Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
---•---
Gần như các đệ tử của Xích Long Tông đều đi quỳ từ đường, lòng bàn tay của Niên Niên bị sư phụ đánh đỏ, khóc bù lu bù loa.
Tất cả những quyển thoại bản không hài hòa đều bị thiêu hủy, nghiêm khắc giáo dục, thái độ học tập đoan chính, làm cho tam quan ngay thẳng trở lại.
Tống Thanh Thời vô cùng hài lòng với cách xử trí của Yến Nguyên Tiên Quân, y bảo Việt Vô Hoan đưa toàn bộ tài liệu toán học cho cô bạn nhỏ Niên Niên, sau này sẽ thường dùng chim truyền âm để giao bài tập cho nàng, để nàng học tập thật tốt, ngẫu nhiên còn cho thi thử, kiểm tra kết quả học tập, giúp nàng tiến xa hơn trên con đường phù trận.
Yến Nguyên Tiên Quân vô cùng vui mừng, liên tục cảm ơn.
Lam sư tỷ và những người khác cũng đều dồn dập tỏ vẻ, chắc chắn sẽ giúp Dược Vương Tiên Tôn đốc xúc đứa nhỏ này học hành cho tốt, không hồ đồ dung túng như trước nữa.
Niên Niên càng khóc lớn hơn, sư phụ nói đúng, vẻ ngoài ôn nhu đều là giả dối, Dược Vương Tiên Tôn là một nam nhân cực kỳ hung ác, nàng không bao giờ ảo tưởng sau khi lớn lên sẽ gả cho một ca ca như vậy nữa, thật là đáng sợ! Vẫn là Việt Vô Hoan ca ca tốt hơn, tính tình ôn nhu, nụ cười thân thiết, còn giúp nàng khuyên sư phụ không nên gấp gáp, nói trẻ con thì cứ từ từ học là được, không phải vội, còn chọn những tài liệu đơn giản nhất, làm cho cuộc sống của nàng vui vẻ hơn một chút.
Nàng cảm thấy sau khi lớn lên thì nên gả cho một ca ca như Việt Vô Hoan.
Tống Thanh Thời giúp Yến Nguyên Tiên Quân kiểm tra thân thể, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, thì chuẩn bị dẫn Việt Vô Hoan rời đi.
Việt Vô Hoan hơi lo lắng: "Chúng ta đi rồi, còn An đại ca thì sao? Hắn nói thèm rượu, nhưng lại chưa từng xuất hiện ở trong trấn, hắn đã đi đâu rồi?"
"Chắc là lại đi làm chuyện xấu rồi," Tống Thanh Thời cười nói, "Không sao, hắn cũng không phải con nít, hơn nữa còn biết thuật pháp truy tung, khi nào cần tìm chúng ta, tự nhiên sẽ có cách tìm được. Trước nay hắn luôn làm việc thất thường, trước đây cũng có lúc làm được một nửa, thì lại chạy mất không thấy bóng dáng, đúng là khiến người vô cùng tức giận, ta vẫn luôn để hắn tự mình hành động... Đừng lo lắng, nếu gặp chuyện hắn sẽ gửi thư tới cầu viện."
Việt Vô Hoan hơi tiếc nuối, chỉ đành từ bỏ.
Hai người cưỡi ngựa đến thành Nam Hải, thành Nam Hải bốn mùa như xuân, thịnh cảnh phồn hoa, lễ hội hoa đã bắt đầu, toàn bộ tòa thành đều biến thành một xứ sở hoa, mọi nhà đều được hoa tươi tô điểm hiện lên vẻ yêu kiều diễm lệ, khắp nơi đều là hương hoa, tiệm cơm phục vụ những món ngon làm từ hoa, thiếu nữ và thiếu niên trẻ tuổi đều cài một đóa hoa ở bên tóc mai, nói cười nhộn nhịp, ngay cả bà lão bảy mươi, tám mươi cũng không nhịn được cài vài đóa hoa thơm màu trắng nho nhỏ ở trước ngực.
Trước nay Tống Thanh Thời chưa bao giờ tham gia lễ hội hoa, cảm thấy rất mới mẻ.
Y lặng lẽ nhìn phao nhỏ ở trong tay áo, xác nhận đáp án, chuẩn bị nói về phong tục nhân tình ở nơi đây cho Việt Vô Hoan nghe.
Việt Vô Hoan mỉm cười, đánh gãy lời y: "Tôn chủ, ta từng đến nơi này rồi."
"Ngươi đến lúc nào?" Tống Thanh Thời vừa hỏi thì đã hiểu, trong trí nhớ của y đều là dáng vẻ Việt Vô Hoan vừa tới Dược Vương Cốc, luôn quên mất bản thân mình đã hôn mê mười năm, là y không theo kịp bước chân trưởng thành của Việt Vô Hoan, vẫn còn dừng lại ở trong quá khứ.
Chuyện y chưa làm xong, Việt Vô Hoan đã tự mình làm, nơi y chưa từng đi, Việt Vô Hoan đã đi từ lâu.
Y thật là ngốc.
"Ta rất ít khi ra ngoài," Tống Thanh Thời nghĩ tới đây, nở nụ cười, "Vô Hoan, ngươi dẫn ta đi tham quan được không?"
Trong lúc diễn ra lễ hội hoa, khách đến thành Nam Hải đông đúc, dòng người tấp nập, dồn dập.
Tống Thanh Thời khó có thể dùng đan hỏa để mở đường, cũng không thể dùng độc công làm tổn thương người vô tội, thỉnh thoảng y lại bị hấp dẫn bởi những thứ mới mẻ ở bên quán ven đường, vì vậy mà hết lần này đến lần khác bị vùi vào trong đám đông, sau đó bị tách ra.
Việt Vô Hoan cũng không tiện dùng Huyết Vương Đằng bắt lấy y ở trong đám người, nghĩ đi nghĩ lại, nhịn rồi lại nhịn, ngay lúc y bị người bán hoa quả ở ven đường kéo đến chào hàng vì gương mặt trông có vẻ non nớt, rốt cục hắn cũng bắt được cánh tay của y, nắm lấy: "Đông người quá, ngươi đừng tách ra."
Tống Thanh Thời mới vừa mua hai quả gì đó màu xanh lam, đưa cho hắn một quả, cười hỏi: "Ngươi ăn không?"
"Cái này rất chua, ăn không ngon," Việt Vô Hoan cầm lấy, "Nếu như ngươi muốn nếm thử, vậy để ta ướp đường rồi hẵng ăn."
Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy Tống Thanh Thời lau lau trái cây trong tay, sau đó cắn một ngụm, không kịp ngăn lại: "Rất bẩn."
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút: "Ta thấy không chua, rất ngon."
Việt Vô Hoan bất đắc dĩ nói: "Rất chua."
Tống Thanh Thời ném trái cây trong tay đi, cười nói: "Ta đùa thôi, đúng là rất chua."
Đã sắp đến giữa trưa, Việt Vô Hoan dẫn y bước vào một quán trà thoạt nhìn sạch sẽ, tìm một chỗ ở bên cửa sổ, lấy bộ dụng cụ uống trà mà mình đã chuẩn bị ra, tỉ mỉ lau chùi vài lần, sau đó đưa một viên linh thạch cho tiểu nhị, bảo hắn lấy một ít cánh hoa đến, rửa sạch, sau đó tự tay pha trà, kết hợp với điểm tâm ngọt tự làm, đưa tới trước mặt Tống Thanh Thời.
Trong suốt chuyến đi, chỉ cần có cơ hội, hắn đều sẽ làm như vậy.
Tống Thanh Thời biết thói ở sạch của hắn rất nghiêm trọng, nên cũng thuận theo mà nhận lấy. Quay đầu lại thoáng nhìn qua những khách nhân ở xung quanh, phát hiện ánh mắt của các tu sĩ đang lặng lẽ dời đến chỗ khác, cũng không dám nhìn về phía mình, đôi tình nhân ở bàn bên cạnh cũng vội vàng rời đi. Ngược lại, những người qua đường bình thường thấy Việt Vô Hoan mang mặt nạ xinh đẹp thì lén lút nhìn thêm vài lần.
Nếu như có An Long ở bên cạnh, mọi người dồn dập sợ sệt tránh né, y sẽ cảm thấy thật bình thường, dù gì trông Alaska cũng rất hung ác.
Nhưng bây giờ An Long không có ở đây, mà mọi người vẫn né tránh...
Tuy rằng thanh danh của Dược Vương Tiên Tôn y đây hung ác, thế nhưng lại rất ít ra ngoài, số người có thể nhận ra là cực kỳ nhỏ. Trước đây y dẫn Việt Vô Hoan đến Nhạc Thành, cũng không gặp phải cảnh tượng như vậy. Thành Nam Hải là lần đầu y tới, càng không thể lưu lại dấu vết gì, cho nên những người này sợ Việt Vô Hoan?
Vô Hoan, đã làm chuyện gì rồi sao?
Biểu tình của Tống Thanh Thời trở nên ngưng trọng.
Việt Vô Hoan nhìn xung quanh, hiểu rõ sự do dự của y, cười giải thích: "Vào lễ hội hoa hàng năm, nơi này đều có hải thương đến đây, lúc ấy Diệp Lâm truyền tin cho ta, nói là có Lam Linh Chi xuất hiện, cho nên ta mới đến đây."
Lam Linh Chi là linh dược có tác dụng chữa trị tứ chi, cực kỳ quý hiếm.
Tống Thanh Thời gật đầu, tỏ vẻ y đã hiểu, đây là vì cầu thuốc cho mình.
"Sau khi ta dùng một số tiền lớn mua được Lam Linh Chi, thì bị người xấu theo dõi," Biểu tình của Việt Vô Hoan có hơi oan ức, "Bọn họ thấy ta chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, nên muốn giết người đoạt bảo. Ta thực sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là phải giết hết tất cả bọn họ, có lẽ thủ đoạn hơi bất cẩn..." Chỉ là hắn tương kế tựu kế, bố trí một cái bẫy, dùng con rối khống chế những tên xấu xa kia, sau đó thử nghiệm độc Cốt Túy mới vừa nghiên cứu ra, sau khi thành công lại dùng Huyết Vương Đằng treo bọn chúng ở trên cửa thành, răn đe những tên có ý đồ cướp bóc.
Lần kia làm có hơi quá mức, nên bị người khác nhận ra sao?
Sớm biết tôn chủ sẽ đến đây, hắn đã không chơi lớn như vậy, hoặc là trong lúc vui đùa sẽ che giấu gương mặt thật của mình.
Việt Vô Hoan tiếc nuối suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Tôn chủ, ta làm sai rồi phải không?"
Tống Thanh Thời quyết đoán nói: "Ngươi không sai, đối phó với người xấu thì phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn!"
"Ừm, sau này ta sẽ chú ý," Việt Vô Hoan nở nụ cười, đổi đề tài, "Tôn chủ, lễ hội hoa có rất nhiều điều thú vị, chúng ta ở lại đây, sau hai canh giờ nữa sẽ có xe hoa đi ngang qua, mỹ nhân ở thành Nam Hải rất nổi danh, mỗi năm đều chọn ra thiếu nữ đẹp nhất để sắm vai một nhân vật trong thần thoại, rất nhiều họa sư nổi danh cũng tụ tập về đây, chỉ vì vẽ được chân dung của mỹ nhân. Lần trước ta đến đây vội vàng, không nhìn thấy xe hoa, có hơi tiếc nuối."
Càng tiếc nuối chính là không tìm được tên họa sĩ chết tiệt kia.
Tống Thanh Thời vô cùng hiếu kỳ với xe hoa, nằm nhoài trên bệ cửa sổ, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Y chờ thật lâu, rốt cục cũng đợi được xe hoa đi ngang qua đây, trên xe hoa là một đôi tỷ muội song sinh, một người dung mạo như hoa, một người chim sa cá lặn, trên đầu mang bộ dao quan¹ tinh xảo, mặc vũ y hoa lệ, cả người phủ đầy kim châu ngọc bảo, sắm vai Phượng Hoàng trong thần thoại, các nàng đứng trên xe hoa đỏ rực, dùng trận pháp phù không để bay giữa không trung, sau đó vung tay áo dài như cánh chim, uyển chuyển nhảy múa, đẹp như hai chú chim chân chính.
Hết thảy người xem đều nhìn như si như say, liều mạng chen lên phía trước, ném kim châu linh thạch vào xe hoa.
Quán trà mà Việt Vô Hoan chọn cách xe hoa hơi xa, nhìn cũng không rõ.
Tống Thanh Thời lặng lẽ thả thần niệm ra, khống chế chuồn chuồn và bươm bướm ở xung quanh, bay về phía xe hoa, vòng qua vòng lại, nhìn kỹ mọi thứ, không sót chút gì.
Việt Vô Hoan đến gần, thấy y nhìn chăm chú như vậy, nhịn rồi lại nhịn, trong lòng có chút không vui, Huyết Vương Đằng thuận theo tâm ý của hắn lén lút vươn ra từ trên mặt đất, lặng lẽ quấn lấy cổ chân, siết thật chặt, sau đó kề vào bên tai, dùng giọng điệu giống như làm nũng hỏi: "Tôn chủ, các nàng đẹp lắm sao?"
Tống Thanh Thời quay đầu lại, thực lòng nói: "Đẹp, nhưng mà không đẹp bằng ngươi."
Đôi tỷ muội kia đều đóng giả thành Phượng Hoàng, còn Vô Hoan nhà y là Phượng Hoàng chân chính không cần phải hóa trang.
Việt Vô Hoan vui vẻ hỏi: "Vậy tôn chủ đừng nhìn các nàng, chỉ nhìn ta thôi được không?"
Tống Thanh Thời thu hồi tầm mắt xem xe hoa, sau đó ngồi xuống, nghiêm túc nhìn hắn: "Được."
Tôn chủ thật ngoan...
Mọi chuyện đều thuận theo tâm ý của hắn, không có nửa phần làm hắn buồn lòng.
Không biết vì sao Việt Vô Hoan lại hơi bất an, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nơi này không thích hợp để du lịch, bên ngoài có quá nhiều người xấu, quá nhiều thứ bẩn thỉu, vẫn nên nhanh chóng giải quyết hết phiền phức, đưa tôn chủ về Dược Vương Cốc mới có thể yên tâm.
Hai người nhìn nhau không nói gì, im lặng uống trà.
Bây giờ cách hoàng hôn vẫn còn sớm, hai người bước vào một quán trọ để nghỉ ngơi, Việt Vô Hoan nói mấy ngày nay đều gấp rút lên đường, ngủ không được ngon, thực sự rất mệt mỏi, muốn ở trong phòng yên tĩnh đọc sách. Tống Thanh Thời cũng đi theo hắn, trúc trắc kể cho hắn nghe một câu chuyện kỳ lạ tên là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, sau đó lại cùng nhau làm toán, thấy Việt Vô Hoan vẫn chưa buồn ngủ, nên pha cho hắn một chén trà trợ ngủ. Việt Vô Hoan không từ chối được, chỉ đành uống hết, không ngờ hiệu quả của chén trà trợ ngủ do tôn chủ tự pha lại mạnh đến vậy, một lúc sau mí mắt của hắn đã bắt đầu đánh nhau, rõ ràng muốn cố chống đỡ, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, hắn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nhưng lại dần dần thiếp đi.
Trong giấc mơ lần này, hắn biến thành một con sói xám, kéo tôn chủ vào trong rừng sâu, làm những chuyện dơ bẩn đáng sợ.
Tôn chủ vẫn luôn khóc lóc, xin tha, xin hắn dừng lại...
Hắn muốn dừng, nhưng dù thế nào cũng không dừng được.
Cuối cùng, hắn ép mình tỉnh lại từ trong mơ, sau đó thống khổ đối mặt với vết tích đã phát tiết của thân thể, muốn tàn nhẫn xé nát thân thể của mình, muốn dùng Huyết Vương Đằng quất mình để tự trừng phạt, nhưng lại sợ bị phát hiện, cuối cùng khắc chế mà bấm ra vài vết đỏ ở lòng bàn tay, từ từ bình phục hô hấp.
Huyết Vương Đằng đang chuyển động ở xung quanh...
Bỗng nhiên, hắn nhận ra dường như thiếu mất thứ gì đó, mùi hương thoang thoảng trong không khí chính là mùi của An Hồn Hương?
Gian phòng cách vách không có ai, Huyết Vương Đằng quấn trên chân tôn chủ cũng đã lỏng lẽo, tôn chủ đã đi đâu?
Chạy mất rồi? Không còn nữa sao?
Hô hấp của Việt Vô Hoan rối loạn, nỗi sợ hãi kéo tới, hắn lung lung mặc y phục vào, tùy tay cầm lấy mặt nạ, điên cuồng lao ra khỏi phòng...
Hắn không thể làm mất bảo vật được.
Đó là ý nghĩa duy nhất để hắn sống sót.
...
Ánh trăng như nước, yên tĩnh không một tiếng động.
Họa sư đang múa bút vẽ tranh, trên cuộn tranh là đôi tỷ muội Phượng Hoàng xinh đẹp kia, dung mạo thanh thuần được vẽ ra vô cùng xinh đẹp, câu hồn đoạt phách.
Bỗng nhiên, hắn nhận ra ở sau lưng có người đang gõ nhẹ cửa sổ, hắn quay đầu lại, nhìn thấy đó là một thiếu niên với khuôn mặt non nớt, đôi mắt trong suốt, khoác từng lớp tuyết y trùng trùng điệp điệp, ngồi trên bệ cửa sổ của hắn, không biết đã im lặng nhìn bao lâu, dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với tranh vẽ của hắn.
Chẳng lẽ là đến đây để xin vẽ tranh? Không biết là muốn vẽ cái gì?
Họa sư nghiêm khắc xem xét dung mạo của thiếu niên, đây cũng không phải là mỹ nhân tuyệt sắc gì, vóc người có hơi gầy, nhưng lại thắng ở chỗ khí chất sạch sẽ, da dẻ cũng trắng nõn, nếu như có thể cởi lớp tuyết y đẹp đẽ kia ra, nửa che nửa hở lộ ra thân thể, bày ra tư thái dục cự còn nghênh, ngược lại có thể kích phát dục vọng sáng tác của hắn.
Tống Thanh Thời bị tầm mắt kỳ quái của hắn nhìn mà có hơi khó chịu, kéo lại pháp y màu trắng trên người, sau đó cẩn thận mở miệng: "Xin hỏi... Ngươi là người đã vẽ raThịnh Thế Mỹ Nhân Đồ phải không?"
Họa sư thấy y nhắc tới tác phẩm đắc ý nhất của mình, vui vẻ nói: "Đúng vậy."
"Thật tốt quá, ta đã tìm ngươi rất lâu," Tống Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm, y điều khiển côn trùng bay quanh xe hoa nhiều lần, phát hiện phong cách của người họa sư này rất giống với người mình muốn tìm, nhưng lại sợ nhận nhầm, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, không dám nói cho Việt Vô Hoan biết, nên mới lén chạy đến đây xác nhận, "Ta không ngờ có thể gặp được ngươi ở đây, ngươi, thích vẽ những loại tranh giống như vậy sao?"
Họa sư cười nói: "Đương nhiên là thích, ngươi đừng xấu hổ, ta vẽ cho ngươi một bức được không?"
Tống Thanh Thời cúi đầu, ngượng ngùng cười, đóa hoa sen màu đen xinh đẹp nở rộ trong tay, mở ra từng cánh một.
Người vẽ ra địa ngục, nên trở về với địa ngục.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Sau khi cô bạn nhỏ Niên Niên lớn lên trở thành một nhân vật tiếng tăm của giới Tu Tiên, nàng cực kỳ căm ghét nam nhân xinh đẹp, thường xuyên dạy bảo các nữ đệ tử.
Niên phu nhân: "Nam nhân xinh đẹp đều gạt người, tuyệt đối không được tin tưởng bọn họ."
Niên phu nhân: "Nam nhân học giỏi cũng thật đáng sợ, cách bọn họ xa một chút."
Niên phu nhân: "Các ngươi nhìn quyển bài tập của Vương Hậu Hùng² này đi, có hay không?"
Niên phu nhân: "Nếu để ta bắt được vị tu sĩ tên Vương Hậu Hùng này! Chắc chắn sẽ nhốt vào phòng tối, lấy bài thi trả lại gấp trăm lần!"
²Vương Hậu Hùng: một giáo sư ở bên Trung, có xuất bản cả sách.
-----
¹Bộ dao quan: