---•---
Tống Thanh Thời mặc áo thun và quần jean, bước trên biển mây vô tận, nhìn khắp xung quanh, y biết mình đang tìm thứ gì, nhưng y lại không nhớ nổi dáng vẻ của thứ đó, chỉ nhớ rõ đó là một vệt sáng chói lọi nhất trên bầu trời.
Y không ngừng bước về phía trước, không ngừng tìm kiếm, dù cho con đường mây này không có điểm cuối, dù cho ngã xuống vô số lần vì kiệt sức, thân thể mệt mỏi đến mức không có cách nào cử động, dù chỉ có thể dựa vào việc bò về phía trước để tiến lên, y cũng không muốn dừng lại bước chân tìm kiếm...
Trên biển mây vô tận, xuất hiện một người khác giống hệt với mình, người nọ mặc pháp y tuyết trắng với nhiều lớp trùng điệp lên nhau, tóc dài mềm mại buông xuống trên mặt đất, cùng một khuôn mặt, cùng một vẻ lạnh lùng, đôi mắt của người nọ có thể thông hiểu bất kỳ một quyển sách thâm thúy nào, nhưng lại không hiểu được bất kỳ cảm tình gì của thế gian.
Bởi vì nơi trái tim của người nọ là một khoảng trống rỗng.
Bỗng nhiên Tống Thanh Thời như hiểu ra điều gì, y từ từ bước tới, lấy trái tim của mình ra, chậm rãi đặt vào.
Trong khoảnh khắc trái tim và thân thể giao hòa vào nhau, hai linh hồn vỡ thành vô số điểm sáng, rồi lại bắt đầu hòa vào nhau, sửa chữa sự không hoàn thiện cho nhau, từ đó trái tim đã tìm thấy chốn về, thân thể tìm lại được cảm xúc bị thiếu hụt, những mảnh ghép tách rời được ghép lại hoàn chỉnh, trở thành một cuộn tranh trống rỗng, chờ đợi để tô điểm thêm những màu sắc khác nhau.
Từ sâu trong biển mây phát ra một câu nói kỳ lạ, lặp đi lặp lại, như tiếng trống đập sâu vào trong linh hồn:
"Một nghìn ba trăm bốn mươi chín..."
"Một nghìn ba trăm bốn mươi chín..."
"..."
Tống Thanh Thời đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong nước, cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng thân thể bên trái lại không nghe theo sai sử, trong lúc giãy giụa không cẩn thận sặc phải nước. Bên cạnh có người nhanh chóng đứng dậy, vươn tay giữ chặt eo lưng của y, ướt sũng ôm vào trong lòng.
Nhiệt độ của đôi tay kia ấm hơn so với người bình thường, mang theo vết kén hơi thô ráp, cọ xát lên làn da non mịn, mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Tiếng hít thở của người kia có hơi nặng, tựa như bão táp trên biển cả, chim biển vỗ cánh, mang theo hơi thở áp lực.
Đôi mắt kia chìm trong bóng tối, nhìn chằm chằm con mồi gặp lại sau cửu biệt, mang theo dục vọng tham lam, ngày càng nguy hiểm.
Tống Thanh Thời lại mơ mơ màng màng vùi trong vòng tay của sự nguy hiểm này, không biết hôm nay là hôm nào, cũng không biết bản thân đang ở đâu, qua một lúc lâu, y mới phục hồi tinh thần, nhận ra có gì đó không đúng.
Ngay sau đó, cảm giác nguy hiểm biến mất trong nháy mắt, Dạ Quang Châu lần lượt sáng lên, phá tan bóng tối, chiếu ra khuôn mặt xinh đẹp của Việt Vô Hoan, tại nơi ánh sáng của Dạ Quang Châu không chiếu đến, đôi mắt phượng vàng sẫm đã biến thành một màu đen không rõ, viên lệ chí dưới mắt trái kia vẫn diễm lệ như cũ, rõ ràng khuôn mặt vẫn ôn nhu, nhưng lại có một chút thay đổi không nói nên lời, làm cho dung mạo của hắn càng thêm tăng lên.
Có phải là do vấn đề về ánh sáng? Sao y lại cảm thấy Vô Hoan như đã thay đổi thành người khác?
Tống Thanh Thời nhận ra trên người của mình không có mặc quần áo, bọt nước làm ướt hết cả người Việt Vô Hoan, y ngượng ngùng ngẩng đầu muốn đi thay quần áo, nhưng lại phát hiện ra chuyện càng đáng sợ hơn, khàn giọng nói: "Vô, Vô Hoan, sao, sao ta lại lùn hơn rồi?!"
Vốn dĩ y đã rất để ý đến hình thể thiếu niên của mình, vì vậy mà ngày thường đều mặc quần áo to rộng để che lấp, dựa vào chiều cao của thân thể mới miễn cưỡng không bị mất mặt. Y nhớ rõ trước khi mình bị sấm sét của thiên kiếp đánh thì chiều cao không khác mấy với Việt Vô Hoan, hiện giờ tỉnh lại, thế nhưng Việt Vô Hoan còn cao hơn y nửa cái đầu... Tại sao, chẳng lẽ độ thiên kiếp thất bại còn có tác dụng phụ là làm giảm chiều cao nữa sao?
Trái tim của Tống Thanh Thời tan nát, y cảm thấy mình không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Việt Vô Hoan thấy biểu tình như cha chết mẹ chết của y, muốn cười, nhưng lại không cười ra, cuối cùng chỉ cong khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "Tôn chủ, ngươi đã ngủ mười năm..."
Tống Thanh Thời sợ hãi, gập ghềnh hỏi: "Mười năm? Vậy, ta, ta..."
Việt Vô Hoan khẳng định nói: "Chuột bạch của ngươi không sao cả, được nuôi rất tốt, gây giống cũng rất nhiều."
Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng bình tĩnh lại từ trong hoảng loạn, y nhìn kỹ xung quanh thêm một lần nữa, nhận ra nơi này cũng không xa lạ, chính là mật thất trong tẩm cung của mình. Chỉ có điều đã được bố trí lại, đặt thêm vài rương quần áo, còn có một cái bàn đơn giản, trên bàn là bút mực vẫn còn đang viết dang dở, bên cạnh đặt bảy tám chồng sách chỉnh tề cao như núi.
Y khẽ cử động cơ thể, ngón chân chạm vào chiếc gối trúc bị làm ướt, dường như đây là nơi Việt Vô Hoan đã nghỉ ngơi trong mấy năm nay.
Nơi này sao có thể dùng để làm phòng ngủ? Sao có thể dùng để làm nơi đọc sách?
Tống Thanh Thời nhịn không được hỏi: "Mấy năm nay ngươi có nghỉ ngơi cho tốt không?"
Việt Vô Hoan cười nói: "Đừng lo, thật ra ta ngủ ở chỗ này không nhiều lắm."
Bởi vì mấy năm nay hầu như hắn không hề ngủ, khi nghỉ ngơi đều là ngất đi.
Tống Thanh Thời nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra dấu vết nói dối ở trên mặt của hắn, dường như đệm chăn bên cạnh cũng không có dấu vết bị chạm vào, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó khả nghi, nhưng lại không nghĩ ra được, nên chỉ đành tạm thời từ bỏ.
Y nhanh chóng kiểm tra thân thể của mình, thì phát hiện ra thân thể bên trái bị bỏng đã sớm khôi phục như cũ, chỉ là trong lúc hôn mê y đã điều động toàn bộ linh lực để phong tỏa U Hỏa trong cơ thể, nên kinh mạch mới mọc ra vẫn chưa được sử dụng, héo rút khô cạn, có hơi đau, ngón tay chết lặng, cần phải dành ra chút thời gian để phục hồi, cổ họng đã lâu không nói chuyện nên có hơi cứng đờ, nhưng tổng thể mà nói thì không có gì đáng ngại.
Tống Thanh Thời nhớ lại tình cảnh lúc xảy ra thiên kiếp, không dám tin tưởng mà kết luận: "Ngươi đã chữa khỏi cho ta?"
Vết thương do thiên kiếp gây ra rất nặng, thương thế cũng rất phức tạp, có thể sống sót đã là may mắn, thương thế phức tạp như vậy tuyệt đối không phải một người vừa mới học y là có thể xử lý được, y chỉ hy vọng vết thương không quá nghiêm trọng như trong tưởng tượng, Việt Vô Hoan có thể dựa vào các loại thuốc cất giữ trong bảo khố, giúp y giữ lại mạng, chờ sau khi tỉnh dậy rồi sẽ từ từ xử lý, nhưng không ngờ rằng Việt Vô Hoan có thể chữa trị hoàn hảo đến như vậy...
"Ta đã thất bại rất nhiều lần," Việt Vô Hoan vừa giải thích vừa điều khiển Huyết Vương Đằng ở phía sau, linh hoạt mở rương quần áo ra, lấy một chiếc áo đơn mới tinh, đưa cho y, nhẹ nhàng nói, "Ta đã xem qua hết sách vở trong thư khố, thử qua rất nhiều cách trị liệu, vào hai năm trước rốt cuộc cũng luyện ra được Sinh Cơ Tái Tạo Hoàn, làm nó chuyển thành linh dịch, kết hợp cùng Huyết Hoa Tán, tu bổ lại thân thể. Nhưng tôn chủ vẫn không tỉnh lại... Ta đã nghiên cứu thật lâu, gần đây mới phát hiện thần hồn của tôn chủ vẫn có chỗ chưa được dung hợp, nên mới dùng Dung Hồn Đan kết hợp với dẫn độ bằng kim châm, dung hợp lại hồn phách bị phân tán, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại..."
"Cảm ơn," Tống Thanh Thời đã quen với việc luyện thuốc, biết rõ cần phải tốn nhiều công sức đến cỡ nào mới có thể luyện ra được những tên thuốc tưởng chừng như là đơn giản này, y đang tìm hết từ ngữ trong lòng để khen tiểu thiên sứ thông tuệ nhà mình, bỗng nhiên phát hiện ra mấy cây dây leo ở bên cạnh, không dám tin mà chớp chớp mắt, "Huyết Vương Đằng?"
Huyết Vương Đằng sinh trưởng ở nơi cực nóng, là thực vật thuộc tính hỏa hiếm thấy, có được một chút linh trí, sau khi trưởng thành nó có thể chiếm cứ cả một đỉnh núi, cắn nuốt tất cả những sinh linh ở trên đó, hút máu đốt cháy và cắn nuốt hồn phách, cho đến khi giết sạch hết tất cả sinh mệnh trong phạm vi trăm dặm thì sẽ từ từ khô héo rồi chết đi.
Bởi vì phương thức sinh tồn quá mức bá đạo, nên đã bị tuyệt tích từ thời thượng cổ, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy pháp khí luyện ra từ Huyết Vương Đằng được bày bán trên thị trường, nhưng những thứ đó đều là vật chết, công hiệu cũng không mạnh.
"Nó sẽ không thương tổn đến tôn chủ," Việt Vô Hoan điều khiển Huyết Vương Đằng đi lấy áo đơn phủ thêm cho Tống Thanh Thời, sau đó cúi người, giúp y buộc đai lưng, giải thích, "Đây là thứ mà ta vô tình đoạt được trong bí cảnh, Huyết Vương Đằng này là cây non, từ vạn năm trước đã bị mất đi thân thể, dùng trạng thái hồn phách bị phong ấn trong kết giới, nó có ý muốn thân cận với ta, nên ta đã thử luyện hóa đưa nó vào trong thần hồn của mình, biến thành một phần của cơ thể, không ngờ rằng lại thành công."
Sách cổ cũng từng ghi lại cách luyện hóa Huyết Vương Đằng tương tự như vậy, có vô số người thử qua, nhưng trường hợp thành công chỉ có một, là một vị thượng cổ Thần Quân không biết tên nào đó. Việt Vô Hoan không phải là người lỗ mãng, tuy rằng bị thiên lôi vượt cấp rèn luyện thân thể, thể chất của hắn mạnh hơn rất nhiều so với những tu sĩ Trúc Cơ khác, nhưng việc này vô cùng nguy hiểm, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám thử, trừ phi... Lúc ấy đã không còn lựa chọn nào khác.
Tống Thanh Thời cảm thấy mình có vô số lời muốn hỏi, nhưng lại không biết nên nói thế nào, biết là dù hỏi ra cũng sẽ không chiếm được đáp án thật sự.
Thời gian mười năm này, đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Y quyết định sau khi rời khỏi đây sẽ chậm rãi điều tra.
Tống Thanh Thời chỉ mới bước một bước, thân thể đã lập tức mất thăng bằng, nửa thân trái mềm như bông không có cách nào dùng sức, cả người nghiêng về phía trước, lại một lần nữa được Việt Vô Hoan vừng vàng đỡ vào trong ngực.
Tuy biết tình huống này chỉ là tạm thời, nhưng lại mang đến bóng ma tâm lý rất lớn cho y, như thể về lại tháng ngày dần dần mất đi thân thể, y không sợ bất kỳ sự đau đớn nào, nhưng lại vô cùng sợ hãi cảm giác tay chân chết lặng như vậy.
Y cực kỳ sợ hãi, nhưng lại không dám nói ra, Việt Vô Hoan đã làm quá nhiều chuyện vì y, không thể lại vì một chút vấn đề về tâm lý như thế mà gây thêm phiền phức cho hắn, cũng không muốn khiến hắn phải lo lắng, nhưng bàn tay bắt lấy vạt áo lại không có cách nào buông ra được, thân thể càng khẩn trương thì lại càng cứng đờ, càng cứng đờ thì lại càng sợ hãi, nhiều năm không được linh lực tẩm bổ, cơ bắp đã dần bắt đầu co rút.
Việt Vô Hoan phát hiện y không thích hợp, lập tức bế lên, bước nhanh ra khỏi mật thất.
Cách bố trí của tẩm cung vẫn giống hệt như năm đó, chăn đệm trên giường cũng được thường xuyên thay mới, thoang thoảng mùi hương thảo dược quen thuộc.
Việt Vô Hoan cẩn thận đặt y xuống, làm dây đằng lấy một cây trâm ngọc trên bàn lại đây, cẩn thận giúp y xoa bóp huyệt vị kinh mạch trên mu bàn chân, an ủi nói: "Không sao, hít sâu, thả lỏng... Đã lâu rồi ngươi không cử động, tình huống này rất bình thường, rất nhanh sẽ tốt lên thôi, mỗi ngày ta sẽ xoa bóp tay chân cho ngươi vài lần, nhiều nhất là nửa tháng, ngươi có thể hoạt động một cách tự nhiên."
"Ừm." Tống Thanh Thời cảm thấy thật mất mặt, lỗ tai đều đỏ lên hết, muốn học đà điểu vùi vào trong chăn.
Việt Vô Hoan cười nói: "Thầy thuốc không thể tự chữa trị, tôn chủ không cần phải... Lo lắng."
Thật ra hắn muốn nói chính là thẹn thùng phải không? Lỗ tai của Tống Thanh Thời càng đỏ hơn, y gập ghềnh mà cãi chày cãi cối, "Ta bị thương đều là tự mình chữa trị." Y gần như không hề có bạn bè ở thế giới này, dù bị thương cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, đã quen chuyện gì cũng đều do mình tự xử lý, "Thật mà, lúc ở bí cảnh ta từng bị đánh gãy tay, sau đó trở về tự mình dùng kim chỉ khâu lại, không sợ đau chút nào!"
Đây chỉ là ngoài ý muốn, ngày thường sức chiến đấu của y cũng không tệ, rất có khí khái của một nam tử hán! Tuy rằng lúc quá đau sẽ nhịn không được mà rơi nước mắt, nhưng chắc chắn sẽ kiên cường xử lý xong hết thảy rồi mới khóc...
Động tác xoa bóp của Việt Vô Hoan hơi ngừng lại, hắn nâng mắt lên, nghiêm túc nói: "Có ta ở đây, về sau ngươi không cần tự mình xử lý nữa."
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, ngượng ngùng gật đầu: "Được."
Việt Vô Hoan không nói nữa, chuyên tâm giúp y xoa bóp cơ bắp, ngoài cửa sổ có một cơn gió nhẹ hơi lạnh thổi qua, cuốn theo hương hoa nhàn nhạt, trong trời đất như thể mất đi thanh âm, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, Tống Thanh Thời nhìn người trước mắt, bỗng nhiên hiểu ra cảm giác khác lạ đó là gì, chính là khí chất đã thay đổi.
Việt Vô Hoan của trước kia tựa như một đóa hoa sang quý diễm lệ, mang theo một chút gai nhọn đâm vào tay, còn Việt Vô Hoan của hiện tại lại biến thành một thanh kiếm sắc bén, mặt mày đều là nhuệ khí...
Sau khi tâm tình khẩn trương được thả lỏng, cảm giác co rút cũng dần biến mất, Tống Thanh Thời giật giật ngón tay, sau khi xác định vẫn còn có thể cử động, thì tận lực làm chính mình đừng nghĩ đến nó nữa, tạm gác lại để về sau từ từ luyện tập.
Y nhìn khuôn mặt ngày càng mỹ mạo của Việt Vô Hoan, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu: "Mấy năm nay, ngươi hành tẩu ở bên ngoài như thế nào? Là dịch dung sao? Ta không có ý gì cả, chỉ là... Tiên giới có rất nhiều người xấu, cũng bởi vì ta thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, nên thiếu chút nữa đã bị người không có mắt lừa bán..."
Những chuyện như thế này từng xảy ra rất nhiều, mỗi lần ra cửa, luôn có người muốn bỏ thuốc mê cho y, hoặc là lừa đi bán.
Y đã dùng cách thức hung tàn để dạy dỗ mấy tên khốn kiếp này một trận, sau khi tiếng ác lan xa, tình huống mới có chuyển biến tốt đẹp.
"Tôn chủ là đơn linh căn hệ thủy, nên mới gặp phải những việc này." Trong quá trình chữa trị Việt Vô Hoan phát hiện tuy rằng cơ thể của Tống Thanh Thời chứa hai loại linh hỏa, nhưng linh căn lại là hệ thủy tương khắc với nó, dựa vào hàn lực để áp chế ngọn lửa, lại phối hợp với độc công, biến thành thể chất công thể có một không hai.
Nhưng ở trong mắt của người tu tiên bình thường, đơn linh căn hệ thủy thuộc về dạng có năng lực chiến đấu kém nhất, rất ít có người nào là kẻ mạnh khi thuộc loại linh căn này, công dụng lớn nhất chính là song tu, hoặc là bị luyện thành lô đỉnh cực phẩm.
Nếu không phải Tống Thanh Thời đủ mạnh, có thể chất công thể đặc biệt, nên mới không bị người khác khống chế, nếu không chờ đợi y chính là địa ngục giống như mình, sống không bằng chết.
Chỉ cần Việt Vô Hoan nghĩ tới những tên tà tu có suy nghĩ dơ bẩn với Tống Thanh Thời, thì đã ghê tởm đến độ chỉ muốn giết người, hắn dặn dò, "Về sau tôn chủ tuyệt đối không thể để cho người khác biết được linh căn của mình, cũng không được tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của người khác, càng không được tùy tiện đồng ý kết đạo lữ, hoặc là song tu với người khác..."
Tống Thanh Thời nghiêm túc đồng ý, lại không rõ linh căn và đạo lữ có liên quan gì đến nhau, nhưng y sống hơn một ngàn năm cũng chưa từng được ai theo đuổi, nên đây không phải là vấn đề lớn.
Lúc còn đi học, các sư huynh đều chê cười loại chỉ biết đọc sách giải đề làm thí nghiệm như y thì tuyệt đối sẽ không tìm được bạn gái, dù không sinh bệnh cũng không thể tìm được.
Lúc ấy y có chút ủ rũ, nếu... Nếu để y tìm được người mình thích, chắn chắc y sẽ cưng chiều người ấy tốt hơn các sư huynh nhiều! Rót nước ấm mua bữa sáng nộp thẻ lương cũng không phải nói chơi!
Việt Vô Hoan biết y rất ít ra cửa, không hiểu những ác ý như thế này, cũng không muốn làm bẩn tâm của y, tạm gác lại về sau từ từ dạy cũng được. Hắn bắt đầu trả lời câu hỏi lúc trước: "Ta luyện Hàn Ngọc Công và Khống Độc Pháp mà tôn chủ cho ta, dùng linh lực để phong tỏa độc tố trong cơ thể."
Hắn vận chuyển độc tố trong cơ thể, vô số hoa văn khủng bố sặc sỡ hiện lên trên nửa khuôn mặt, phủ kín toàn bộ vầng trán, xung quanh đôi mắt, sống mũi, hai má, cũng che đi viên lệ chí bắt mắt kia, phá hủy hết sự mỹ mạo, nửa khuôn mặt bên dưới vẫn bình thường như cũ, sự đối lập này thoạt nhìn càng thêm thảm hại, xấu xí...
Tống Thanh Thời kinh ngạc nói: "Độc của Quỷ Diện Xà?"
"Ừm, đây là linh cảm mà ta tìm được khi thấy tôn chủ áp chế ngọn lửa," Việt Vô Hoan vui vẻ cười cười, "Ta đã tinh luyện độc của Quỷ Diện Xà, sau đó bỏ thêm một chút dược vật khác, để nó hiện ra trên khuôn mặt. Như vậy khi ra ngoài xử lý công chuyện, tuy rằng có hơi dọa người, nhưng lại có thể bớt được rất nhiều phiền phức, khi thanh danh Vô Hoan công tử bị hủy dung được truyền ra, ta cũng sẽ càng thêm an toàn."
Tống Thanh Thời nhịn không được vươn tay sờ sờ, làn da vẫn rất bóng loáng, xúc cảm không khác gì với nguyên lai cả.
Việt Vô Hoan tiếp tục làm cho độc tố lan ra, cười nói: "Nếu có người hoài nghi, có ý đồ không tốt đối với ta, chỉ cần thả linh lực giam cầm độc tố ra, độc của Quỷ Diện Xà sẽ lan ra toàn thân, làm cho hắn không còn hứng thú nữa."
Tống Thanh Thời nhìn hoa văn ở trên người của hắn, có chút đau lòng, lại không thể không thừa nhận đây là biện pháp càng tốt hơn so với dịch dung.
Toàn thân đều là độc tố này, có thể ngăn chặn hết thảy những ý niệm xấu xa. Hơn nữa đã từng là thứ tốt đẹp đột nhiên lại bị phá huỷ hoàn toàn, ít nhiều gì cũng sẽ kích phát sự thương hại của người khác, ít nhất sẽ không có hứng thú nhớ tới những hình ảnh bất kham ở trước mặt hắn, dùng chuyện lúc trước để mà nhục nhã. Nhưng, khuôn mặt như vậy cần phải đối mặt với những ánh mắt sợ hãi, ghê tởm cùng với khinh thường, đây là ác ý không phải người bình thường có thể thừa nhận...
"Ta không để ý đến gương mặt này, không có gương mặt này, ngược lại có thể làm cho mọi người thấy được sở trường khác của ta. Không có hủy diệt triệt để, là sợ tôn chủ sẽ khổ sở," Việt Vô Hoan hiểu rõ tâm ý của y, thu hết độc tố về, một lần nữa lộ ra gương mặt xinh đẹp, trong mắt phượng đều là sự cưng chiều đầy ôn nhu, "Nếu tôn chủ thích gương mặt này của ta, về sau chỉ cho một mình ngươi nhìn thôi, được không?"
Huyết Vương Đằng cuốn lấy chân của Tống Thanh Thời, tựa như làm nũng mà nhẹ nhàng mà lay qua lay lại.
"Được," Tống Thanh Thời hiểu ý, lập tức khen, "Vô Hoan là đẹp nhất!"
Việt Vô Hoan cười rất vui vẻ.
Hắn đứng dậy, cởi hết quần áo bị bọt nước làm ướt, đổi thành một thân cẩm y màu đỏ, thắt lưng màu vàng kim tinh tế thít chặt vòng eo, vì hàng năm luyện kiếm, mà dáng người đĩnh bạt như cây bạch dương, không bao giờ còn nhìn thấy tư thái nhu nhược như dĩ vãng.
Dây đằng mang một chiếc hộp gấm lại đây, bên trong hộp gấm là một chiếc mặt nạ vàng kim, mặt nạ được làm rất tinh xảo, hai bên là cánh chim không đối xứng, bên trái treo một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây đỏ có đính ba viên đá quý sáng lấp lánh.
Hắn tùy ý vén tóc dài ra sau gáy, chỉ để lại vài sợi tóc hơi cuộn, sau đó mang mặt nạ lên, che lại những nơi bị độc của Quỷ Diện Xà phủ kín, đôi môi diễm sắc cùng với chiếc cằm màu mật nhạt, thế nhưng lại bày ra vẻ đẹp trương dương ương ngạnh, mang theo tính xâm lược làm cho người ta không thể nào dời mắt được.
Tống Thanh Thời lại thật lòng khen: "Chiếc mặt nạ này thật là đẹp."
Khóe miệng của Việt Vô Hoan khẽ cong lên, vui sướng cực kỳ: "Tôn chủ đã tỉnh rồi, ta ra ngoài cũng không thể làm mất mặt ngươi được."
Hắn cố ý khống chế độc tố ở nửa khuôn mặt, cũng là suy xét sau khi Tống Thanh Thời tỉnh lại thì giải quyết công việc như thế nào, tựa như chim trống đều muốn khoe ra cánh chim xinh đẹp của mình, tranh thủ làm cho con chim mà nó yêu thích vui vẻ, hắn cũng không muốn để người mình thích nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, chỉ muốn y nhìn thấy một mặt đẹp nhất của mình.
Tống Thanh Thời thấy hắn suy xét chu toàn hết mọi mặt, hoàn toàn yên lòng, chuyển qua vấn đề đáng quan tâm khác: "Dược Vương Cốc không có chuyện gì chứ?"
"Chuyện khác thì không có, nhưng có một chuyện lại tương đối phiền toái," Việt Vô Hoan phất tay, Huyết Vương Đằng lại mang đến một chồng thư thật dày, đưa tới trước mặt Tống Thanh Thời, "An Long viết, ngươi xem một chút đi."
Tống Thanh Thời mở thư ra xem, ban đầu khoảng hai ba tháng An Long mới gửi tới một phong, đều là những lá thư thăm hỏi bình thường, đưa tặng các loại lễ vật, bí mật kể ra một ít chuyện lý thú mà hắn gặp được ở bên ngoài, đến năm sau, lại đổi thành nghi vấn vì không nhận được hồi âm, số lượng thư từ cũng ngày càng tăng lên, dường như hắn đã đoán được Tống Thanh Thời xảy ra chuyện, nghiêm khắc chất vấn Việt Vô Hoan, cuối cùng nội dung của thư từ trong nửa năm gần đây đều biến thành uy hiếp Việt Vô Hoan, nói là muốn làm thịt hắn.
Việt Vô Hoan bất đắc dĩ nói: "Ban đầu hắn cho rằng ngươi vẫn còn giận hoặc là đang bế quan luyện thuốc, cũng không hề nghi ngờ, sau đó ta đi
»