Bên trong, mọi người đang nhộn nhịp bày trò chơi.
Minh Hạnh không biết họ đang chơi trò gì, chỉ thấy mọi người đang vây quanh một cái bàn.
Minh Hạnh cầm mẩu bánh kem, đưa cho Trình Phóng.
“Anh nếm thử xem.”
Anh ra ngoài vào lúc này hẳn là chưa ăn gì, vẫn nên ăn gì đó lót dạ trước.
Minh Hạnh ngẩng đầu, tìm hoài mà không thấy Kiều Kiều đâu cả.
“Em vừa mới ăn, cũng khá ngon đó,” Minh Hạnh sợ anh không hảo ngọt, lại nói: “Không ngọt lắm đâu.”
Trình Phóng nhận bánh từ tay cô.
Quả thật hai ngày nay, anh cũng chưa ăn được nhiều.
Không vì lí do gì cả, chỉ là không muốn ăn thôi.
“Có phải tối qua anh ngủ không được ngon không?” Minh Hạnh đến gần nhìn anh, đáy mắt của anh lộ vẻ mệt mỏi, còn nổi mạch máu nữa.
“Đúng vậy,” Trình Phóng rất thành thật trả lời, “Không ôm em nên anh ngủ không được.”
Ăn nói kỳ cục.
Minh Hạnh cũng cầm mẩu bánh kem lên, cắn một miếng.
Đúng lúc này, trong đám đông bỗng ồn ào một phen. Mọi người quay đầu lại, ai nấy đều nhìn Minh Hạnh.
“Minh Hạnh, ban nãy Đới Hoàn nói, cậu ấy thấy cậu xinh đẹp nhất bọn đó!”
Mọi người đang chơi trò Thật hay Thách, đến lượt một nam sinh chọn Thật, câu hỏi là “Bạn cảm thấy nữ sinh nào đang có mặt ở đây là xinh đẹp nhất?”
Nam sinh đó lập tức nói tên của Minh Hạnh.
“Còn Thách nữa,” Sau đó, không biết là tên tốt bụng nhầm chỗ nào lại la lên, “Hôn một cái đi!”
Có cậu bạn này chêm vào, Thật cũng trúng mà Thách cũng trúng, mọi người tức khắc sôi nổi hẳn lên.
Minh Hạnh ngẩn người, miếng bánh kem trong tay chỉ mới cắn một miếng đã khựng lại, không có thêm bất kỳ động tác nào.
“Hoặc là ăn chung cái bánh kem đi.” Nhận ra Thử thách là “hôn một cái” có hơi bất khả thi, người nọ vừa thấy bánh kem trong tay Minh Hạnh bèn đề nghị ngay.
Minh Hạnh chưa từng xử lý trường hợp nào như thế này, cho nên nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nam sinh kia bị mọi người la ó đến mức đỏ bừng cả mặt.
Đối với những nữ sinh xinh đẹp của trường, mọi người trong ký túc xá thường bàn tán nhiều hơn đôi chút, luôn mang tâm lý ngưỡng mộ cô ấy.
Đương nhiên, người như Minh Hạnh thì đạt cấp bậc nữ thần rồi.
Đa số nam sinh đều thích cô, nhưng ai cũng biết rằng, nữ thần chỉ có thể ngắm từ xa mà thôi.
Càng không phải nói đến việc trêu đùa như thế này.
Nó quá xấu hổ.
Minh Hạnh không biết phải làm sao.
Nam sinh kia cầm một tờ giấy, không khỏi siết chặt, thiếu điều làm rách nó luôn.
Nếu là nữ sinh bình thường, khi bị mọi người làm khó như vậy thì hai người sẽ thuận theo.
Nhưng vào khoảnh khắc mọi người hứng khởi hò hét, một bàn tay bỗng rút tờ giấy từ tay Đới Hoàn ra.
“Để tôi.” Trình Phóng nói một câu rồi nâng tay, đặt bánh kem vào miệng, cắn nhẹ một miếng.
Sau đó, anh cúi người, ra hiệu Minh Hạnh cũng cắn một miếng.
Minh Hạnh ngẩn người, ánh mắt không khỏi nhìn quanh bốn phía.
Tất cả mọi người đều đang im lặng, ai nấy nhìn họ chằm chằm.
Có vài người thì thầm gì đó với nhau.
Không biết anh chàng đẹp trai này xuất hiện từ lúc nào, sao ban nãy không nhìn thấy anh ấy nhỉ?
Minh Hạnh cuộn tay lại, nhón chân, cắn một miếng từ đầu khác của bánh kem.
Cô thấy xấu hổ gần chết…
Trình Phóng lại rất tự nhiên, thậm chí còn mỉm cười, ăn hết phần bánh dư lại của hai người.
“A a a —” Mọi người hô lên, không giấu được sự hưng phấn dạt dào.
“Minh Hạnh, đây là ai thế, sao trước đây chưa từng gặp nhỉ?”
Những người có vẻ ngoài ưa nhìn luôn khiến mọi người cảm thấy hứng thú.
Minh Hạnh từ tốn nhai bánh, sau khi nuốt miếng bánh kem xuống, gương mặt của cô đã hơi ửng hồng. Cô nhìn Trình Phóng, giới thiệu: “Đây là bạn trai của mình, Trình Phóng.”
Mọi người đang có mặt ở đây đều là những mối quan hệ xung quanh Minh Hạnh, làm vậy cũng xem như công bố với họ.
Cô không hề muốn giấu chuyện mình có người yêu, chỉ thuận theo tự nhiên là được.
Mọi người càng trở nên ầm ĩ hơn.
Bình thường, nữ thần luôn giữ khoảng cách xa ngàn dặm với mọi người, không ngờ vô thanh vô thức lại có người yêu, chưa hết, đối tượng còn là anh chàng đẹp trai dữ vậy.
So với cậu bạn khoa Vật lý kia còn tuấn tú hơn nhiều.
“Trai tài gái sắc nha!”
“Hoá ra cậu mời bọn này đến bữa tiệc chào mừng trở về là để phát bánh gato à?”
“Mau, hôn một cái, hôn một cái đi!”
“Đừng có quậy, chỗ mình còn có một món quà nữa nè, mọi người muốn xem không?” Kiều Kiều không biết chui từ đâu ra, sau lưng là một đống hộp quà rất lớn.
“Mọi người thi đấu đi, ai đứng nhất sẽ được chọn quà trước.”
Nhờ câu này của Kiều Kiều nên sự chú ý của mọi người đều bị dời đi.
Kiều Kiều bước đến, đảo mắt nhìn Trình Phóng từ trên xuống dưới.
Lập tức, trong lòng cảm thấy khá kinh ngạc.
Cô cứ tưởng là tên côn đồ, không ngờ… người này cũng khá ưa nhìn đấy chứ.
“Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói.” Kiều Kiều ra hiệu cho họ vào trong.
Kiều Kiều dẫn hai người đến một căn phòng.
Lộ Tuyển đang ở bên trong.
Anh đang dùng máy tính, ngồi trên sô pha.
“Ngồi đi.” Kiều Kiều ngồi xuống bên cạnh Lộ Tuyển.
Minh Hạnh kéo Trình Phóng qua, ngồi xuống đối diện hai người.
Minh Hạnh không biết Kiều Kiều muốn làm gì, cô chần chừ một hồi cũng chỉ có thể giới thiệu mọi người với nhau trước.
“Đây là Kiều Kiều, Lộ Tuyển, đều là bạn của em.”
Trình Phóng nhìn họ gật đầu: “Tôi là Trình Phóng.”
“Tôi có một đề bài muốn thảo luận với cậu một chút.” Lộ Tuyển đặt máy tính lên bàn, xoay một cái, đặt màn hình đối diện với Trình Phóng.
“Nghe nói cậu rất giỏi Lý.”
Sao mới gặp đã bắt giải đề thế này…
Minh Hạnh không hiểu được Kiều Kiều đang muốn làm gì.
Lộ Tuyển là sinh viên giỏi nhất khoa Vậy lý, từ hồi cấp ba đã được xem là thiên tài Vật lý. Đề bài mà anh ấy không giải được lại đi bắt Trình Phóng làm á?
Đương nhiên Kiều Kiều cũng có suy nghĩ riêng. Nhìn thấu một người có tốt hay không chỉ trong một sớm một chiều là điều rất khó, nhưng khảo sát một người có thông minh hay không lại rất dễ dàng.
Lộ Tuyển đưa giấy bút cho Trình Phóng.
Trình Phóng nhận lấy.
Lộ Tuyển là một tên đầu gỗ, Kiều Kiều bảo anh ấy đến giúp, thế mà anh ấy thực sự vác cái đề bài mà bản thân đã mất rất lâu vẫn không giải được đến đây.
Trình Phóng đọc đề, suy nghĩ một hồi lâu.
Minh Hạnh cũng hơi sốt ruột.
Dù sao, cái đề này của Lộ Tuyển cũng thuộc trình độ năm hai Đại học, nếu Trình Phóng không giải được thì đả kích lòng tin học tập của anh lắm!
Trình Phóng đặt bút, viết ra mấy dòng.
Vốn dĩ, Lộ Tuyển chỉ định ngồi xem, nhưng khi nhìn thấy dàn ý làm bài của anh thì không khỏi bị thu hút, thậm chí còn xích lại gần Trình Phóng.
“Đúng đúng, chính là như thế.” Lộ Tuyển cũng lấy bút, khai triển theo dàn ý của Trình Phóng.
Lộ Tuyển nói: “Nhưng số liệu này của cậu không đúng, phải sửa lại chút đã.”
Lộ Tuyển cứ như được thông não, trực tiếp ngồi thảo luận với Trình Phóng.
Cuối cùng, vào lúc tính ra đáp án, hàng mày nhíu chặt của Lộ Tuyển cũng dần giãn ra.
“Cậu học trường nào vậy?” Lộ Tuyển hỏi.
“Trường học lại,” Trình Phóng thuận miệng trả lời: “Không thi đậu Đại học.”
“Năm sau anh ấy sẽ thi lại.” Minh Hạnh ngồi bên cạnh, bổ sung một câu.
Thoạt nhìn Lộ Tuyển cũng không mấy kinh ngạc. Con người của anh ấy chưa từng để lộ vui buồn hờn giận ra ngoài.
“Đúng rồi, còn một đề nữa.” Lộ Tuyển lại nghĩ đến gì đó, mở folder trong máy.
Dáng vẻ của anh ấy cứ như muốn lấy đề khác ra vậy.
“Thôi thôi, anh nghĩ đây là đại hội giải đố đấy à?” Kiều Kiều nhịn không được, kéo máy tính của Lộ Tuyển về phía mình rồi đóng lại.
Sao đầu óc của anh ấy có thể thẳng đuột đến mức này nhỉ?
“Minh Hạnh, đi vệ sinh với mình,” Kiều Kiều đứng dậy, kéo Minh Hạnh ra ngoài.
Ra khỏi cửa rồi, Kiều Kiều vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Cậu thực sự thích cậu ta à?”
“Chỉ tốt nghiệp cấp ba, quê ở thị trấn, trước đây còn là côn đồ nữa,” Kiều Kiều là một người thẳng tính nên trực tiếp nói: “Chưa tính đến chuyện khác, riêng mẹ cậu có thể đồng ý sao?
Kiều Kiều không thể không thừa nhận, người tên Trình Phóng kia khá thông minh, vẻ ngoài cũng điển trai, ánh mắt khi nhìn Minh Hạnh cũng đong đầy sự cưng chiều.
Nhưng… hiện thực tàn khốc biết bao.
Xét trên tất cả mọi mặt, hai người là người của hai thế giới.
“Quá khứ như thế nào không có nghĩa là tương lai cũng sẽ như thế đó,” Minh Hạnh đáp: “Phía mẹ của mình, để về rồi nói sau.”
Tuy cô không bận lòng lắm, nhưng bây giờ cô cũng chưa dám nói cho mẹ.
Kiều Kiều biết Minh Hạnh là một người có chính kiến, biết bản thân nên làm cái gì, cô chưa từng làm gì hoang đương cả.
Vả lại, một người luôn ngoan ngoãn như cô một khi đã đưa ra sự lựa chọn, điều đó chứng tỏ cô đã hạ quyết tâm.
“Không sao, nhà mình có nhiều bảo vệ lắm,” Kiều Kiều nói: “Sau này cậu ta mà làm gì sai thì mình đánh chết cậu ta.”
Lúc tàn tiệc đã hơn chín giờ tối.
Minh Hạnh hỏi Trình Phóng có muốn đi dạo xung quanh không, mặc dù bây giờ đã khá trễ rồi.
Mọi người đang buôn chuyện trong nhóm chat, đột nhiên tag Minh Hạnh, thành thử cô mở điện thoại ra xem.
“Trình Phóng, Lộ Tuyển nói…” Minh Hạnh ngẩng đầu nhìn anh, chần chừ một lát rồi nói tiếp: “Anh ấy có thể làm gia sư môn Lý, phụ đạo thêm cho anh.”
Lộ Tuyển chủ yếu là muốn tìm một người có thể cùng nhau thảo luận, lúc anh nghe nói Trình Phóng đang học lại, thế là đưa ra lời đề nghị.
“Lộ Tuyển rất giỏi, lúc thi Đại học, anh ấy đạt điểm môn Lý lận đó, suýt chút nữa là đạt điểm tối đa.”
Minh Hạnh nói: “Anh ấy là một thiên tài Lý học.”
Minh Hạnh cảm thấy đề nghị này khá tốt.
Dù sao thì cô cũng là sinh viên chuyên Văn, chỉ có thể dạy anh những môn chính, còn Vật lý thì đành bó tay.
Nếu Lộ Tuyển có thể phụ đạo cho anh thì không gì tốt hơn nữa.
Sắc mặt của Trình Phóng không tốt lắm, suy nghĩ một lát, anh hỏi: “Người lần trước đến tìm em là anh ta đúng không?”
Minh Hạnh còn đang suy nghĩ chuyện khác,
Thế là cô gật đầu, “Đúng.”
“Thiên tài cái cứt!” Trình Phóng mắng: “Anh ta đã từng khiến anh sôi máu rồi, bây giờ còn để anh ta dạy chắc anh tức chết —”
“Nhưng —” Minh Hạnh hơi sốt ruột, muốn khuyên anh rằng đây thực sự là một cơ hội tốt.
“Anh thử học anh ấy xem sao,” Giọng nói của Minh Hạnh trở nên nhỏ nhẹ, thậm chí còn hơi ấm ức đặng khuyên anh, “Cơ hội này khó có lắm, người ta mời anh ấy đến nhà dạy, trả tệ (khoảng đồng) một giờ mà anh ấy cũng không đi đấy.”
“Trình Phóng, được không anh?”
Lần đầu tiên Minh Hạnh làm nũng thế này, khiến anh nghe mà tay chân mềm nhũn.
“Vậy em nói đi, ai là thiên tài?” Trình Phóng truy hỏi không buông, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô.
Trình Phóng lạnh giọng, “Sao em dám khen anh ta là thiên tài hả?”
“Thì… anh cũng là thiên tài.” Minh Hạnh cảm thấy anh hơn thua quá, y như con nít vậy.
Nghe được câu này, khoé môi của Trình Phóng mới giãn ra một tí.
Nhưng anh cũng không nói gì nữa.
Một lát sau, lúc Minh Hạnh vừa định hỏi, anh đã mở miệng trước, “Cô Minh này, tối nay em ngủ với anh đấy nhé?”
Vốn không phải việc gì to tát, nhưng qua miệng của anh… sao nó lại giống như hai người đang giao dịch thế nhỉ?
“Anh nói chuyện đàng hoàng coi.” Minh Hạnh nói anh.
Trình Phóng nắm chặt tay cô hơn, chẳng nói chẳng rằng.
Minh Hạnh cúi đầu, đành phải đồng ý với anh, “Được rồi mà.”
Lúc này, Trình Phóng mới cười thành tiếng.
“Anh ta muốn dạy thì để cho anh ta dạy,” Trình Phóng nói: “Bây giờ anh ta dám dạy ông đây, sau này ông đây sẽ cho anh ta biết, rốt cuộc là ai đỉnh hơn ai.”
Minh Hạnh mím môi, phì cười.
Đúng là mạnh miệng ghê luôn!
Nhưng có hoài bão như thế cũng tốt, ít nhất cũng khiến người khác cảm nhận được anh tràn đầy tự tin và quyết chí phấn đấu vì tương lai.
Minh Hạnh gật đầu, phụ họa với anh, “Ừm, anh nhất định là người đỉnh nhất.”
Giọng nói của cô vô cùng chắc chắn và đong đầy tin tưởng, ánh mắt lấp lánh ánh sáng, khiến Trình Phóng sững người trong thoáng chốc.
Mẹ nó, sao càng lúc anh lại càng thích cô thế này?
Minh Hạnh nhà anh tốt đến thế cơ mà.