Kẹo Kim Cương

chương 16-2: [2133 chữ]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.

Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng % so với nội dung gốc.

Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.

--------------

Edit: Yu

Hiển nhiên Phương Lai rất ngạc nhiên: "Con đang học cấp , thời gian quý như vàng, mẹ nói cho con biết những học viện âm nhạc nước ngoài đều có yêu cầu rất cao, con không thể lơ là."

Đường Du biết bà sẽ nói như vậy, lập tức bình tĩnh trả lời: "Chỉ là mấy hôm trước con ngất xỉu ở trường học."

"Cái gì?!!"

"Giáo viên nói tố chất cơ thể con quá kém, thiếu rèn luyện."

"....."

Phương Lai ở đầu kia điện thoại ngẩn người một lúc: "Thiếu rèn luyện?"

Suy nghĩ cẩn thật một lúc, bà nhận ra thật sự mỗi ngày con gái đều rất ít vận động.

Đường Du cố gắng khiến ngữ điệu của mình thật bình tĩnh: "Con muốn mỗi chủ nhật hàng tuần đều đến phòng gym luyện tập một chút, nuôi dưỡng thói quen vận động."

Lúc nói lời này, Đường Du có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.

Đây là lần thứ ba cô nói dối Phương Lai.

Đâu kia điện thoại, Phương Lai trầm mặc rất lâu, dường như đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Sau một khoảng im lặng, rốt cuộc bà cũng đồng ý.

"Được rồi, nhưng con phải về nhà trước h, để chú Dương đến đón, chú ý an toàn."

"Nhưng mà_____"

Vốn Đường Du còn muốn tranh thủ thêm gì đó, Phương Lai vội nói: "Mẹ có điện thoại rồi, không nói nữa, con ngoan nhé."

Điện thoại bị cúp.

Có thể ra ngoài, nhưng không thể đi tự do.

Đường Du vẫn đang suy nghĩ đối sách, đột nhiên nhớ đến bên cạnh tiệm cá nướng Tony lần trước Trình Huyền tổ chức sinh nhật là một phòng tập gym.

Cô nhớ mang máng, mấy cửa hàng trên phố đó đều thông nhau, dùng chung một cái nhà vệ sinh công cộng ở sau hẻm.

Đường Du lùi vào góc - nơi chú Dương không thể nhìn thấy lấy điện thoại nhắn tin cho Chu Khâm Nghiêu:

"h anh đợi em ở WC phía sau quán cá nướng nhé."

Chu Khâm Nghiêu: "......"

Sau khi ăn cơm trưa, Đường Du cũng vờ thay một bộ đồ thể thao, trước khi xuất phát còn cầm theo túi đồ ăn vặt Tạ Thừa tặng cô, muốn tìm cơ hội để hối lộ chú Dương.

Xe chạy đến trước phòng tập gym, Đường Du lấy đồ ăn vặt ra, cười dịu dàng:

"Chú Dương, cháu mời chú."

Chú Dương có chút vừa mừng vừa sợ, đưa tay định nhận: "Cảm ơn tiểu thư."

Chú Dương còn chưa kịp cầm vào túi đồ, Đường Du lại nói:

"Tí nữa chú để cháu tự đi về nhà, được không ạ?"

Chú Dương đưa tay được một nửa, lập tức rụt lại, làm như chưa xảy ra chuyện gì, mặt nghiêm túc:

"Đúng rưỡi tôi tới đón cô."

Đường Du: "......."

Hối lộ thất bại.

Đường Du thở dài một tiếng.

Đành phải cất lại đồ ăn vặt vào túi, đi vào phòng tập gym.

Hỏi quầy lễ tân ở tầng một, cô nhanh chóng đi xuyên qua phòng tập, quả nhiên vừa ra đến cửa sau đã thấy Chu Khâm Nghiêu đứng đợi cô ở cửa.

Tâm trạng vừa nãy còn sa sút chỉ vì nhìn thấy anh mà lập tức trở nên vui vẻ, cô gái nhỏ chạy tới, vỗ vào lưng anh.

"Hey."

Chu Khâm quay đầu lại, nhìn thấy cô, khóe môi cong cong: "Sao lại hẹn ở đây?"

Đường Du chỉ vào phòng gym bên cạnh, nói: "Em nói em đi tập gym, rưỡi phải về, lái xe sẽ chờ em ở cửa."

Bây giờ đã là rưỡi, họ chỉ có thể đi chơi hơn tiếng.

Chu Khâm Nghiêu nhíu mày, nhấn ga: "Vậy đi nhanh thôi."

Đi khoảng phút đến nơi, Đường Du phát hiện lần này nơi Chu Khâm Nghiêu đưa cô tới so với nơi giải tỏa áp lực lần trước là hai thế giới khác nhau.

Phóng mắt nhìn xa, tràn đầy sự ngây thơ.

[Lâu đài cổ tích]

Đây là một công viên giải trí, có thể tương tác giữa cha mẹ và con cái, được xây dựng mô phỏng theo lâu đài trong truyện cổ tích, có rất nhiều trò giải trí, cầu trượt, nhà hơi, xích đu, vòng xoay ngựa gỗ,...

Hầu hết trẻ em đều mua vé để chơi cùng nhau, càng đông càng vui, nhưng chủ công viên cũng đã suy nghĩ đến nhu cầu riêng tư của khách hàng nên đã thiết kế thêm ba lâu đài nhỏ.

Khi đóng cửa lâu đài nhỏ lại, bên trong sẽ là một thế giới tách biệt, người chơi có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, người ngoài không thể ra vào.

Đường Du vừa đi vừa tò mò nhìn: "Sao anh lại đưa em đến đây? Ở đây toàn là trẻ con."

Chu Khâm Nghiêu quay đầu lại, liếc cô một cái, đột nhiên đẩy cánh cửa trang trí bằng các nhân vật hoạt hình phía trước ra:

"Em không phải là trẻ con à?"

Đường Du : "....."

Cô nhìn về phía sau cánh cửa đã mở.

Một thế giới cổ tích tràn ngập màu hồng của bánh macarons.

Đường Du còn đang ngây người, bên trong chợt hiện ra một bóng dáng: "Chị Hữu Hữu!"

Đường Du nhìn sang bé trai trước mặt, ngẩn người: "Tống Tiểu Dương?"

Chu Khâm Nghiêu quay đầu, gọi cô: "Ngây người gì vậy, vào chơi thôi."

Nói xong anh cởi giày, bế Tống Tiểu Dương lên và ném cậu bé vào biển bóng, sau đó anh cũng nhảy vào theo.

Ngô Chi Ngọc mặc một cái áo bảo vệ hình hoa, thấy Chu Khâm Nghiêu tới vội ngồi dậy kêu mệt: "Không chơi nữa, cháu trông chừng nhãi con kia giúp bà nhé."

Bà bước ra khỏi quả cầu, nói với Đường Du: "Cô gái (), cháu cũng xuống chơi đi."

Đường Du: "......"

Cô hơi mất tự nhiên và ngượng ngùng.

Có vẻ Ngô Chi Ngọc đã nhìn ra suy nghĩ của cô, thừa dịp Chu Khâm Nghiêu chơi cùng Tống Tiểu Dương, bà nói với cô:

"Trước đây Khâm Nghiêu đưa Tiểu Dương đến đây chơi đều chơi ở bên ngoài, không biết vì sao hôm nay lại vào lâu đài nhỏ này, ban đầu bà cũng không hiểu, bây giờ cháu đến đây thì bà hiểu rồi."

Bà nhìn cô đầy tâm ý nói: "Nếu cháu không chơi, chẳng phải phụ tấm lòng của cậu ấy sao."

Đường Du hơi dao động.

Lúc này Tiểu Dương lại gọi cô: "Chị Hữu Hữu, đến đây chơi với em!"

".........Ừ." Đường Du lặng lẽ hít sâu: "Đến đây."

Cô đặt gọn túi vào một góc, cởi giày, chậm rãi đi đến chỗ rào chắn, chen vào phía trong.

Một chân bước vào trước, chân kia giơ lên và chuẩn bị đi theo. Chân trước bước vào giẫm lên một quả bóng. Quả bóng trơn, cô không đứng vững, cơ thể lung lay______

"Bộp."

Đường Du đặt mông ngồi lên quả bóng, cả người khựng lại.

Tống Tiểu Dương bật cười ha ha.

Nghe thấy tiếng động, Chu Khâm Nghiêu quay đầu, thấy cô gái nhỏ đang cô gắng chống người đứng lên, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa thẹn thùng.

Anh nhịn xuống nụ cười nơi khóe môi, nói với Tống Tiểu Dương:

"Đi đỡ chị nào."

Tống Tiểu Dương lập tức nhảy xuống khỏi quả bóng, chạy đến bên Đường Du:

"Chị Hữu Hữu!"

Đường Du vất vả lắm mới đứng lên được, lại bị cậu bé đẩy xuống.

Cậu bé còn muốn đến đỡ mình, càng đỡ càng loạn, hai người đều lăn xuống quả bóng, Tống Tiểu Dương tự chơi tự vui, cười khanh khách không ngừng, dần dần tâm trạng của Đường Du cũng theo đó mà thả lỏng.

Hai người cứ như vậy vừa ném bóng vừa rượt đuổi nhau, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Tống Tiểu Dương trượt xuống dưới cầu trượt, giẫm lên một quả bóng, quay đầu lại gọi Đường Du: "Chị Hữu Hữu, đến đuổi theo em đi."

Đường Du cũng trượt xuống, trong mắt cô gái nhỏ tràn ngập vui vẻ: "Chị đến đây."

Thân thể nhẹ nhàng trượt xuống dưới, mang theo một cơn gió nhẹ.

Chu Khâm Nghiêu cúi đầu, nhẹ nhàng cong môi.

Đang đuổi theo, bỗng nhiên Tống Tiểu Dương dừng lại, nằm sang bên cạnh: "Em không chạy nữa."

Đường Du đang chạy, không thể dừng lại ngay, cơ thể vẫn lao về phía trước theo quán tính.

Đúng lúc Chu Khâm Nghiêu ngồi bên cạnh.

Thật trùng hợp.

Từ lúc đi vào, anh đều ngồi ở đó nhìn hai người chơi, nhưng đột nhiên Tống Tiểu Dương nằm xuống khiến Đường Du vấp ngã.

Không ngoài ý muốn, Đường Du bổ nhào vào ngực Chu Khâm Nghiêu.

Chu Khâm Nghiêu bất ngờ, nhưng ngay lúc đó anh vô thức mở rộng vòng tay đón lấy cô.

Bốn mắt nhìn nhau, khí nóng tràn lên hai má.

Đường Du cảm thấy môi mình vừa sượt qua thứ gì đó.

Cả người cô cứng đờ, hai má đỏ bừng, muốn đứng lên ngay lập tức nhưng không nổi.

Chu Khâm Nghiêu đã thu hết biểu cảm của cô gái nhỏ vào mắt, anh cố gắng kìm nén tình cảm của mình, đỡ vai giúp cô đứng dậy, giọng điệu dịu dàng giống như đang dỗ trẻ con:

"Từ từ thôi."

"....."

Hình như trên môi có hương vị của anh, Đường Du cảm thấy ngượng ngùng, tim đập như nai con chạy loạn.

May mà đúng lúc ấy Tống Tiểu Dương kêu đói bụng, đánh tan không khí ái muội giữa hai người họ lúc này.

Ngô Chi Ngọc cầm ví tiền chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn, Đường Du nhớ ra trong túi mình vẫn còn đồ ăn vặt do Tạ Thừa tặng, lập tức nói:

"Không cần đâu ạ, cháu có mang theo đồ ăn!"

Nói xong cô chạy đến chỗ để túi, lấy đồ ăn vặt đưa cho Tống Tiểu Dương:

"Tiểu Dương, em có thích ăn cái này không?"

Tống Tiểu Dương vui vẻ cầm lấy túi đồ, bởi vì vội vàng, nên không cẩn thận làm đổ ra ngoài.

Toàn bộ đồ ăn vặt đều rơi vào biển bóng, Tống Tiểu Dương nhặt một gói bò khô lên, xé vỏ.

Chu Khâm Nghiêu nhặt lại hết đồ ăn vặt rơi ra vào túi.

Đang nhặt, đột nhiên lại phát hiện ra một chiếc thiệp.

Tiện tay mở ra, thấy trên thiệp có ghi:

[Đường Du, tớ rất nghiêm túc.Tớ sẽ cho cậu thời gian, chờ đến ngày nào đó cậu sẽ đáp lại tình cảm của tớ.]

By Tạ Thừa.

Chu Khâm Nghiêu: "......"

Anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang đưa lưng về phía mình nói chuyện với Tống Tiểu Dương.

Lại nhìn tấm thiệp trong tay.

Cái này là thư tình?

Hơn nữa nghe giọng điệu này, có vẻ như đã theo đuổi lâu rồi.

Chu Khâm Nghiêu không rõ trong lòng mình đang có cảm xúc gì.

Tiến lên hai bước, ngăn Tống Tiểu Dương đang chuẩn bị cắn thịt bò: "Đừng ăn."

Tống Tiểu Dương: "??? Vì sao ạ?"

Ngô Chi Ngọc phát hiện sắc mặt Chu Khâm Nghiêu thay đổi sau khi nhặt đống đồ ăn vặt lên, tuy rằng không biết anh nhìn thấy gì, nhưng bà vẫn đi tới gọi cháu ngoại: "Đi, bà ngoại đi mua hamburger cho cháu được không?"

Tống Tiểu Dương vừa nghe thấy liền vui vẻ, kéo Ngô Chi Ngọc chạy ra ngoài.

Đóng cửa lại, lâu đài nhỏ chìm vào im lặng, không gian chỉ còn lại Chu Khâm Nghiêu và Đường Du.

Hai người nhìn nhau không nói lời nào.

Nắm chặt tấm thiệp trong tay, lòng Chu Khâm Nghiêu buồn bã khó hiểu.

Vẫn chưa biết làm thế nào để mở lời hỏi Tạ Thừa là ai, Đường Du đã chớp mắt hỏi anh trước:

"Công chúa nếm mưa mà anh với Tống Tiểu Dương nói là ai vậy?"

".......?"

"Công chúa đến xe đạp cũng không biết đi là ai vậy?"

"..........."

"Còn công chúa không có chuyện gì cũng thích hát để cảm ơn là ai vậy?"

"........."

Không khí trầm mặc phút.

Đường Du ôm một quả bóng hồng nhạt, hơn nửa ngày mới ôm lên được, ném quả bóng về phía Chu Khâm Nghiêu:

"Anh cười em."

Chu Khâm Nghiêu: "......"

Trái tim vừa nãy còn chua xót đã bị ba từ của cô đánh tan, chỉ còn lại bối rối.

-------------

Yu: Chu Thái tử toang cmr, dám nói xấu Tiểu công chúa à? Nếu mọi người không nhớ chi tiết "nếm mưa", "đến xe đạp cũng không biết đi", "hát để cảm ơn" thì hãy xem lại mấy chương trước nha. Tại mình lười ra chương quá mà :(((

À, tiện thể chúc mọi người phòng dịch thật tốt ạ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio