Edit: Fei Yang
Tạ Bân và Kiểm Biên Lâm ở Banyan Tree (), không có phòng. Tạ Bân tạm thời nhường phòng cho Sơ Kiến, mình thì đi đến The Ritz-Carlton () ở gần đó. Sơ Kiến làm thủ tục nhận phòng xong, đi vào phòng, nhân viên phục vụ phòng mới vừa bắt đầu dọn dẹp.
(), (): Tên các khách sạn.
Kiểm Biên Lâm nhìn căn phòng lộn xộn, còn có mùi thuốc lá, thấp giọng căn dặn phục vụ phòng phải khử mùi. Anh xách cái vali nhỏ của Sơ Kiến, dẫn cô về phòng mình trước.
Vào phòng anh, cô liền có chút khẩn trương mơ hồ, chỉ có thể dựa vào việc nói liên tục để giảm bớt: “Cũng may lần trước em về là liền đăng kí vào Macao, nếu không thì cũng không thể đến được vào tối nay.” Quần áo của Kiểm Biên Lâm vứt trên giường, rất nhiều, còn chưa kịp thu dọn. Sơ Kiến cầm lấy quần áo, treo từng cái vào móc cho anh, “Sáng mai anh không cần quay phim phải không?”
Âm thanh dừng lại, chiếc áo sơ mi cuối cùng lấy ra, là mấy chiếc quần lót xếp gọn...
Sơ Kiến gần như là ném, ném áo sơ mi che lại.
Vẫn chưa che kín hoàn toàn, cô chột dạ liếc Kiểm Biên Lâm đang đốt trầm hương một cái, dùng ngón tay kéo kéo vạt áo sơ mi, kéo qua một tấc, che hết lại...
Tiếp đó, cô hoàn toàn coi như chưa thấy gì, qua loa treo đồ đã móc xong vào tủ quần áo.
“Anh sẽ xem ti vi, em đi tắm đi.” Anh để nến đã đốt cháy vào trong đồ đựng dụng cụ.
“Tắm á?” Sơ Kiến khựng tay, giơ áo anh, ngây ngốc nhìn anh.
“Hóng gió cả đêm, không tắm sẽ cảm lạnh đấy.” Kiểm Biên Lâm đi tới, đón lấy đồ trong tay cô, tự treo lên, “Nhanh đi.”
Từ trước đến nay anh luôn nói một nửa, giản lược được thì giản lược.
Sơ Kiến hiểu đại khái ý anh là, phòng mình mới bắt đầu dọn dẹp, còn phải khử mùi gì gì đó, không biết lúc nào làm xong được, chi bằng tắm ở đây.
Nhưng mà...
Sơ Kiến quay đầu nhìn bồn tắm đứng, bốn mặt đều là kính nửa trong suốt, ở bên cạnh phòng thay đồ mở rộng, thông bốn mặt...
Kiểm Biên Lâm kéo vali bên cạnh cửa tới phòng thay đồ, bên ngoài bồn tắm đứng.
Bản thân thì không nói tiếng nào đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, mở nước cho bể bơi nước ấm. Căn phòng yên tĩnh, lập tức có tiếng nước chảy ào ào.
Sơ Kiến thoáng ngớ ra, đã hiểu.
Hơn nửa đêm xả nước bể bơi, không có ý gì khác, đơn giản là để giảm nhẹ tiếng cô giội nước tắm, để cô không đến mức quá xấu hổ.
Trong tiếng nước chảy và chương trình ti vi, sau một phút do dự, Sơ Kiến vội vàng lấy quần áo sạch trong vali, chạy ào vào, dùng mười mấy phút qua loa tắm rửa xong. Cô tìm khắp nơi được máy sấy tóc, sấy tóc mình khô bảy, tám phần, lúc này mới đi từ phòng thay đồ ra ngoài.
Trầm hương vẫn đang cháy một cách chậm rãi.
Bể bơi nước ấm vẫn đang thay nước, ti vi vẫn đang phát chương trình.
Nhưng người đàn ông dựa trên sofa đã ngủ thiếp đi.
Cô rón rén đi tới, cúi người, sáp lại bên cạnh anh, khẽ hỏi: “Em tắm xong rồi, anh có muốn tắm xong rồi ngủ tiếp không?”
Lông mày Kiểm Biên Lâm hơi nhíu lại, khẽ lắc đầu.
Cô thấy mái tóc ngắn bị mồ hôi lạnh làm hơi ướt của anh, đưa ngón tay, lau mồ hôi mỏng rỉ ra trên trán và sống mũi anh. Thực sự đau lắm sao? Cô có phần không biết như thế nào cho phải.
Kiểm Biên Lâm cảm giác được có người đang đụng vào mình, lông mi từ từ rung hai cái, khẽ mở mắt, thấy gương mặt ấy gần trong gang tấc dưới ánh đèn mờ.
Quá mệt mỏi, mơ màng rồi ngủ thiếp đi.
Đôi mắt to kia tràn đầy lo lắng, anh nhất thời ngẩn ngơ không biết là mơ hay thật.
“Anh thức rồi à? Nếu không thì em lấy khăn nóng lau mặt và tay anh một chút, anh hẵng ngủ tiếp nhé?” Sơ Kiến nhẹ giọng hỏi, nghĩ anh nhất định mệt đến mức lười di chuyển. Dù sao thì chiếc sofa này cũng vừa lớn vừa mềm, ba, bốn người ngủ cũng không thành vấn đề, “Em đi mang chăn sang cho anh trước.”
Lời còn chưa dứt, cô liền bị anh nắm lấy tay.
Toàn bộ lòng bàn tay cô bị ép kề sát gò má phải đẫm mồ hôi của anh, âm sắc bị tình trạng cơ thể giày vò hơi khàn và yếu ớt: “Sơ Kiến.”
Vì động tác bị anh kéo qua này, phần eo của cô xoay một cái, cứng người, khuỷu tay chống bên cạnh mặt anh ——
Giọng anh vô cùng thấp: Anh sai rồi...
Hiển nhiên là mơ màng, đang nói mớ.
Cứ cứng đờ như vậy mấy phút, cô nhận ra Kiểm Biên Lâm lại chìm vào giấc ngủ sâu, khuỷu tay cũng không chống nổi nữa, đụng cộp vào sofa.
...
Gần trong gang tấc. Gương mặt anh.
Lông mi anh yên lặng phủ lên đường kẻ mắt đóng kín ấy, môi dưới hơi mím lại. Chắc là rơi vào trạng thái ngủ say trong tình trạng rất khó chịu, ngủ thiếp đi rồi, có thể còn đau sao? Cô từ từ vươn ngón tay, đè môi dưới của anh xuống một chút, để anh thả lỏng. Cô có thể thấy dấu răng rất sâu.
Ngón tay cô cũng có thể cảm giác được, tần số hô hấp của anh.
Nước bể bơi tiếp tục chảy ào ào, độ ẩm trong cả căn phòng đang lên cao, còn có nhiệt độ. Cô để ý được tất cả chi tiết rất nhỏ này, như dòng nước chảy xiết ào vào lòng, rất gấp gáp, ép đến mức trái tim rất nặng nề, đau ê ẩm: Em đã đồng ý với anh rồi, sẽ không nuốt lời...
Nếu là lúc anh tỉnh táo, đây là lời cô tuyệt đối không nói ra được.
Nhưng nói xong, cô vẫn cảm thấy khó chịu, ngồi bật dậy, chắp tay, xoa xoa một cách luống cuống. Rón rén chạy mất.
Hôm sau là cảnh quay ở sòng bạc.
Trong cảnh này, Kiểm Biên Lâm không hề quan trọng, ngược lại như làm nền, uống nước bên cạnh nam hai lúc anh ta cắt chia bài. Lời thoại và ống kính chủ yếu tập trung vào diễn viên cắt chia bài, Kiểm Biên Lâm có trách nhiệm uống nước bằng dáng vẻ bình thường nhất là được. Tạ Bân nói cho Sơ Kiến biết như vậy.
Cô đã ngây thơ cho rằng, rất đơn giản.
Nhưng hoàn toàn không phải vậy.
Uống nước phải uống ực, kiểu trút ngụm lớn, lộ ra sự phập phồng rất mãnh liệt trong lòng, rất mất bình tĩnh, rất tức giận, tóm lại chính là phải thể hiện cảm xúc.
Đàn ông dồn sức uống nước, đương nhiên mấy hớp là có thể trút hơn nửa chai.
Quay một lần, hai lần thì thôi đi.
Đến cuối cùng, Sơ Kiến cũng không nhìn nổi nữa, không nhìn nổi động tác cầm chai nước suối bình thường nhất ở sòng bạc, vặn mở nắp, uống ực lần thứ N của Kiểm Biên Lâm.
Đến giữa chừng, Kiểm Biên Lâm hơi chịu không nổi, trong khoảng thời gian nghỉ đi toilet bên ngoài sòng bạc. Sơ Kiến rập khuôn đi theo, theo đến cửa chính thì không theo vào, mắt thấy người trợ lý nam đi vào.
Kiểm Biên Lâm vừa mới chạy vào, liền đụng cửa chính.
Tiếp đó, là cửa nhỏ.
Sau đó anh kìm nén, nôn ra.
Anh liều mạng chịu đựng, không dám lên tiếng. Người trợ lý nam theo vào, anh đang dùng tay phải che miệng, khống chế không muốn nôn ra nữa. Bình thường không yếu ớt đến thế, tối đa là uống xong rồi gây nôn một cái, tiếp tục uống. Nhưng mấy ngày gần đây thân thể bị cơn đau hành hạ không chịu nổi những việc này, hoàn toàn không kìm nén được.
Người trợ lý sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, còn tưởng anh bị làm sao.
Chờ đến khi hoàn toàn dịu lại, anh dựa vào cửa, từ từ thở ra: “Đừng sợ, là không muốn để cô ấy nghe thấy tôi đang nôn.” Trợ lý ngẩn người, tảng đá lớn trong ngực rơi xuống, thấp giọng nói: “Anh Kiểm, ban nãy đúng là dọa chết em.”
Anh lắc đầu: “Sợ gì chứ, uống nước suối đâu uống chết người được.”
Kiểm Biên Lâm đi đến bên cạnh bồn rửa tay, rửa tay sạch sẽ, phát hiện đôi mắt hơi đỏ, còn mang theo hơi nước dày đặc. Anh nhíu mày theo thói quen, soi gương yên lặng đứng một lúc.
Gần như khôi phục lại, mở cửa.
Sơ Kiến kinh hồn bạt vía tiến lên đón: “Anh không sao chứ?”
Kiểm Biên Lâm im lặng không lên tiếng, lắc đầu.
Sơ Kiến thấy mắt anh long lanh, trông như vừa mới được nước mắt thấm qua, nắm ống tay áo anh: “Có phải lại đau không? Chúng ta xin nghỉ đi. Có thể dùng người đóng thế không? Anh lại không có lời thoại, lướt một chút qua mặt uống nước không được sao, có thể dùng người đóng thế mà...”
Sơ Kiến vô cùng lo lắng, câu hỏi chồng chất, nói cũng nói không xong.
Anh dừng bước, đột nhiên cúi người, tóc trên trán hơi trượt xuống, nhìn cô. Sơ Kiến im bặt. Anh sáp lại gần lần nữa, nhân lúc cô vẫn chưa làm động tác né tránh theo phản xạ, gương mặt gần như là kề sát lướt qua mặt cô, khẽ nói bên tai cô: “Đừng quấy rầy công việc của anh.”
... Cô có chút tủi thân, nhưng vẫn rất nghe lời gật đầu: “Biết rồi.”
Kiểm Biên Lâm không nói nữa, bước nhanh quay lại sòng bạc.
Một cảnh quay này, diễn viên cắt chia bài quay tổng cộng hai mươi mấy lần.
Sơ Kiến tính thử, trong tổng cộng ba tiếng, anh uống ực ít nhất mười lăm chai nước suối...
Sau khi kết thúc công việc, anh rõ ràng cũng không nuốt trôi thứ gì.
Buổi tối, Tạ Bân tới nói mình phải rời Macao vài ngày. Lúc đi, Tạ Bân thấy Sơ Kiến mặt mày ủ dột, biết cô bị cảnh thấy được ban ngày kích thích, vỗ vai Sơ Kiến an ủi: “Thực sự không có gì đâu, đàn ông mà, uống mấy chai nước thì có sao. Chỉ là đúng lúc vấp phải việc cậu ấy bị bệnh, hơi khó chịu thôi.”
“Người quản lý không có lương tâm.” Sơ Kiến oán trách.
Tạ Bân vui vẻ: “Ồ? Chuyện gì vậy, không phải mới bên nhau hai ngày sao, đã đau thay chồng rồi à? Được, được, anh không có lương tâm, vậy em đau thêm cho người ta chút nha.”
Sơ Kiến xấu hổ.
Cô liếc mắt nhìn, Kiểm Biên Lâm đang xem bản nhạc, ôm cây guitar Tạ Bân kêu người mang tới, dựa vào cái gối mềm bên cạnh bể bơi nước ấm nhỏ nghỉ ngơi.
Nghe đâu cảnh quay buổi tối có một cảnh như thế. Cũng không biết có phải vì bản thân Kiểm Biên Lâm xuất thân là ca sĩ trong ban nhạc hay không, cảnh quay viết đo ni đóng giày cho anh. Tóm lại, cái này cũng không cần người đóng thế, người thật là diễn được.
Tạ Bân vẫy vẫy tay đi mất.
Sơ Kiến rót ly nước nóng, để lên trên bàn đá cẩm thạch bên chân anh cho anh. Trong lúc do dự leo lên hay không leo lên, cuối cùng cô dựa vào chiếc sofa bên cạnh bể bơi ngồi xuống, cách anh gờ bàn đá hẹp. Cô ở chỗ thấp, anh ở chỗ cao.
“Anh là năm thứ ba đại học,“ Sơ Kiến nhớ lại, “Hay là năm thứ tư tranh tài đoạt giải thế?”
“Năm thứ tư.” Cuối cùng anh lật bản nhạc một cái, đóng lại.
“Là bài gì vậy?”
“《The Rose》.”
Cấp anh đã thích đánh đàn guitar. Học giỏi, đẹp trai, cộng thêm việc thích cái này, cái từ “Thứ bại hoại có văn hóa” quả thực không phải gánh suông. Lúc đó đủ mọi hoạt động anh luôn được chú ý, thường được các lớp nhiệt tình mời đến giúp vui, nhưng ngoại trừ lớp chín ra thì không ai mời anh được.
“Em chưa từng nghe qua?” Kiểm Biên Lâm hỏi.
Sơ Kiến suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hình như chưa.”
“Từng hát ở lớp chín ().”
“Hả? Lúc nào?”
“Lớp (),“ Kiểm Biên Lâm ôm đàn guitar, khẽ gảy mấy cái, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều nhạt đến mức không có gì đặc biệt, chậm rãi nói cho cô biết, “Buổi liên hoan Tết Nguyên Đán.”
(), (): Lớp của Sơ Kiến và Kiểm Biên Lâm tương tự như A, A ở Việt Nam.
Lớp ? Sơ Kiến co người, dùng cánh tay ôm lấy chân mình, không lên tiếng. Chính là buổi liên hoan Tết Nguyên Đán năm ấy, cô được nam sinh trong lớp vô cùng thần bí gọi xuống nhà để xe dưới lầu, tiếp đó được người kia tỏ tình...
Sau đó cô quay lại, nữ sinh trong lớp cũng hưng phấn nói cho cô biết, Kiểm Biên Lâm ở lớp một đến hát.
Kiểm Biên Lâm như có như không nhìn cô một cái, lưng dựa hoàn toàn vào cái gối mềm, co chân lên, ôm đàn guitar, không hề báo trước gảy dây đàn. Bài hát này anh quá quen thuộc, không phải là vì từng giành được giải thưởng gì đó, chỉ vì từng tập luyện quá nhiều lần.
Gảy đi gảy lại, lại chỉ khẽ ngâm nga một câu duy nhất mãi không tiếp tục:
I say love it is a flower, and you it's only seed.
Anh nói tình yêu là một đóa hoa, và em là hạt giống duy nhất của nó.()
() Bài “The Rose”: