---•---
Phượng Quân suy nghĩ một chút, thấp giọng cười nói: "Có lẽ là thiếu tiền của Việt tiên sinh."
Tống Thanh Thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy thoải mái không ít.
Thiên Võ Môn là một môn phái kiếm tu có lịch sử lâu đời, môn chủ tên là Vũ Văn Duyên, tu vi đã đến Nguyên Anh, tướng mạo của ông ta uy nghiêm, làm việc cương trực công chính, vốn có hiền danh.
Vào thời kỳ tối tăm nhất, các danh môn đại phái cùng liên thủ tiêu diệt sự bạo hành của Bất Diệt Đỉnh, hai bên đấu cả ngàn năm, cuối cùng thất bại, tất cả đại năng từ Nguyên Anh trở lên đều đã chết, còn lại những môn nhân hoặc là đầu hàng hoặc là trốn chạy, bị hủy diệt hoàn toàn. Rất nhiều môn phái nhỏ làm việc khiêm tốn nắm được cơ hội phát triển, đầu nhập vào Bất Diệt Đỉnh, hoặc là phụ thuộc hoặc là thần phục, dần dần trở nên lớn mạnh, Thiên Võ Môn là một trong số đó.
Tuy rằng quy củ của Bất Diệt Đỉnh nhiều, nhưng lại không khó để tuân thủ, quen dần là được. Nếu gặp phải người làm trái quy củ, phạm vào tội giết người đoạt bảo, thảm án diệt môn, buôn bán nô lệ hoặc là khinh nam bá nữ vân vân, chỉ cần báo cho Bất Diệt Đỉnh, Thần Quân sẽ phái người xử lý.
Dần dần, tu sĩ làm nhiều việc ác đều chết hết, ngày càng có nhiều tu sĩ tuân thủ quy tắc hơn, bởi vì rất khó đi đường ngang ngõ tắt, đầu cơ trục lợi, cho nên thiên phú, nỗ lực và vận khí càng trở nên quan trọng...
Hiện giờ, sứ giả của Thần Quân cầm lệnh bài Phượng Hoàng trong tay, giáng lâm xuống Thiên Võ Môn, tương tự như Thần Quân đích thân đến, họa lớn rơi vào đầu, thông thường là trong môn phái có người phạm tội cực kỳ nghiêm trọng, sứ giả muốn mang linh hồn về, treo trên Bất Diệt Đỉnh để chịu hình.
Trong lòng Vũ Văn Duyên bồn chồn, hai vị lão tổ Phân Thần nhà ông đều đang bế quan tu hành, các trưởng lão cũng không có ra ngoài, chẳng lẽ là do một đệ tử không bớt lo nào đó phạm vào quy củ? Tuy rằng chỉ cần ngoan ngoãn nhận tội, giao đầu sỏ gây tội ra là có thể không bị liên lụy, nhưng nếu việc này truyền ra ngoài, danh dự ngàn năm của Thiên Võ Môn sẽ bị hủy trong một sớm...
May mà, sứ giả của Thần Quân cũng mang đến tin tức tốt, nói rằng sứ giả chỉ cải trang đi ra ngoài, không muốn công khai thân phận, chỉ cần phối hợp với người nọ là được rồi.
Vũ Văn Duyên lấy lại bình tĩnh, ông ta nhìn Tống Thanh Thời dung mạo non nớt, lại nhìn Phượng Quân xinh đẹp bất phàm ở bên cạnh, tuy rằng hai người chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng lại khiến ông ta càng thêm bất an - Thần Quân có muôn vàn hóa thân ở thế gian, thậm chí còn ngụy trang thành phàm nhân, tu sĩ Trúc Cơ không thể nào có được lệnh bài Phượng Hoàng của Thần Quân, hơn nữa thần điểu đưa tin, thuyết minh một trong hai người nhất định là hóa thân của Thần Quân cải trang thành.
Tống Thanh Thời thấy sắc mặt của vị tu sĩ trung niên này càng ngày càng khó coi, trong lòng không đành, nhưng cũng không thể tự quyết định miễn tiền nợ cho đối phương thay Việt tiên sinh được, vì vậy y an ủi nói: "Đừng sợ, ta chỉ tới tìm người thôi."
Vũ Văn Duyên nghe được đáp án trong dự đoán, nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, quyết tuyệt nói: "Nói đi, ta sẽ dẫn người đó tới."
Trước khi tới ông ta đã thương lượng với các trưởng lão, mặc kệ là tên nghiệt súc nào phạm tội, Thiên Võ Môn cũng đều lập tức giao ra, xử bằng cực hình, để giữ gìn danh dự.
Tống Thanh Thời cảm thấy ông ta thật dễ nói chuyện, thẳng thắn nói: "Ta tìm Vũ Văn Ngọc."
"Cái gì?" Vũ Văn Duyên không thể tin được vào tai của mình, hỏi lại tên một lần nữa, chờ sau khi có được câu trả lời khẳng định, thì tựa như sấm chớp giáng xuống, rốt cuộc ông ta không đứng vững được nữa, ngã ngồi trên ghế Thái Sư, thở hổn hển, thật lâu cũng không nói nên lời. Vũ Văn Ngọc không những là đứa con trai duy nhất của ông ta, mà còn là đơn linh căn hệ lôi hiếm thấy, là thiên tài kiếm đạo, kinh mạch kỳ giai, đạo tâm kiên định.
Toàn bộ Thiên Võ Môn đều có kỳ vọng rất lớn về hắn, hy vọng hắn trở thành vị lão tổ Phân Thần thứ ba của Thiên Võ Môn, thậm chí tiến xa thêm một bước, trở thành đại năng Hợp Thể hoặc là Xuất Khiếu, nếu như có đủ cơ duyên, nói không chừng tiền đồ sẽ càng xán lạn hơn, nhưng hiện giờ...
Tống Thanh Thời thấy dáng vẻ này của ông ta, cho rằng bệnh tim tái phát, có hơi hoảng, nhanh chóng tìm Hộ Tâm Đan trong túi giới tử.
Vũ Văn Duyên thở không nổi, nước mắt giàn giụa: "Con của ta tuy bất tài, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàng, tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, tính cách thành thật, sao có thể làm chuyện sai trái?"
Tống Thanh Thời thử suy nghĩ hàm nghĩa trong lời nói của ông ta: "Ông nói là... Con trai của ông làm chuyện xấu, bị xử phạt, vậy nên không rảnh hồi âm cho Cẩm Thành sao?"
Hai người nhìn nhau, trầm mặc một hồi lâu, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Phượng Quân không nhìn nổi nữa, khẽ gõ bàn: "Vũ Văn Ngọc không phạm tội, chỉ là có một bằng hữu muốn gặp hắn, hy vọng môn chủ cho gặp."
Những năm này, lệnh bài Phượng Hoàng rất ít xuất hiện ở tu tiên giới, nên mới xảy ra một trận hiểu lầm lớn như thế này.
Vũ Văn Duyên không hiểu vì sao đối phương phải tốn công gặp con của mình, nhưng mà không dám hỏi rõ, ông ta đành phải xấu hổ đứng dậy từ ghế Thái Sư, nói một tiếng với mọi người, bỗng nhiên nhớ tới cái tên sứ giả vừa mới nhắc đến... Hình như là Cẩm Thành gì đó? Trong lòng ông giật mình, chậm rãi dời ánh mắt tới phía sau, phát hiện còn có một tên nào đó đứng giấu đầu che đuôi, đang trốn trốn tránh tránh, hận không thể nhét đầu vào trong lòng đất.
Người như vậy, còn có thể là ai?
Vũ Văn Duyên phẫn nộ nói: "Tống Cẩm Thành? Ngươi còn dám tới đây?"
Tống Cẩm Thành muốn trốn cũng không được, rụt đầu, ngoan ngoãn hành lễ nói: "Chào bá phụ."
"Ai là bá phụ của ngươi?" Trong lòng Vũ Văn Duyên muốn đánh tên nhãi ranh không biết xấu hổ này, để hắn tránh xa con trai của mình một chút, nhưng nghĩ tới chuyện hắn đi theo sứ giả vào cửa, dường như quan hệ cũng không tệ, nên chẳng thể làm gì khác hơn là đành phải nén giận, bày ra vẻ hòa ái dễ gần, giải thích nói, "Lần trước Ngọc Nhi đến bí cảnh Viên Minh rèn luyện, phạm phải sai lầm, nên bị ác thú đả thương, rơi xuống thung lũng, không ngờ lại có được cơ duyên, nó tìm thấy bảo kiếm của Mặc Uyên kiếm tôn, còn phát hiện ra pháp khí mà Mặc Uyên kiếm tôn để lại, trên pháp khí có một trận pháp kỳ quái, nó tự nhốt mình ở trong phòng, nghiên cứu hơn hai tháng, cũng không biết đó là thứ gì..."
Tống Cẩm Thành lập tức hiểu ra, cả giận nói: "A Ngọc phạm phải sai lầm gì? Hắn đã bị thương, ông còn cấm túc hắn?"
Sắc mặt Vũ Văn Duyên âm trầm nhìn tên nhãi ranh tung tăng nhảy nhót, khí sắc cực tốt này, hoà hoãn nói: "Lần trước, ngươi gửi thư khóc lóc kể lể nói mình gặp phải cửa ải sinh tử, không sống được bao lâu, muốn đi cùng hắn đến Dung Quế Phường ăn bánh bao, xin hắn giúp ngươi. Kết quả hắn thừa dịp trong lúc đi rèn luyện ở bí cảnh cùng với trưởng bối thì chạy trốn, muốn đến Dược Vương Cốc tìm ngươi, trên đường gặp phải ác thú, may mắn là nhờ họa được phúc..."
"Cẩm Thành bị bệnh nặng?" Tống Thanh Thời sợ đến biến sắc, y đi theo Tống Cẩm Thành đến đây, không phát hiện ra thân thể của đối phương có chỗ nào không khỏe, chẳng lẽ y thuật lùi bước rồi?
Ước chừng Phượng Quân đã đoán ra là chuyện như thế nào, sắc mặt không vui: "Thành thật nói rõ."
Tống Cẩm Thành sợ hãi, nhanh chóng nói ra hết mọi chuyện: "Cha ta nói nếu lần này ta thi rớt, sẽ lấy cây đánh chết ta. Ta học nửa tháng cũng không nhớ nổi, cảm thấy không qua được đợt này, chắc chắn sẽ bị đánh. Dung Quế Phường ở Thiên Võ Môn gần với thành Kim Sơn, ta, ta chỉ muốn rời nhà trốn đi tìm hắn, chờ cha ta nguôi giận rồi sẽ trở về... Từ từ, ta có nói rõ ràng ở cuối thư mà, bảo hắn ra khỏi bí cảnh Viên Minh thì đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn chờ ám hiệu của ta..."
Sắc mặt của Vũ Văn Duyên càng thêm khó coi: "Lá thư kia bị ta thiêu một nửa."
Tống Cẩm Thành gửi thư chắc chắn là không có chuyện gì tốt, không phải xúi giục Vũ Văn Ngọc lười biếng ham chơi, thì là xúi giục Vũ Văn Ngọc tranh luận với trưởng bối... Làm cho hy vọng tương lai của Thiên Võ Môn không ra thể thống gì nữa, ông ta nổi trận lôi đình, nhưng mà hai người gạt trưởng bối, dùng tên giả để trao đổi thư từ, khó lòng phòng bị, ông ta chỉ có thể bắt một lần thì đốt một lần.
Ngày đó, ông ta thấy Vũ Văn Ngọc không luyện kiếm, trốn trong góc phòng lén lút xem thư, biết là Tống Cẩm Thành, bèn không nén được lửa giận trong lòng, nên đã đoạt lấy rồi thiêu nó đi. Kết quả, Vũ Văn Ngọc chỉ đọc được nửa phần trên, lại còn là một người ngay thẳng không biết đùa giỡn, cho rằng Tống Cẩm Thành thật sự xảy ra chuyện, nên thừa dịp rèn luyện, lén lút rời khỏi đội ngũ, muốn đi gặp bằng hữu lần cuối, trên đường đi thì gặp phải ác thú, cửu tử nhất sinh, rơi xuống thung lũng, xương cốt bị gãy vài chỗ, nội thương cũng rất nghiêm trọng.
Tương lai của Thiên Võ Môn thiếu chút nữa đã chết.
Vũ Văn Duyên hỏi nguyên do con trai rời khỏi đội ngũ, sau khi biết được thì giận tím mặt, nên đã nhốt hắn lại, để hắn vừa dưỡng thương suy nghĩ thông suốt rồi vừa nghiên cứu pháp khí của Mặc Uyên kiếm tôn, nếu nghiên cứu không ra, sẽ không cho ra ngoài.
Vũ Văn Ngọc làm ầm ĩ rất lâu mới chịu dừng.
Vũ Văn Duyên nhìn Tống Cẩm Thành, nắm chuôi kiếm mấy lần, cố nén xúc động muốn rút kiếm chém chết tên đầu sỏ gây tội này.
Tống Cẩm Thành rụt đầu, trốn sau Tống Thanh Thời, ngẫm lại cảm thấy không đủ an toàn, bèn trốn sau lưng Hạo Long, rút thành một cục, có ý muốn nói đạo lý, giảm bớt nguy hiểm: "Bá phụ, chuyện này cả hai ta đều không đúng, huề nhau được không? Thanh Thời huynh đệ, ngươi giúp ta nói vài lời với."
Tống Thanh Thời thật rối rắm, y làm việc nghiêm túc, không chịu nổi Dược Vương Cốc có một tên không học vấn không nghề nghiệp như vậy, còn mưu toan dạy hư học bá nghiêm túc học tập nhà người khác, nhưng tình hữu nghị giữa hai người lại là chân thành... Y suy nghĩ một lúc lâu, đưa ra một phương án thỏa hiệp: "Vũ Văn môn chủ, chi bằng để Cẩm Thành gặp Vũ Văn Ngọc, giải quyết hiểu lầm. Sau đó ta sẽ đưa hắn về Dược Vương Cốc, giao cho trưởng bối, quản thúc nghiêm ngặt, cố gắng học tập, để hắn trở thành một y sư xuất sắc."
Người chậm cần phải bắt đầu sớm, cần cù bù thông minh.
Đến lúc đó, y và Việt tiên sinh sẽ cùng nhau trông chừng Tống Cẩm Thành, mỗi ngày cho hắn làm bài thi, không tin là không bồi dưỡng ra được học bá!
Sau khi hai người đều biến thành học bá thích học tập, là có thể làm bạn cùng nhau rồi.
Phượng Quân gật đầu: "Đề nghị hay."
Sắc mặt của Tống Cẩm Thành trắng bệch, khẽ cắn răng cam chịu.
Vũ Văn Duyên biết chuyện này mình cũng có chỗ không đúng, oán giận trong lòng cũng hơi giảm xuống, bèn dẫn ba người đi gặp Vũ Văn Ngọc.
Vũ Văn Ngọc là một thiếu niên tuấn lãng, hắn dưỡng thương nhiều ngày, lại lo lắng cho sống chết của bạn tốt, hiện giờ cả người đều gầy đi, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy bất kham, đang ngồi trên giường mềm, khoác một chiếc áo lông màu đen, nghiên cứu pháp bảo trong tay. Pháp bảo này là một vòng tròn thô to màu sàng sẫm, chất liệu giống như vàng lại giống như sắt, bên trên có khắc trận pháp phức tạp cùng với văn tự cổ đại gần như đã thất truyền, ở giữa có thể vừa vặn xuyên qua một bàn tay, nhưng lại không giống trang sức, khi lay động sẽ phát ra tiếng lanh lảnh.
Hắn xác định pháp khí này đúng là thuộc về Mặc Uyên kiếm tôn, trận pháp rất cao minh, nhưng mà nghiên cứu mãi, thử đủ loại phương pháp lấy máu nhận chủ, nhưng ngay cả đây là vũ khí gì cũng không rõ.
Tống Thanh Thời cảm thấy tiếng chuông thật quen tai, y bước đến, nhìn thấy Vũ Văn Ngọc, thì giật mình, y nắm chặt lấy Phượng Quân, sững sờ ngay tại chỗ, xoa xoa đôi mắt, lặng lẽ hỏi: "Ngươi thấy trên người hắn có cái gì không?"
Sau khi Phượng Quân cẩn thận nhìn nửa ngày, mới chần chờ hỏi: "Khí sắc không tốt lắm?"
Tống Thanh Thời nghe Phượng Quân nói xong, cả người càng không ổn.
Y thấy trên người Vũ Văn Ngọc tỏa ra khí vận màu vàng kim, giống như là tấm biển phát sáng, đâm cho sắp mù mắt, hình như người khác không nhìn thấy được, có cảm giác như là hệ thống lão sư sợ học tra ngu dốt nhận lầm người, nên mới trực tiếp ghi rõ hai chữ "Vai chính" trên đầu Vũ Văn Ngọc, mạnh mẽ đập vào thức hải của y, muốn lơ đi cũng không lơ được.
Tống Thanh Thời nghẹn khuất nhớ lại nhiệm vụ của mình.
Y xác định nhiệm vụ của mình là tiêu diệt nhân vật phản diện tà ác nhất tu tiên giới, không biết là người nào ở Bất Diệt Đỉnh...
Vũ Văn Ngọc không có quan hệ gì với Bất Diệt Đỉnh, cũng không phải là nhân vật phản diện, có lẽ là nhiệm vụ của người khác?
Tống Thanh Thời nghiêm túc suy nghĩ thật lâu.
Bỗng nhiên y chợt nhớ ra hệ thống lão sư đã nổ tung, nên không có ai thu bài, vì sao y lại phải phiền não về chuyện nhiệm vụ? Còn nhiệm vụ của người khác thì cứ để cho người khác phiền não, y còn có rất nhiều Ô Uế Chi Ma muốn nghiên cứu, Phượng Quân là học thần siêu thông minh, còn gì hạnh phúc hơn khi được học tập cùng hắn, hai người liên thủ lại, nhất định có thể phá giải câu đố Ô Uế Chi Ma thú vị này.
Về đối tượng nhiệm vụ ở Bất Diệt Đỉnh, chờ y giải câu đố xong, có cơ hội gặp được rồi nói.
Tống Thanh Thời suy nghĩ cặn kẽ, đưa ra quyết định, rồi ném nhiệm vụ ra sau đầu, một lần nữa vui vẻ trở lại.
Phượng Quân cẩn thận quan sát vẻ mặt biến hóa của y, như có điều suy tư.