---•---
Tống Thanh Thời nỗ lực để mình bình tĩnh lại, y không thể xác định mối quan hệ giữa thiếu niên tự xưng là Vô Hoan ở trong địa lao này và Phượng Quân là gì, nhưng dù sao thì cũng phải cứu người ra. Còn về Khúc Ngọc Dung mà nhiệm vụ yêu cầu... Y suy nghĩ đến tình huống khẩn cấp và độ ưu tiên của hai chuyện này, quyết định cứu Vô Hoan ra trước, sau đó sẽ quay lại cứu Khúc Ngọc Dung.
Vô Hoan nghe thấy hô hấp của người ngoài cửa sổ dần trở nên vững vàng, không trả lời, cũng không có động tĩnh, ngược lại chẳng ôm hy vọng gì nhiều. Dù sao chuyện xấu của hắn đều đã lan truyền khắp Thiên Hương Lâu, dùng lời ngon tiếng ngọt, giả vờ đáng thương hay dụ hoặc khách nhân để chạy trốn cũng không phải là lần một lần hai, dạy mãi không sửa, tú bà đã sớm ghét hắn đến cực hạn, vốn dĩ định chờ đến khi thân thể và mỹ mạo của hắn trưởng thành để bán giá cao. Hiện giờ mặt hắn bị hủy rồi, tú bà cũng không muốn nuôi, nói rằng, chờ lần xử phạt này kết thúc, sẽ bán hắn cho khách nhân thích ngược đãi, để những đứa nhỏ mới tới biết kết cục của việc không nghe lời.
Bây giờ là giữa trưa, vị trí của địa lao không phải là nơi khách nhân hay tôi tớ bình thường có thể đến.
Có lẽ người ngoài cửa sổ là một khách nhân vừa mới tỉnh rượu, xét từ sự thay đổi của tiếng hít thở, người này rất có hứng thú với thân thể của hắn, có lẽ là thích chơi đùa mỹ nhân bị thương chồng chất? Tóm lại, hắn không thể ngồi chờ chết, đợi vận rủi buông xuống được, dù là hy vọng xa vời cũng phải thử xem, thoát khỏi địa lao mới có thể làm chuyện khác.
Vô Hoan dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ướt đôi môi đỏ, cong thân thể của mình, thử nói ra những lời càng thêm mê người:
"Bọn họ đều nói ta mị cốt trời sinh, thật sự rất đẹp, khách nhân, ngươi có muốn nhìn thử eo của ta không?"
"Ta thích đau, càng đau thì lại càng thích."
"Ngươi dẫn ta về, chắc chắn ta sẽ để ngươi chơi tận hứng..."
"..."
Tống Thanh Thời nghe những lời này, chỉ cảm thấy đau lòng, từ hoàn cảnh địa lao y có thể nhìn ra được Vô Hoan đã bị nhốt ở nơi này khá lâu, thương thế nghiêm trọng, tình cảnh vô cùng không ổn, cũng đoán được là đối phương chỉ đang nói dối để cầu cứu. Nhưng mà y lại không thể nói được, không có cách nào giao tiếp với đối phương, đành phải đứng dậy, rời khỏi địa lao, nghĩ cách cứu người ra rồi lại trị liệu.
Y cân nhắc một lúc lâu, dựa vào trí nhớ của học bá cùng với đôi mắt của côn trùng, vẽ ra bản đồ của Thiên Hương Lâu trên mặt cát, dựa theo kết cấu và phương hướng của kiến trúc, xác định từng nơi một, sau đó chính xác tìm ra bảo khố, tránh đi tất cả trận pháp và hộ vệ, điều khiển mấy con bướm và thiêu thân, cùng với tia lửa huyền hỏa, bay vào từ lỗ thông khí trong bảo khố, đáp xuống khung gỗ hoặc là vải vóc.
Ngọn lửa huyền hỏa mạnh hơn nhiều so với ngọn lửa bình thường, dù chạm phải vật gì, cũng đều có thể bén lửa.
Trong bảo khố tỏa ra khói đen cuồn cuộn, trận pháp báo động mở ra, kinh động đến người của Thiên Hương Lâu, đầu tóc của tú bà tán loạn, kêu trời khóc đất, vừa gào vừa mắng, thúc giục mọi người đi dập lửa, cứu đồ, những thứ đặt trong bảo khố là đồ tích tụ cả đời của bà ta, là vật quan trọng nhất trong Thiên Hương Lâu, làm gì còn ai quan tâm đến tên bị hủy dung ở địa lao kia chứ?
Tống Thanh Thời nhân lúc không ai chú ý, chạy về địa lao.
Huyền hỏa là ngọn lửa cực nóng, u hỏa mang theo chất độc ăn mòn, dù chỉ là một ngọn lửa bé nhỏ, cũng có thể dùng như mỏ hàn. Y cẩn thận đốt đứt lan can trên cửa sổ, trèo vào, sau đó thiêu đứt xích sắt trên chân Vô Hoan, cởi bỏ dây thừng trên tay, rồi leo ra ngoài từ cửa sổ.
Thật vất vả Vô Hoan mới ra được khỏi địa lao, nhưng vừa đứng lên thì đã té ngã, hắn thử đỡ vách tường để đứng dậy, mỗi lần bước một bước, hai chân đều run rẩy.
Tống Thanh Thời lập tức ngồi xuống, kéo vạt áo của hắn lên, cẩn thận kiểm tra cơ chân, xác nhận là hắn bị cầm tù lâu ngày, thiếu vận động nghiêm trọng, chân từng bị gãy xương, nhưng không được trị liệu thích đáng, khiến hắn đi đứng khó khăn. Ở tu tiên giới, tình huống này thuộc về ngoại thương thông thường, chỉ cần nối xương lại, mát xa và trị liệu vật lý, kết hợp với linh dược, là có thể hoàn toàn chữa khỏi.
Vô Hoan không nhìn thấy, cảm giác người này mới vừa ra khỏi địa lao đã sờ tới sờ lui trên đùi mình, thỉnh thoảng còn bóp một cái, đúng là quỷ đói trong sắc quỷ, vô sỉ đến cực điểm. Trong lòng hắn khinh thường, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nên không dám biểu hiện ra điều gì, chỉ có thể giấu đi vẻ ghét bỏ, lộ ra biểu tình ngượng ngùng vừa đủ, sau đó ngoan ngoãn kéo vạt áo, nhu thuận làm ra dáng vẻ mặc cho đối phương đùa bỡn, chờ sau khi đối phương sờ đủ rồi, mới ôn nhu khuyên nhủ: "Cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, chúng ta đi ra ngoài rồi hãy làm, có được không?"
"Được." Tống Thanh Thời cũng biết nghiên cứu bệnh tình ở nơi này không ổn lắm, bèn nhịn cảm giác ngứa tay xuống, đỡ hắn đi được vài bước, cảm thấy hành động bất tiện, bèn nhân lúc không có ai ở trong phòng, tùy tiện tìm một chiếc áo choàng màu xanh đen không mới không cũ, bọc Vô Hoan lại, che khuất dung mạo và vết máu trên người hắn, sau đó cõng ở trên lưng, đi đến chỗ kết giới trước kia có để lại lỗ hổng, lặng lẽ nhảy ra khỏi tường.
Quanh năm y sống trên núi sâu hái thuốc, tuy nhìn nhỏ gầy, nhưng sức lực vẫn phải có, cõng Vô Hoan gầy yếu như mình ở trên lưng cũng có thể di chuyển tự nhiên. Y lại khống chế con bướm giám sát, đi theo con đường nhỏ không ai nhìn thấy, tránh hết mọi tầm mắt, thuận lợi đi xa khỏi Thiên Hương Lâu.
"Ân công không phải là người địa phương?" Vô Hoan nằm trên lưng, trong lúc xóc nảy bị xương cộm đến khó chịu, rốt cuộc hắn cũng phát hiện Tống Thanh Thời chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, hình thể thấp bé gầy yếu, còn là một người câm, trên người có hương thuốc sạch sẽ, nhàn nhạt, mùi rất dễ chịu, mang đến hơi thở ôn nhu không nói nên lời, cũng không có cảm giác ghê tởm.
Hắn thoáng thất thần trong hương thuốc, lại nhớ tới hành vi sờ đùi hạ lưu của người này, trong lòng lập tức trở nên tàn nhẫn, giả vờ như không biết gì, ngọt ngào hỏi, "Ngươi muốn đưa ta đi đâu vậy?"
Tống Thanh Thời kéo tay hắn đặt lên cổ họng của mình, rầm rì hai tiếng, ý bảo mình không thể nói chuyện.
Vô Hoan thuận thế chạm vào, xác nhận đó vị trí cổ họng yếu hại của y, sau đó thu tay về.
Hiện tại vẫn chưa phải lúc, cũng không có công cụ thích hợp.
Hai năm trước, hắn đã từng dùng cách này để lừa một tên tôi tớ háo sắc dẫn hắn chạy trốn, sau đó nhân lúc tôi tớ kia muốn làm chuyện vô liêm sỉ với hắn, hắn đã dùng cục đá giết gã rồi ném xuống sông. Đáng tiếc... Lúc ấy thiếu kinh nghiệm, hơn nữa lại bị đôi mắt gây trở ngại, không thể nào phán đoán đúng phương hướng, chạy không bao xa đã bị bắt trở về.
Lần này, hắn không thể phạm phải sai lầm tương tự nữa.
Vô Hoan cúi đầu, hắn dựa vào thính giác và khứu giác, cẩn thận cảm nhận mùi hương ở xung quanh, cây Thông, cây Hòe, cây Nguyệt Quế, cỏ Linh Tâm, dòng suối, bầy vịt... Hắn nhớ kỹ cấu tạo của từng mùi hương phức tạp, nơi phát ra mỗi một âm thanh, sau đó phác họa ra khung cảnh ở trong đầu, ghi nhớ tuyến đường đã đi qua, phán đoán vị trí của mình, để tiện cho việc chạy trốn.
Tống Thanh Thời cõng hắn leo lên núi.
Trong những khe đá bị phong hóa có một gian nhà tranh đơn sơ, chất đầy các loại thảo dược, còn có một chiếc lò luyện đan nhỏ, đây là nơi y sống, tuy rằng hơi xập xệ, nhưng mọi thứ đều rất sạch sẽ, miễn cưỡng phù hợp với thói ở sạch của sinh viên ngành y.
Trong lòng Tống Thanh Thời vừa trách Mặc Uyên kiếm tôn an bài cho y thân phận quá bủn xỉn, vừa đặt Vô Hoan lên chiếc giường đã được trải cỏ khô, sau đó kiểm tra thương thế, kéo tay của hắn qua, thử viết chữ trong lòng bàn tay, muốn nói cho hắn phương án trị liệu, hy vọng hắn phối hợp chữa trị.
Văn tự thượng cổ có hơi khó, y vắt hết óc, đi từ giản qua phồn, viết nửa ngày trời.
"Ân công, ngươi đang hỏi ta điều gì sao?" Vô Hoan cảm giác được y vẽ nửa ngày trên lòng bàn tay mình, do dự xin lỗi, "Xin lỗi, ta không biết chữ."
Tống Thanh Thời ngạc nhiên ngẩng đầu, cảm giác như có sấm chớp giáng xuống.
Vô Hoan thuận thế rút tay về, kiên nhẫn giải thích: "Ta là một phàm nhân, từ lúc sinh ra đã không nhìn thấy, khi còn nhỏ thì bị bán vào Thiên Hương Lâu, học chút bản lĩnh thổi tiêu kéo đàn ca hát và hầu hạ người khác, chưa từng có ai dạy ta học chữ. Dù sao... Dạy người mù học chữ thì có ích lợi gì? Ta cũng không đọc sách được."
Một người không nhìn thấy, một người không nói được.
Chuyện hai người phải giao lưu như thế nào đã hoàn toàn rơi vào ngõ cụt.
Nhưng mà, thương thế và bệnh tình trên người Vô Hoan cần phải được xử lý.
Tống Thanh Thời đành phải trực tiếp động thủ, y vươn tay, kiểm tra vết thương trên mặt Vô Hoan, sau đó mở đôi mắt của hắn ra rồi hướng về phía ánh mặt trời để kiểm tra, xác nhận vấn đề ở bên trong. Y phát hiện đôi mắt của Vô Hoan cũng không hẳn là bị tổn thương, chỉ là trúng độc hoa Ưu Đàm, đôi mắt như phủ một tầng sương mù dày đặc, có thể phân biệt được sáng tối, còn có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ ở gần ngay trước mắt.
Độc hoa Ưu Đàm không dễ giải, cần phải luyện chế Huyền Thiên Thái Minh Đan.
Huyền Thiên Thái Minh Đan là đan dược cực phẩm rất khó luyện chế, dược liệu chính là cỏ Linh Tử, đá Bồ Đề và nội đan của lão rùa vạn năm, lúc luyện chế phải dùng lò luyện đan tốt nhất, mới có thể chịu được sức lửa...
Tống Thanh Thời nhìn căn nhà tranh đơn sơ và bạc vụn hiện có, lại càng thêm u sầu.
Y tạm gác đề bài không thể giải này lại, sau đó ra hiệu cho Vô Hoan cởi quần áo, nằm sấp trên giường, để y trị liệu vết thương bị roi đánh ở sau lưng. Những vết thương này đều không được xử lý đúng cách, chỉ được thoa một ít thuốc đơn giản, tuy rằng tạm thời không sao, nhưng nếu để đó mặc kệ thì rất có thể sẽ phát sốt, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, cần phải nhanh chóng xử lý.
Tống Thanh Thời kéo quần áo của Vô Hoan, muốn cởi ra.
"Có thể đừng làm vào lúc này được không? Ta vẫn chưa chuẩn bị xong," Vô Hoan cực kỳ sợ hãi, nắm chặt lấy vạt áo, hắn không nghĩ tới đối phương lại gấp gáp như thế, ngay cả thời gian để hắn chuẩn bị cũng không cho nửa phần, trong tay vẫn chưa tìm được công cụ giết người, chỉ có thể cầu xin nói, "Vết thương trên người ta vẫn chưa khỏi, không chịu nổi, sẽ làm ân công mất hứng..."
Tống Thanh Thời không ngừng dùng cử chỉ và động tác để biểu đạt: Đúng là vết thương trên lưng ngươi vẫn chưa khỏi, nên mới cần phải cởi quần áo nằm xuống chữa trị.
Ở Thiên Hương Lâu, Vô Hoan từng được dạy dỗ nhiều năm để trở thành đầu bài, tuy rằng là vì tú bà muốn bán giá cao, nên mới giữ lại thân thể trong sạch, nhưng cũng được dạy rất nhiều chuyện phong nguyệt, những gì nên hiểu cũng đều đã hiểu. Hắn thấy Tống Thanh Thời chẳng những lôi kéo quần áo của mình, đưa tay sờ miệng vết thương trên lưng, mà còn bảo hắn nằm xuống giường, thả lỏng cơ thể, bày ra tư thế mặc người đùa bỡn...
Trên thân thể của người này có hơi thở thật sạch sẽ thoải mái, nhưng hành vi còn hạ lưu hơn cả tên tôi tớ bị hắn giết chết năm đó, quá có tính lừa gạt!
Vô Hoan vừa gấp lại vừa tức, liên tục lùi về phía sau, sống chết không chịu cởi đồ, trong miệng không ngừng cầu xin: "Vết thương trên người ta vẫn còn rất đau, xin ân công thương tiếc thêm mấy ngày."
Tống Thanh Thời nghe thấy hắn nói vết thương đau, không biết làm sao để giải thích mình chữa trị không hề đau, trong lòng càng lo lắng, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng vào thời gian đó sẽ không tốt cho việc trị liệu, bèn lập tức hung hăng, lấy thủ đoạn đối phó với những đứa trẻ hư to xác ra, trực tiếp đẩy hắn ngã trên giường, xé bỏ quần áo, lộ ra phần lưng chồng chất vết thương, đè hai tay lại, cưỡng ép chữa trị.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, không biết đã bị đánh đập dã man đến cỡ nào.
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng kiểm tra vết thương, xác nhận tình hình.
"Không, đừng đụng vào ta," Vô Hoan cảm thấy lưng của mình bị đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào, chuyện hắn sợ nhất đã sắp xảy ra, cuối cùng hắn cũng mất đi lý trí, điên cuồng giãy giụa, không ngừng mắng, "Tên súc sinh này, ngươi buông ta ra! Đồ vô sỉ không biết xấu hổ! Rác rưởi! Cầm thú! Ngươi giết ta đi!"
Hắn là thân phàm nhân, bị cầm tù lâu ngày, không được ăn uống, mỏi mệt bất kham, vốn dĩ không có đủ sức để đối kháng với tu sĩ.
Vết thương vốn đã lành nhưng lại bị nứt vì giãy giụa, máu tươi ứa ra.
Hắn cắn mạnh lên tay Tống Thanh Thời, thừa dịp đối phương khiếp sợ, thoát khỏi khống chế, sau đó lăn xuống đất, bò ra ngoài.
Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng phát hiện ra giao tiếp giữa hai người xuất hiện hiểu lầm nghiêm trọng, y không biết phải xử lý cục diện phức tạp này như thế nào, suy nghĩ một lúc, quyết định dùng hành động để giải quyết.
Y rút một cây kim châm ra, đâm vào huyệt đạo gây hôn mê.
Vô Hoan cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt biến thành màu đen, hắn lung lay đứng dậy, muốn đi ra ngoài, nhưng chung quy vẫn ngã vào trong lòng của người có hương thuốc ôn nhu kia. Trước khi rơi vào hôn mê, hắn kéo vạt áo của Tống Thanh Thời, tuyệt vọng cầu xin:
"Đừng tổn thương ta..."
Tống Thanh Thời ôm hắn về giường, cẩn thận đặt xuống, dùng khẩu hình nhẹ nhàng nói ở bên tai:
Đừng sợ, ta sẽ vĩnh viễn không tổn thương ngươi.
...
Y không biết những lời này có truyền đạt được đến trong lòng của Vô Hoan hay không.
Nhưng mà, cuối cùng thiếu niên chồng chất vết thương cũng thả lỏng cơ thể, tiến vào mộng đẹp nặng nề.