầm mắt đi chỗ khác.
Anh đi lên bục giảng, nhẹ nhàng nhấc cái bàn lên rồi khiêng qua bên cạnh Dung Hoan.
Dung Hoan nói với ba mình phải vào học nên tắt điện thoại, đang chuẩn bị dựa vào bàn ngủ thì thấy Tần Sách lấy bài thi tuần trong hộc bàn ra, sau đó đặt trước mặt cô.
Tần Sách cười nhẹ: “Dung Hoan, điểm của tôi không tốt lắm, hay em dạy kèm cho tôi đi?”
Dung Hoan uể oải nhìn xuống bài thi, cô gõ ngón tay lên bàn, thờ ơ ngước nhìn quai hàm cương ngạnh của Tần Sách. Một lúc sau, cô cười: “Anh Tần Sách à, em đã bảo là phong thủy ở đây không tốt rồi mà, chỗ này toàn người đứng bét thôi. Anh muốn em dạy kèm cho anh thật hả?”
Sự dịu dàng của Tần Sách gần như tràn ra khỏi mắt. Anh đột nhiên cúi người trước mặt Dung Hoan, môi gần như chạm vào vành tai của cô, âm cuối kéo dài mang theo chút mờ ám lẫn lưu luyến: “Không sao đâu, anh của em chỉ muốn học một chiêu là làm sao để tránh được đáp án đúng % thôi.”
Trên người của thiếu niên mang theo hương gỗ nhàn nhạt. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở ấm áp và mạnh mẽ khiến không khí như bị đông lại. Dung Hoan chỉ cảm thấy hơi thở của anh như đang men theo vành tai, chạy khắp người cô.
Trước đây cô chưa từng thân thiết với người con trai nào như vậy.
Vành tai trắng nõn của cô ửng đỏ lên, còn có cảm giác tê dại và áp bức.
Nhưng sao Dung Hoan có thể chịu đựng được việc mình bị lép vế. Cô né người sang một bên để tránh Tần Sách, nhưng không hiểu tại sao, cô bị mất phương hướng khiến môi anh trực tiếp chạm vào dái tai cô.
Cảm giác ấm áp giống như có một chiếc lông vũ lướt qua.
Trái tim Dung Hoan run rẩy, sửng sốt vài giây. Vốn đã rất sốc rồi mà đối phương lại mím môi, làm sự đụng chạm càng thêm kỳ lạ.
“…”
Thằng nhãi này cho rằng mình là cô dâu môi đỏ được gả vào thời cổ đại sao????????
Tại sao lại mím môi hả!!!!!
Sự đụng chạm biến thành một dòng điện làm da đầu cô tê dại.
Hàng ngàn chữ ĐM chạy ngang trong đầu, đầu óc như pháo hoa nổ tung trời, tiếng bùm bùm vô cùng sinh động, ồn ào khiến người ta bực bội.
Sau khi lấy lại được tỉnh táo, trong đầu cô chỉ có chữ để miêu tả Tần Sách —— đồ biến thái.
Cô hít sâu một hơi, cơ thể ngả về phía sau, xắn tay áo lên chỉ muốn đánh cho Tần Sách chết ngay tại chỗ. Đột nhiên cả khuôn mặt Tần Sách đều đỏ lên, ánh mắt chớp chớp không dám nhìn cô?
?
??????
Dung Hoan: “…”
Cô đưa tay nhéo nhéo vành tai đang bỏng rát của mình, vỗ vào bài thi của Tần Sách: “Nào, anh trai, để em dạy anh.”
Dung Hoan lười tìm bút của mình, vỗ vỗ vai Lý Nghiên phía trước: “Bạn học, cậu có thể cho tôi mượn bút được không?”
Lý Nghiên cúi đầu không dám nhìn vào Tần Sách, nhanh chóng gật đầu, mở túi đựng bút cẩn thận chọn một cây bút phiên bản giới hạn đưa cho Dung Hoan.
Dung Hoan cầm bút, mở nắp, viết một dòng chữ rồng bay phượng múa trên giấy cho Tần Sách: “Tần Sách là con heo!!!!!”
Tần Sách: “…”
Từ sau hôm đó, Dung Hoan quyết định tránh xa Tần Sách, không muốn trông chừng anh giúp dì Tần nữa.
Cứ như thế, chuyện đại ca ngồi cùng bàn với học sinh mới lại lần nữa truyền khắp toàn bộ Thịnh Dương.
Ra chơi, nhiều người tập trung ở cửa lớp - hoặc từ dãy cửa sổ của tổ để nhìn vào lớp.
Việc này khiến Tần Sách muốn trốn tiết.
Đây không phải lần đầu bị mọi người soi mói, nhưng lần này trong lòng anh có cảm giác rất lạ, có chút bực bội và khó chịu, cứ như thể mấy đứa ngốc ngoài lớp nhìn trộm những thứ quan trọng nhất hay chuyện riêng tư thầm kín nhất của anh vậy.
Nhưng mà anh không nỡ trốn.
Ánh mặt trời buổi trưa chiếu vào người ấm đến mức khiến anh trở nên lười biếng, không muốn động đậy.
Người lười biếng không muốn động giống anh chính là cô bạn ngồi cùng bàn. Hai người cứ nằm đấy ngủ, người quay đầu bên trái, người ngả đầu bên phải, lúc mặt đối mặt thì nhanh chóng quay ngoắt đi.
Dáng vẻ như thể cả đời này không muốn tiếp xúc với nhau vậy.
Chuông tan học vang lên, Tần Sách nghiêng đầu, môi hơi mím: “… Chú Trương tới đón tôi, em về… chung với tôi không?”
Dung Hoan lạnh nhạt liếc qua Tần Sách, không nói câu nào, đi thẳng ra cửa.
Tần Sách nghiến răng, hừ lạnh một tiếng.
Sẽ có một ngày, cô nhóc phải khóc lóc xin tha… Ấy nhầm, khóc lóc chịu thua gọi anh đây một tiếng đại ca.
Cứ chờ đấy.
Không xử lý được một cô gái nhỏ, sau này làm sao lăn lộn tiếp đây?
Tần Sách đá cái bàn rồi bỏ đi luôn.
Dung Hoan nhìn cái bàn rồi mới chậm chạp xách túi chuẩn bị ra về.
Cô đi ra từ cổng sau của trường, định đến văn phòng phẩm để mua một cuốn sổ tay, vẽ lại những cách chết của Tần Sách.
Nhưng chưa đi hai bước thì phía trước đã có người chặn đường.
Dung Hoan ngẩng đầu, mắt hạnh nửa mở, cô liếc nhìn một đám nam nữ mặc đồng phục của Thịnh Dương ở trước mặt.
nam, nữ chặn đường đến không còn lối ra.
Đứa ở giữa là vênh váo nhất, có lẽ vì nó cảm thấy mình có khuôn mặt xinh đẹp và thân hình gợi cảm.
Dung Hoan nhìn xuống, trong lòng thầm bổ sung: Chân thon và thẳng như bạch ngọc.
Cô ta còn cắt váy đồng phục ngắn đến bắp đùi, dưới làn váy thêu một vòng ren.
Dung Hoan cúi đầu nhìn chiếc váy đồng phục dài quá đầu gối của mình, tự hỏi có phải nó quá dài nên không tiện đánh nhau không.
Cô quay người định ra từ cửa khác.
Vừa mới quay người, phía sau liền vang lên tiếng “chó sủa”: “Mày đứng lại cho tao!”
Dung Hoan vẫn đi tiếp.
Lại có đứa hét: “Chị Tư bảo mày đứng lại, mày điếc hay gì?”
“Dám giành bạn trai với chị Tư Tư, mày chán sống rồi à?”
“Mới đến Thịnh Dương mấy ngày mà đã quyến rũ anh Tần?”
Dung Hoan vẫn tiếp tục đi, lấy điện thoại trong túi ra, bấm gọi cảnh sát. Sau khi kết nối, cô lập tức nói rõ tình huống ở đây.
Người ở đầu dây bên kia lập tức bảo cô đừng sợ, hãy tìm chỗ trốn, sẽ có người đến cứu cô ngay lập tức.
Nghe xong, Dung Hoan cảm thấy nhẹ nhõm, cất điện thoại đi.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân ở phía sau. Tay cầm điện thoại của Dung Hoan khựng lại, cổ tay vung theo bản năng, điện thoại văng ra ngoài.
Chuẩn xác nện trúng mắt nam sinh đứng bên trái.
“Con đ! Dám đánh lén tao! Anh em, để đấy cho tao! Hôm nay không đánh chết con nhỏ này, tao không mang họ Tô!”
Nam sinh đứng bên phải thấy vậy định xông lên túm tay Dung Hoan nhưng cô đã nhẹ nhàng tránh thoát.
Dung Hoan có chút bực bội, cô thật sự không muốn mặc váy mà đánh nhau đâu.
Kệ đi, trước khi cảnh sát tới, cứ chạy trước đã.
Cô xoay cổ chân rồi chạy về phía cổng trường.
Sau lưng có giọng nữ hét lên: “Bắt nó lại cho tao! Khó lắm mới chờ được lúc nó không đi chung với Tần Sách!!!”
Dung Hoan chạy phía trước, đằng sau có thằng, con đuổi theo. người cứ thế chạy quanh khuôn viên trường. Sau nhiều vòng chạy, chỉ còn lại Dung Hoan và thằng khác.
Dung Hoan chờ cảnh sát đến, nhưng đã nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy tiếng còi báo động.
Mà bác bảo vệ của trường chỉ nghĩ họ đang tập thể dục nên không để ý.
Cô thở dài.
Dung Hoan kéo dài khoảng cách với người phía sau, gọi điện thoại cho Tần Sách. Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô nghiến răng: “Tần Sách, trong vòng phút đến trường học ngay, bằng không lúc về tôi nhất định sẽ làm anh.”
Tần Sách ở đầu kia quả nhiên sửng sốt vài giây: “… Làm là làm kiểu gì?”
Dung Hoan: “…”