---•---
Sáng sớm, chim truyền tin đã trở lại, dẫn theo một chiếc pháp thuyền do Long Tượng thú kéo đến.
Tống Thanh Thời ký kết khế ước vận chuyển cùng với Tiên Thú Môn, sau khi xác nhận Thanh Loan và bọn nhỏ đều đã lên thuyền, thì mới cưỡi tiên thú bay lên trời cao, cúi đầu nhìn về phía Yến Sơn Môn quạnh quẽ, Huyền Hỏa Hồng Liên lại một lần nữa nở rộ trong tay, bốc lên ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt ma quật chất đầy tội ác này.
Tốc độ phi hành của pháp thuyền khá chậm, khoảng chừng ba ngày mới có thể về đến Dược Vương Cốc.
Tống Thanh Thời nhớ Việt Vô Hoan, nóng lòng về nhà, y cẩn thận dặn dò Thanh Loan vài câu, sau đó đã rời đi trước.
Trên đường đi y có dừng lại ở vài tòa thành thị, tốn không ít thời gian, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, lúc trở lại Dược Vương Cốc thì đã là giờ Hợi¹. Y tính toán thời gian, sợ không kịp, vội vàng muốn đi tìm người, lại thấy Việt Vô Hoan đã xuất hiện ở trước mặt.
¹Giờ Hợi: - giờ tối.
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra: "Ta tưởng rằng ngươi đã ngủ rồi."
Việt Vô Hoan lại cười nói: "Tôn chủ nói hôm nay trở về, ta không ngủ được, cho nên chờ ngươi ở đây."
"Không ngủ cũng tốt, đi theo ta." Tống Thanh Thời cũng không nghĩ nhiều, vội vã kéo hắn ngồi trên tiên thú, bay lên không trung.
Việt Vô Hoan bị một loạt hành động này của y làm cho hồ đồ, an ủi nói: "Tôn chủ, chuột bạch không sao cả, bên ngoài thôn trang cũng không có việc gì."
Tống Thanh Thời vui vẻ nói: "Ta muốn dẫn ngươi đến một nơi xinh đẹp."
Y điều khiển tiên thú, bay về phía núi Tân Di.
Núi Tân Di là đỉnh núi cao nhất của Dược Vương Cốc, ngày thường không có ai, vô cùng yên tĩnh, trên đỉnh núi có một tòa Đỗ Nhược Đình. Thỉnh thoảng Tống Thanh Thời sẽ ngồi ngây người ở trong đình, mùa xuân ngắm kỳ hoa dị thảo, mùa hè xem thác nước chảy, mùa thu ngắm lá đỏ bay đầy trời, mùa đông nhìn bông tuyết trắng xóa, tất cả cảnh sắc đều nửa che nửa lộ ẩn trong sương mù, đẹp không sao tả xiết. Ban đêm, đây là nơi duy nhất ở Dược Vương Cốc không bị sương mù che phủ, thích hợp để ngắm sao trời.
Từ lâu y đã muốn dẫn Việt Vô Hoan đến đây chơi, chỉ là do bị nhiều chuyện làm chậm trễ.
Tối nay thời tiết sáng sủa, ánh sao vừa lúc, thích hợp để chúc mừng nhất.
Việt Vô Hoan chần chờ đi theo Tống Thanh Thời vào Đỗ Nhược Đình, ngồi trên ghế đá thật dài, sau đó Tống Thanh Thời cười ngồi xuống cạnh hắn, hai người dựa vào rất gần, hắn cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, suy nghĩ hỗn loạn, chỉ cần có người này ở bên cạnh, cho dù ngân hà mênh mông cuồn cuộn, cảnh đẹp như họa, cũng không vào được trong mắt của hắn.
Tống Thanh Thời phất tay, thắp sáng đèn lồng của Đỗ Nhược Đình, dùng ánh nến bao phủ hai người ở bên trong, nghiêm túc nói với hắn: "Ta có ba món quà muốn tặng cho ngươi."
Việt Vô Hoan lập tức đoán được một món trong số đó, tim đập hơi nhanh.
Tống Thanh Thời kéo tay hắn qua, chậm rãi mở ra, đặt một viên đá lấp lánh màu vàng kim vào lòng bàn tay của hắn, sau đó lại nắm chặt lấy tay hắn, dùng viên đá làm cho lòng bàn tay của hai người kề vào nhau.
Việt Vô Hoan gặp qua vô số bảo vật, lập tức nhận ra viên đá quý báu này, không dám tin mà nói: "Đây là... Vạn Linh Tủy?"
Rốt cuộc hắn cũng biết hướng đi của hai mươi vạn linh thạch kia, món quà này quý trọng đến nỗi khiến hắn không biết nên làm thế nào cho phải...
"Ừm, ngươi nhắm mắt lại, thả lỏng, chỉ hơi đau một chút thôi." Tống Thanh Thời bảo hắn lấy Thần Niệm Châu ra, vui vẻ dặn dò vài câu, sau đó vận chuyển linh lực, cẩn thận dệt ra vô số linh tuyến trên Vạn Linh Tủy, tạo thành từng phù văn, sau đó dùng Vạn Linh Tủy làm môi giới, dẫn những phù văn bằng linh tuyến này vào sâu trong thần hồn của Việt Vô Hoan, đi đến nơi xiềng xích giam cầm linh hồn kia, cắt đứt từng cái một.
Tay của Việt Vô Hoan rất nóng, trên lưng cũng trở nên nóng bỏng, như thể có một ngọn lửa ôn nhu đang bốc cháy, từng chút một thiêu hủy hết tất cả những ấn ký súc vật đã phá hủy tôn nghiêm của hắn. Nơi ngọn lửa đi qua, là cảm giác mát lạnh cùng với thoải mái không nói nên lời. Trong nháy mắt tất cả xiềng xích đều bị chặt đứt, Thần Niệm Châu hóa thành bột phấn, bỗng nhiên hắn cảm thấy linh hồn của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, linh lực đang điên cuồng dâng lên trong đan điền, muốn đột phá bình cảnh do kinh mạch hẹp hòi tạo thành, nhanh chóng vận chuyển hai vòng, bình ổn lại hơi thở.
Hắn mở mắt ra, không thể tin được cứ như vậy mình đã thoát khỏi giam cầm ngày đêm mong nhớ, tựa như một giấc mộng...
Tống Thanh Thời buông tay ra, hưng phấn hỏi: "Có phải đã thành công rồi không! Để ta nhìn xem được chứ?!"
Việt Vô Hoan nhìn y thật sâu, chậm rãi cởi quần áo, xoay người.
Ấn ký quyến rũ trên lưng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vết bớt Phượng Hoàng màu đỏ nho nhỏ, khắc ở trên xương bướm bên trái, lộ ra dáng vẻ vốn có.
Tống Thanh Thời chọc chọc Phượng Hoàng nhỏ, vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên nói: "Cái bớt của ngươi thật đáng yêu."
"Ừm." Việt Vô Hoan cảm thấy lỗ tai của mình hơi nóng, hắn sợ bị đối phương nhìn ra tâm ý của bản thân, nhanh chóng mặc quần áo vào, cúi đầu, dùng "Khóa Tình" khống chế để gương mặt đừng ửng hồng, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên một chút, điều chỉnh hô hấp vài lần, sau đó mới đứng dậy thận trọng làm một đại lễ với Tống Thanh Thời.
Hắn cũng không nói lời cảm tạ, bởi vì có chút ân tình đã không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cần phải dùng cả đời để trả.
"Đừng cảm tạ, thật là xấu hổ, đã sớm đáp ứng chuyện này với ngươi nhưng lại kéo dài lâu đến vậy, ta còn cảm thấy ngượng ngùng đây," Tống Thanh Thời kéo hắn lại, cười nói, "Ta còn có quà cho ngươi, ngươi sẽ thích."
Từ túi giới tử, lấy ra một chiếc đèn hồn, bên trong là ngọn lửa màu u lam, có một linh hồn thống khổ đang không ngừng giãy giụa.
Việt Vô Hoan nhận đèn, thấy rõ dáng vẻ của linh hồn, không dám tin mà mở to hai mắt: "Đây là Tạ Khuyết?"
Tống Thanh Thời gật đầu: "Ta giết hắn, rồi khóa linh hồn vào trong chiếc đèn này."
Tu sĩ của tiên giới đối với người có thâm thù đại hận, sau khi chết sẽ dùng đèn hồn để bắt lấy hồn của người đó, khiến cho người đó không thể dễ dàng giải thoát.
Hô hấp của Việt Vô Hoan lại một lần nữa dồn dập: "Vì sao?"
"Hắn là nguồn gốc thù hận và đau khổ của ngươi," Tống Thanh Thời châm chước tìm từ nửa ngày, chậm rãi giải thích, "Ta là một người trì độn, không biết cách nhìn tâm ý của người khác. Cái này là cho ngươi giải hận, muốn tra tấn thế nào cũng được, nếu có một ngày ngươi muốn buông bỏ đau khổ, buông bỏ hận ý, thì cứ đánh nát chiếc đèn này, để ta hiểu rõ tâm ý của ngươi..."
Việt Vô Hoan ngơ ngác nói: "Tâm ý của ta?"
Tống Thanh Thời cười nói: "Thoát khỏi trói buộc của quá khứ, có được nhân sinh tốt nhất."
Việt Vô Hoan khát vọng nhìn nụ cười của y, nắm chặt đèn hồn trong tay, chỉ cảm thấy cả đời cũng không có cách nào buông bỏ được phần thù hận này.
Tống Thanh Thời ngượng ngùng nói: "Kim Phỉ Nhận cũng nên giết, nhưng tu vi của hắn tương đương với ta, nghe đồn sau lưng Kim Phượng sơn trang còn có tu sĩ Phân Thần, hiện tại ta không nắm chắc..." Y từng tính toán rất nhiều lần, nhưng Kim Phỉ Nhận là hào phú, bước ra ngoài tiền hô hậu ủng, trên người có vô số pháp bảo, tuy nói có thể dùng độc dược âm thầm xuống tay, nhưng xác xuất thành công lại rất thấp. Y không sợ chết, chỉ sợ sau khi chết Dược Vương Cốc sẽ rơi vào tay Kim Phượng sơn trang, Việt Vô Hoan lại một lần nữa bị mang về ma quật.
"Đừng xuống tay với Kim Phỉ Nhận!" Việt Vô Hoan bắt lấy y, vội la lên, "Ta từng chính mắt gặp qua, đúng là Kim Phượng sơn trang có tu sĩ Phân Thần, hơn nữa còn có tới ba tên. Trên người Kim Phỉ Nhận có pháp bảo hộ thân ngăn cản độc tố, là khắc chế với ngươi. Tôn chủ vì ta mà giết Tạ Khuyết cũng đã đủ giải hận, tuyệt đối đừng mạo hiểm."
"Ừm," Tống Thanh Thời tiện tay chọc chọc linh hồn trong chiếc đèn hồn, làm cho tên đó càng thêm thống khổ, "Ngươi không vui thì cứ bắt nạt hắn chơi, giải hận cũng được."
Việt Vô Hoan cười nhìn chiếc đèn hồn, nhẹ giọng nói: "Được."
Hắn vô cùng thích món quà này, chắc chắn sẽ che chở chiếc đèn này thật tốt, ngày ngày chăm sóc, không để cho nó có chút hư hao nào.
Tống Thanh Thời gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Món quà cuối cùng có hơi đơn giản."
"Ta đã rất thỏa mãn." Việt Vô Hoan cười nhìn y, thật sự không nghĩ ra mình còn cần thứ gì.
Tống Thanh Thời cẩn thận lấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ có khắc hoa văn hình chim chóc, đặt ở trước mặt hắn.
Việt Vô Hoan ngây ngẩn cả người, hắn run rẩy vươn tay, nhận lấy hộp gỗ...
Khi còn nhỏ hắn từng có mộng tưởng thu thập đá quý đẹp nhất thiên hạ.
Chiếc hộp gỗ này là khi hắn tuổi quấn lấy ca ca cùng nhau làm, bên trong cất giữ đá quý do cha mẹ và huynh trưởng tặng, còn có những viên đá xinh đẹp tìm được sau khi đến tiên giới, hắn góp nhặt đầy một hộp, lại sợ bị mọi người chê cười là ấu trĩ, vì vậy mới không dám để cho ai biết. Sau này, hắn bị bán vào Kim Phượng sơn trang, mất hết tất cả, hộp gỗ cũng chẳng biết ở đâu, mỗi ngày trầm luân trong địa ngục, đã sớm quên mất thứ từng yêu thích.
Hắn chưa từng nghĩ tới, kiếp này vẫn còn có thể được nhìn thấy chiếc hộp gỗ này...
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng mơn trớn hoa văn điêu khắc vụng về trên chiếc hộp, mở nắp ra.
Hộp gỗ đựng đầy những viên đá quý, có trân châu, ngọc bích, hồng bảo thạch, đá kim cương... Còn có viên đá xinh đẹp do mình nhặt được ở trên núi, bên bờ sông. Hắn cầm lấy từng viên đá quý xinh đẹp, rồi lại buông xuống từng viên, cuối cùng đặt một viên đá cuội màu trắng tròn trịa trơn láng ở trong tay, cẩn thận ngắm nhìn.
"Ta không có tiền," Tống Thanh Thời cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì sự bần cùng của Dược Vương Cốc, "Ta nhìn thấy rất nhiều đá quý của tiên giới ở trong thành, đặc biệt xinh đẹp, nhưng mà quá đắt, ta không mua nổi... Cho nên ta chỉ mua đá quý ở thế gian, được rồi, tốt xấu gì cũng lấp đầy một hộp. Về sau ta nhất định sẽ tặng cho ngươi đá quý đẹp hơn..."
Y có hơi chột dạ, y cảm thấy những viên đá quý này không xứng với mỹ mạo của Việt Vô Hoan, hẳn là nên mua hỏa diễm thạch hoặc huyết ngọc mới đúng.
Nhưng mà, tiền đoạt được từ chỗ Tạ Khuyết còn phải dùng để chi trả cho Dạ Vũ Các và Thiên Công Các, tiền tiêu vặt của y không còn nhiều, lấy ra hết cũng chỉ mua được bao nhiêu đây...
Tống Thanh Thời gập ghềnh nói: "Thực xin lỗi, chờ ta kiếm được tiền lời, sẽ mua cho ngươi thứ càng tốt."
"Ta đã có được thứ tốt nhất." Việt Vô Hoan bỗng nhiên vươn tay, dùng một tay ôm y vào trong lòng, siết chặt.
Hắn nhận ra viên đá cuội màu trắng này đến từ con sông ở Nhược Hư Phong, mặt ngoài còn hơi ướt át, là mới được bỏ vào gần đây. Viên đá trắng tinh trơn láng như vậy cũng không dễ tìm, góc áo của tôn chủ còn dính chút nước bùn, nhất định là đã đứng trong nước lựa thật lâu mới tìm được. "Khóa Tình" đang giãy giụa mấp máy ở cần cổ, điên cuồng hấp thu cảm xúc, hắn thành kính hôn lên trán của Tống Thanh Thời, hàm hồ phát ra thanh âm mà đối phương không nghe hiểu, nói ra tình yêu không có cách nào bày tỏ, "Ta muốn cho ngươi, cho ngươi hết thảy..."
Món quà thứ nhất, ta nguyện tặng thân thể này cho ngươi...
Món quà thứ hai, ta nguyện tặng linh hồn này cho ngươi...
Món quà thứ ba, ta nguyện tặng trái tim này cho ngươi...
Ta là của ngươi, vĩnh viễn cũng là của ngươi...
...
Tống Thanh Thời tính toán thời gian, nâng tay lên, vô số đóa Huyền Hỏa Hồng Liên nở rộ trên không trung, trùng trùng điệp điệp, tựa như pháo hoa sáng lạn, chiếu rọi toàn bộ sơn cốc, như thể làm thành lễ mừng hoa lệ nhất. Y đứng dưới pháo hoa, cười ngẩng đầu, chân thành chúc phúc điều tốt đẹp nhất:
"Vô Hoan, sinh nhật vui vẻ."