---•---
Phương pháp giáo dục của Thần Quân vô cùng thô bạo, hắn sẽ ném người vào hiểm cảnh để tự chiến đấu, liều mạng giành lấy sự sống, khi bị thương chỉ còn một hơi thì kéo về trị liệu, chờ vết thương tốt lên lại tiếp tục... Dược Vương Cốc đã sớm được nạp vào phạm vi thế lực của Bất Diệt Đỉnh, linh đan diệu dược trong thiên hạ đều tập trung ở đó, y sư giỏi cũng sôi nổi đầu nhập vào, kỹ thuật trị liệu cực kỳ cao.
Bạch Tử Hạo dựa vào ý chí để sống sót, giãy giụa trên bờ vực hấp hối hết lần này đến lần khác, để rồi từ vô số lần thất bại, tìm ra được con đường tu hành phù hợp với mình nhất. Sau đó, theo lệnh của Thần Quân, hắn thành lập Phong Tuyết Lâu, kiểm soát chặt chẽ địa giới Bắc Châu, dùng các nhiệm vụ tiền thưởng để thu thập thông tin và tình báo, diệt trừ rất nhiều thế lực ngầm chuẩn bị ngo ngoe rục rịch với Bất Diệt Đỉnh, còn có một vài con chuột xấu xa cùng với kẻ phản đồ.
Trong thời kỳ đen tối kéo dài, Bạch Tử Hạo là sát thủ vô tình tàn nhẫn nhất dưới trướng của Thần Quân, có lệnh là làm, tuyệt đối không thất bại, tất cả mọi người đều sợ phải bước vào danh sách tử vong của hắn.
Khổng Mộ Hoa cực kỳ phẫn uất.
Từ sau khi Bạch Tử Hạo được Thần Quân dạy dỗ, trong đầu đều là tu luyện và nhiệm vụ, hắn thấy mình giống như mỹ nhân bị biếm vào lãnh cung, dùng hết thủ đoạn của hồ ly tinh, mà chỉ được may mắn sủng hạnh một lần, thật là thê thảm xúc động.
Năm đó, lúc ở Bất Diệt Đỉnh hắn bị Bạch Tử Hạo phát hiện là đại yêu thượng cổ dưới trướng của Thần Quân, hắn quyết đoán đá hết toàn bộ trách nhiệm cho Thần Quân, khóc sướt mướt xin lỗi thật lâu, mặc dù Bạch Tử Hạo có hơi xấu hổ cùng với không thoải mái, nhưng rất nhanh đã buông bỏ khúc mắc, làm hòa trở lại.
Bạch Tử Hạo nỗ lực tu hành, thường xuyên bị thương, gãy tay đứt chân không phải chuyện gì hiếm lạ, còn lại nửa cái mạng bị Thần Quân kéo về, cũng là chuyện thường thấy.
Khổng Mộ Hoa vô cùng đau lòng, nhưng hiểu hắn cần phải có sức mạnh, vậy nên cũng ủng hộ hắn nỗ lực vì mục tiêu của mình.
Lúc đầu, Bạch Tử Hạo rất vụng về, không biết gì cả, thường xuyên phạm lỗi, hắn lặng lẽ trộm đi theo nhìn lén, cải trang giả dạng, mơ hồ đưa ra vài lời nhắc nhở, khi trọng thương hôn mê cũng canh giữ ở bên cạnh, hoặc là khi hắn mất đi niềm tin, thì thổi phồng thúc ngựa, liên tục khen ngợi, cổ vũ hắn tiếp tục bước đi.
Hắn thuận lợi tiến vào trái tim bị thương kia.
Sau khi Bạch Tử Hạo tu luyện thành Nguyên Anh, ngượng ngùng thổ lộ với hắn, muốn hẹn hò trên tiền đề kết đạo lữ.
Hắn thề, lúc ấy hắn quá kích động, nên mới không cẩn thận biến thành thân nam nhân cao lớn ở trên giường, sau khi Bạch Tử Hạo say rượu thì có hơi mơ hồ, không cảm giác được mỹ nhân trên người mình đã thay đổi hình thể, còn rất phối hợp, bị sờ soạng vài cái là thân thể đã mềm nhũn, còn phát ra tiếng rên nhẹ muốn cự còn nghênh.
Sao mà Khổng Mộ Hoa có thể nhịn cho được? Hơn nữa lòng hiếu thắng lại mạnh, muốn chứng minh thiên phú dị bẩm của yêu tộc, hơn xa nhân loại, nên đã liều lĩnh đi tìm chết.
Lúc mới bắt đầu Bạch Tử Hạo còn giãy giụa vì đau đớn, nhưng bị sức mạnh của đại yêu thượng cổ áp chế, sau khi quen rồi, thì lại kêu càng thêm câu hồn, vừa nói đừng, vừa cuốn chặt lấy hắn, trong lúc kích động, còn chủ động nói rất nhiều lời phóng đãng hạ lưu, thừa nhận ở trên giường hắn tốt hơn gấp trăm lần so với chồng trước rác rưởi.
Khổng Mộ Hoa vui vẻ chơi cả đêm, ăn uống no đủ, cực kỳ vừa lòng.
Ngày hôm sau, Bạch Tử Hạo mặc quần vào thì lập tức trở mặt, cho rằng hắn nói dối gạt người, kiên quyết muốn chia tay.
Trời đất chứng giám! Khổng tước cũng đã xòe đuôi, còn tặng cả lông đuôi, gạt người ở chỗ nào chứ?
Khổng Mộ Hoa chưa bao giờ lộ ra yêu thân, cũng không lộ ra thân nam nhân, bề ngoài và tính cách đều là nữ hài nũng nịu.
Bạch Tử Hạo đã quen coi hắn là nữ hài, không thể quay đầu lại được, không ngờ rằng người thương lại là một người kỳ lạ thích hồng trang không thích nam trang, thế nhưng đã quên mất vấn đề khổng tước xòe đuôi, càng không nghĩ tới thân thể của mình vẫn còn mẫn cảm phóng đãng như trước kia, sau khi chân tướng bại lộ ở trên giường, hắn thẹn quá thành giận, không muốn làm chuyện giường chiếu với nam nhân nữa, cũng không muốn trầm luân vào vòng xoáy dục vọng.
Hắn tu Băng Tuyết đạo, trái tim lạnh hơn vài phần so với người thường, không chút do dự lựa chọn từ bỏ tình cảm, chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp.
Khổng Mộ Hoa tức đến lật bụng, đi khắp nơi khóc lóc kể lể hành vi tra nam ăn sạch sẽ không chịu trách nhiệm của hắn, nhưng mà không còn cách nào, những chuyện khác Bạch Tử Hạo đều rất dễ thương lượng, cố tình ở chuyện nam nam thì lại rất ngoan cố, thích cũng không chịu nhận, hắn cũng không thể thật sự biến thành khổng tước cái, đành phải lì lợm la liếm tiếp tục theo đuổi, đá hết bọn tình địch, giở đủ thủ đoạn cầu hoan, đôi khi vẫn sẽ thành công một hai lần.
Mọi người đều biết Bạch Tử Hạo ngưỡng mộ Thần Quân, chỉ cần là mệnh lệnh của Thần Quân, dù lên núi đao hay xuống biển lửa cũng đều bằng lòng.
Ở trước mặt Thần Quân, sự tự tin của Khổng Mộ Hoa sẽ hơi yếu đi một chút. Tuy rằng Thần Quân thoạt nhìn lãnh tâm lãnh tình, chán ghét tình cảm, nhưng mà Tử Hạo ca ca nhà hắn đẹp như vậy, ngày rộng tháng dài, lỡ như động tâm thì làm sao bây giờ? Hắn cũng chỉ có thể làm nữ chính bi tình, mỗi ngày khóc lóc dưới đài Ngô Đồng.
Hiện giờ Thần Quân sắp cưới Thần Hậu, mọi người đều vui mừng, nhưng mà Thần Quân hành động quá chậm chạp, chẳng biết có phải là bị trở ngại gì hay không.
Khổng Mộ Hoa gấp muốn chết, muốn bay qua truyền thụ cho Thần Quân cách tranh sủng, giúp hắn chém chết toàn bộ tình địch, sau đó ấn Thần Hậu vào kiệu hoa, nhanh chóng hoàn thành hỉ sự, trực tiếp nâng lên giường của Thần Quân. Đáng tiếc, hắn hỏi thăm khắp nơi, cũng không biết Thần Hậu là ai, chỉ có thể lo lắng suông.
Sau khi Bạch Tử Hạo nghe hắn miêu tả, thì cười thật lâu, tâm tình rất tốt: "Phải chúc mừng Thần Quân vì đã đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng được như ý nguyện."
Năm đó, hắn rất tò mò về tình yêu giữa Dược Vương tiên tôn và Việt Vô Hoan, đọc rất nhiều thoại bản, nhưng mà lại nhát như chuột, không dám hỏi thăm. Hiện giờ Dược Vương tiên tôn đã xuất quan, hắn cũng muốn tìm cơ hội đi gặp người thú vị này, thuận tiện làm rõ chân tướng chuyện xưa.
Thần Quân đối với hắn ân trọng như núi, hắn cảm thấy Thần Quân nghẹn nhiều năm, đã sắp nghẹn thành núi lửa rồi, còn Dược Vương tiên tôn thì trông có vẻ là một người gỗ không hiểu phong tình...
Bạch Tử Hạo lại chạm vào cổ tay phải của mình, trong lòng thầm nghĩ xấu, cùng là thân thể đơn linh căn hệ thủy, hắn có nên dạy Dược Vương tiên tôn, làm thế nào để khiến Thần Quân sung sướng hay không?
Chắc chắn Thần Quân sẽ rất vui.
Khổng Mộ Hoa phát hiện hắn biết Thần Hậu là ai, vui vẻ bám lấy hắn làm nũng, ầm ĩ đòi đi tìm người.
Bạch Tử Hạo phát hiện tên này làm loạn thì làm loạn, nhưng bàn tay lại không thành thật, sờ mó khắp nơi, còn tản ra hơi thở muốn cầu hoan. Hắn nhìn thi thể rác rưởi nằm ở bên cạnh, lại nhìn hang động dơ bẩn ghê tởm, lập tức lạnh mặt, xách con khổng tước vàng không biết xấu hổ này lên, ném mạnh vào trong tuyết.
Có tu sĩ đi ngang qua, thấy cô nương xinh đẹp bị một nam nhân ném vào đống tuyết, ấm ức ngồi dưới đất, khóc thút thít, cầu xin tha thứ, dáng vẻ thật đáng thương làm sao.
Vì thế, sự tích tra nam của Bạch tiên tôn, lại bị thêm vào một khoản.
...
Tống Thanh Thời không hiểu sao mà lại hắt hơi hai cái.
Tu sĩ Trúc Cơ không dễ sinh bệnh, y cũng không để ở trong lòng, vui vẻ sắp xếp lại mẫu thử, bình sứ nhỏ trong túi giới tử không đủ dùng, cũng may Phượng Quân có mang rất nhiều bình nhỏ trong suốt, giúp y giải quyết vấn đề cấp bách.
Trong trí nhớ của Tống Thanh Thời, bình sứ như vậy rất hiếm thấy, cần phải dùng một số tiền lớn đặt làm thì mới có.
Tống Cẩm Thành lại tiếp tục cười y nhà quê, nói thứ này ở đâu cũng có, không phải vật gì hiếm lạ, ban đầu là Dược Vương Cốc dùng để đựng vật thí nghiệm, sau này mọi người phát hiện dùng nó để đựng thứ khác cũng không tệ, nên Thiên Công Các đã nghiên cứu ra cách sản xuất hàng loạt, sau đó sáng tạo ra rất nhiều đồ đựng trong suốt khác, giá cả cũng không đắt, các tu sĩ đều có thể mua nổi.
Tống Thanh Thời ngẩn người, tiếp tục ngồi xuống, tìm dao phẫu thuật, giải phẫu con Ô Uế Chi Ma bị bắt được lúc đầu, sau đó lấy vở ra ghi chép lại.
Loại ma vật này không có máu, cũng không có kinh mạch, cấu tạo xương khác với con người, một phần xương bên ngoài tương tự như côn trùng chân khớp, một phần không có xương, di chuyển dựa vào các mô mềm, hầu hết đều có miệng, ít đi một số bộ phận sẽ gần giống như khuôn mặt của con người, nhưng lại không có biểu tình gì, trông rất đáng sợ.
Đây là sinh vật thần bí chưa bao giờ thấy qua, chỗ nào cũng có giá trị nghiên cứu, đúng là đang khiêu khích điểm mẫn cảm của nhà khoa học mà.
Y càng giải phẫu thì lại càng hưng phấn, trên mặt lộ ra nụ cười, dao phẫu thuật nhanh chóng vung lên, cắt Ô Uế Chi Ma thành từng khối nhỏ, sau đó giao cho Phượng Quân, phân loại đựng vào bình, rồi dán nhãn lên. Hài cốt còn dư lại cũng không nỡ tiêu hủy, muốn tìm một chiếc quan tài để đựng, bỏ vào túi giới tử mang đi.
Người trong khách điếm nhìn khối thi thể dưới tay Tống Thanh Thời, dâng lên từng trận buồn nôn, chưa từng gặp qua người nào kỳ quái như vậy.
Bọn họ lặng lẽ tránh xa con dao phẫu thuật của Tống Thanh Thời...
Tống Cẩm Thành từng thấy các sư huynh sư tỷ giải phẫu thi thể, nhưng cũng không chịu đựng nổi, sống chết can ngăn: "Thứ này rất thường xuất hiện, ngươi không cần phải quý trọng thi thể này đâu, qua một đoạn thời gian là sẽ biến mất."
"Biến mất?" Tống Thanh Thời càng hưng phấn, "Ta muốn trông chừng nó, tận mắt nhìn nó biến mất!"
Phượng Quân biết y đam mê nghiên cứu, nghĩ đến cuộc sống trong tương lai, sau khi xa cách gặp lại, không có nụ hôn hay cái ôm nào, hai người ngồi xổm trước quan tài, mỗi ngày nhìn chằm chằm vào thi thể xấu xí này, cầm vở ghi chép lại những biến hóa. Hắn rất thích Tống Thanh Thời, cũng rất có hứng thú nghiên cứu chuyện này cùng với y, nhưng ít ra nên nghiên cứu ở nơi thích hợp...
Tống Thanh Thời vui vẻ phấn chấn móc linh thạch, nhờ ông chủ khách điếm đi mua quan tài.
"Đừng nóng vội," Rốt cuộc Phượng Quân cũng ngăn y lại, đưa ra phương án mới, "Nơi này không có thiết bị nghiên cứu, Cẩm Thành còn phải vội vã đến Thiên Võ Môn gặp bằng hữu. Chờ chuyện này xử lý xong, ngươi có thể đến Dược Vương Cốc tìm Việt tiên sinh, sử dụng phòng nghiên cứu ở đó, nơi đó cái gì cũng có, chẳng những có thể kiểm tra trọng lượng, đo lường, kiểm tra độ ấm, còn có đông lạnh, đun nóng, giữ ấm, nghe nói còn có pháp khí phân tích vật chất..."
Tống Thanh Thời càng cảm thấy Dược Vương Cốc là nơi cực lạc ở chốn nhân gian, y bị đả động trước phòng nghiên cứu mà Phượng Quân miêu tả, tim đập có hơi nhanh.
Phượng Quân tiếp tục dụ dỗ: "Đến lúc đó, ta sẽ đưa cho ngươi vài con Ô Uế Chi Ma, nhốt chúng vào lồng để nghiên cứu."
Tống Thanh Thời liên tục đáp ứng: "Được."
Phượng Quân là tiểu thiên sứ của y, vừa ôn nhu lại vừa tri kỷ, y phải nhanh chóng làm rõ những chuyện kỳ quái trong ký ức của mình, chỉ cần xác nhận những chuyện này sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì xấu đến Phượng Quân.
Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, y cũng không muốn rời xa Phượng Quân.
Bỗng nhiên, Tống Thanh Thời cảm thấy dưới lòng đất hơi chấn động, trong lòng có chút bất an.
Y nhìn xung quanh, phát hiện thần sắc của mọi người vẫn như thường, nghi ngờ hỏi: "Có động đất sao?"
Hạo Long lắc đầu.
Tống Cẩm Thành: "Không có."
Phượng Quân cười nói: "Có lẽ là ảo giác của ngươi."
Tống Thanh Thời gãi đầu, cảm thấy có lẽ mình đã lầm, y đành bỏ qua đề tài này, thuận theo ý của mọi người, tiếc nuối thiêu cháy thi thể này, sau đó đi đến bên cạnh xem thương thế cho những người bị thương nhẹ, cũng không biết vì sao... Người bệnh thấy vẻ mặt của y đều có hơi hoảng sợ, giống như nhìn thấy một tên sát nhân. Tống Thanh Thời sờ mặt, hoài nghi mình trông quá hung dữ, muốn tìm Phượng Quân ôn nhu xinh đẹp hỗ trợ.
Có điều, Phượng Quân đứng ở bên cạnh phát ngốc, không chú ý đến bên này.
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút, đành thôi vậy.
...
Tại vực sâu Vô Tận, dưới lớp phong ấn dày đặc, An Long chậm rãi mở mắt ra.
Tống Thanh Thời rời đi, Việt Vô Hoan biến mất, hắn mất đi tất cả yêu hận. Vạn Cổ Môn bị tàn sát, Tây Lâm bị phá huỷ, thiên hạ truy nã, người người thóa mạ, hắn không còn chỗ để đi, không có mục tiêu, chỉ mơ màng hồ đồ, sống một cách buông thả.
Sau khi Ô Uế Chi Ma xuất hiện, ác ma trong đầu hắn lập tức thức tỉnh, từ bỏ quyền kiểm soát, lợi dụng điểm yếu trong lòng phòng bị của hắn, đưa vào những suy nghĩ ác ý vô tận, không ngừng cải tạo thân thể của hắn.
Sức mạnh của An Long ngày càng mạnh, đã mất đi hình dáng của con người, từ bán ma dần dần biến thành ma vật, cuối cùng mất hết lý trí, chỉ còn lại dục vọng giết chóc...
Hắn nhân lúc vẫn còn một chút ý thức của con người, nhờ Việt Vô Hoan đã tái sinh thành Thần Quân hỗ trợ, phong ấn mình dưới vực sâu Vô Tận, mặc cho ma khí làm thân thể biến dạng, cuối cùng trở thành một con quái vật khổng lồ màu đen được tạo thành từ chân khớp và khối thịt, có hơi giống với cự long, nhưng mỗi một bộ phận đều vô cùng xấu xí, mang theo hơi thở ác mộng khủng bố.
Hắn chiếm cứ trên vách đá, phun ra hơi thở nặng nề, gọi tên của người trông giữ: "Việt Vô Hoan, ngươi đâu rồi?"
Trong bóng tối, nam tử áo đỏ đeo mặt nạ cánh chim màu vàng kim chậm rãi bước ra, cầm theo đèn dạ quang, đi tới bên cạnh hắn, ngẩng đầu lên, nhìn đôi dựng đồng to lớn màu đỏ kia, bình tĩnh nói: "Ta đây."
Thời điểm Thần Quân phong ấn An Long, có để lại hóa thân trông giữ phong ấn. Tuy nhiên, thần trí của An Long lúc thì tỉnh lúc thì điên, khi điên cuồng, hắn không quen biết bất kỳ kẻ nào, chỉ nhận ra một mình Việt Vô Hoan. Thần Quân đem quá khứ bất kham nhất của mình, phong ấn tại nơi vực sâu không thấy ánh mặt trời này cùng với hắn.
An Long cử động cơ thể to lớn, kéo theo vô số xiềng xích, phá vỡ nơi bóng tối tuyệt vọng này:
"Vô Hoan, ta cảm nhận được y đã trở lại."
"Vô Hoan, ngươi đã tìm ra cách giết chết ta hoàn toàn chưa?"
"Vô Hoan, nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa..."
"..."
Lần này, Việt Vô Hoan im lặng một lúc lâu, mới cho hắn câu trả lời tương tự:
"Ta sẽ tìm ra cách giết chết ngươi."
"Đừng sợ."