Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 140: TÔI MUỐN CÔ ĐỀN MẠNG! Sau khi ăn xong, Ân Thiên Thiên thấy người giúp việc trong nhà đang định cho Nhị Hàm ăn thì xung phong nhận việc, mà Mộc Yên Nhiên cũng nói muốn đi dạo sau khi ăn nên đi theo. Trong vườn hoa, Ân Thiên Thiên ngồi xổm trước căn nhà nhỏ của Nhị Hàm, nói chuyện với nó, Mộc Yên Nhiên rất nhanh thì đã đi tới. “Thiên Thiên.” Cô ta gọi, trong tiếng gọi này hòa lẫn một loại ẩn nhẫn. Ân Thiên Thiên quay đầu thì thấy Mộc Yên Nhiên đang đứng trong gió mỉm cười với cô, tóc hơi lay động, nhìn cực kỳ nhẹ nhàng. “Có chuyện gì sao?” Cô hỏi, từ thời khắc lần đầu tiên vụ tai tiếng giữa cô ta và Cảnh Liêm Uy nổ ra trở đi, cô đã không thích cô ta, không có lý do gì cả, thậm chí trong lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, Ân Thiên Thiên đã thấy cô ta rất nguy hiểm. Rất nhiều lúc, trực giác của phụ nữ đều vô cùng chính xác, mà trực giác của Ân Thiên Thiên lại càng chưa bao giờ sai. “Không, tôi chỉ muốn đến giúp cô thôi.” Mộc Yên Nhiên nói rồi ngồi xổm xuống trước mặt Nhị Hàm, giơ tay ra định xoa đầu nó. Nhị Hàm không phải là chó nhỏ, thân hình nó đã rất to rồi, bình thường hoạt bát thích chơi đùa nhưng chỉ có thể như vậy với người mà nó quen. Gần đây, mặc dù Mộc Yên Nhiên thường xuyên đến nhà họ Cảnh nhưng rốt cuộc Nhị Hàm vẫn biết chủ nhân của mình là ai, khi đang ăn cơm bị quấy rầy thì ai cũng sẽ không vui, cho nên nó mơ hồ lộ ra vẻ hung hãn. “Nhị Hàm!” Ân Thiên Thiên khẽ quát, quay đầu nói với Mộc Yên Nhiên: “Cô Mộc, lúc Nhị Hàm ăn cơm không thích người khác chạm vào, bây giờ cô không nên đụng vào nó thì hơn.” Mộc Yên Nhiên thu tay lại, không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhị Hàm, khẽ nói với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, có phải cô đặc biệt không thích tôi không, có thể nói cho tôi biết là vì sao không?” Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt, đứng dậy không nói gì. Cô ta dựa vào đâu mà muốn cô thích cô ta, một người phụ nữ ngấp nghé chồng mình thì tại sao cô phải thích chứ? “Cô Mộc có phải cô hiểu lầm gì rồi không, tôi cũng không ghét cô.” Chỉ không thích cô thôi. Ân Thiên Thiên lúc nào cũng bất giác giữ một loại thái độ thù địch với Mộc Yên Nhiên. “Để tôi đoán thử là vì sao nhé?” Mộc Yên Nhiên lại giống như không hề nghe thấy lời của Ân Thiên Thiên, nói tiếp, bàn tay nhỏ đôi lúc lại đưa tới trêu chọc trước mặt Nhị Hàm, thậm chí còn có động tác thoáng tới gần thức ăn của Nhị Hàm: “Là bởi vì vụ tai tiếng giữa tôi và Liêm Uy, hay là bởi vì hôn ước giữa tôi và anh ấy?” Lời này làm sắc mặt Ân Thiên Thiên sầm xuống nhưng cô vẫn không nói gì. “Ân Thiên Thiên, cô cảm thấy cô có thể thắng tôi sao?” Bỗng nhiên, Mộc Yên Nhiên nói một câu như vậy rồi quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên cười quỷ dị: “Cô đoán xem, nếu tôi xảy ra chuyện ở đây thì người nhà họ Cảnh sẽ phản ứng thế nào, người giúp việc sẽ có thái độ gì, mà Cảnh Liêm Uy sẽ bảo vệ cô hay bảo vệ tôi trước?” “Mộc Yên Nhiên!” Ân Thiên Thiên hét lớn, một nửa là bởi vì lời nói của Mộc Yên Nhiên, càng nhiều hơn là bởi vì hành động của cô ta. Cô ta vừa dứt lời thì đã giơ tay tới muốn cướp đồ ăn trong miệng Nhị Hàm! Động vật dù có ngoan ngoãn đến đâu thì cũng đều có dã tính, hành vi của Mộc Yên Nhiên giống như nhổ răng trong miệng hổ. Nhị Hàm lập tức nổi giận, sau khi rống giận thì đứng thẳng lên nhào tới, Ân Thiên Thiên gọi thế nào nó cũng không dừng lại, giọng nói mang theo vẻ lo lắng bất an… “A!” Một tiếng thét chói tai đã thành công thu hút sự chú ý của người trong nhà, rất nhiều người đi ra ngoài, thấy cảnh tượng trước mắt thì đều giật mình, thậm chí bọn họ khựng hành động lại một hồi rồi mới tỉnh táo lại. Nhị Hàm trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn vậy mà giờ lại xô cô cả nhà họ Mộc ngã xuống đất, gầm gừ, răng nanh nhe hết ra, ánh mắt hung ác giống như lập tức muốn lao tới cắn xé cô ta… “Nhị Hàm!” Ân Thiên Thiên bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, thậm chí cô còn chưa kịp hồi thần sau câu nói của Mộc Yên Nhiên thì đã thấy chuyện trước mắt xảy ra, sau đó lập tức muốn giữ Nhị Hàm lại, mà cũng bởi tiếng hô to này của cô mà người chuyên chăm sóc, thuần dưỡng Nhị Hàm cũng tới rồi. Nhị Hàm rất nhanh thì đã bị cưỡng chế đưa đi, nhưng Mộc Yên Nhiên thì vẫn còn nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh, hai tay giữ chặt áo trước ngực, bộ dáng kia khiến Ân Thiên Thiên cảm thấy có chút giống bệnh nhân đang phát bệnh… Ân Thiên Thiên nhất thời sững người. Mộc Yên Nhiên, có bệnh sao? Bà cụ Cảnh đi ra thấy Nhị Hàm xô ngã Mộc Yên Nhiên thì sợ đến mức tim như ngừng đập, lập tức rảo bước đến, luôn miệng gọi: “Yên Nhiên, Yên Nhiên, đừng sợ, bà ở đây, bà ở đây…” Cho đến tận khi Nhị Hàm bị mang đi rồi, Ân Thiên Thiên vẫn mờ mịt không hiểu nổi, nhìn Mộc Yên Nhiên vẫn đang ôm ngực nằm trên đất. Trước giờ cũng không có ai nói với cô là Mộc Yên Nhiên có bệnh! Ân Thiên Thiên nhìn bà cụ Cảnh và Cảnh Liêm Uy đang nhanh chóng bước theo tới, phía sau còn có cả tá người giúp việc, ai nấy đều căng thẳng, như thể chỉ sơ ý một chút là Mộc Yên Nhiên sẽ mất mạng vậy. “Yên Nhiên, Yên Nhiên…” Bà cụ Cảnh quỳ gối trên cỏ, tay run run không dám đụng vào Mộc Yên Nhiên, Cảnh Liêm Uy thì trực tiếp bắt đầu một loạt hành động cấp cứu, dáng vẻ nghiêm túc khiến Ân Thiên Thiên nhìn rất lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại được. Chẳng qua chỉ là bị chó dọa một chút thôi mà, có cần thiết phải đến mức như vậy không? Thím Thẩm nhanh chóng gọi xe cứu thương, cũng gọi điện sang nhà họ Mộc, chuyện cô cả nhà họ Mộc phát bệnh ở trong nhà họ Cảnh không thể che giấu được, cũng không có khả năng sẽ bị che giấu. Mộc Yên Nhiên vẫn nắm chặt chỗ áo trước ngực, trên trán đổ mồ hôi lạnh, vốn dĩ mặc áo dệt len nhưng lúc này cũng cảm thấy có mồ hôi thấm ra, cả người không tự chủ co rúm lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn. Cảnh Liêm Uy và bà cụ Cảnh vẫn cố gắng nói chuyện với cô ta nhưng cô ta có làm thế nào cũng không thốt thành lời, Cảnh Liêm Uy cố gắng giúp cô ta điều chỉnh hơi thở nhưng Mộc Yên Nhiên vẫn không thể làm được… Thím Thẩm vội vã về phòng lấy thuốc trong túi Mộc Yên Nhiên mang theo người để cho cô ta uống. Lúc này, tài xế riêng của nhà là Tiểu Trần cũng nhanh chóng lái xe tới, chuẩn bị đưa Mộc Yên Nhiên đến bệnh viện, ở đây chờ xe cứu thương thực sự quá lãng phí thời gian… “Liêm Uy, mau, bế Yên Nhiên lên xe…” Bà cụ Cảnh lớn tiếng chỉ huy, người giúp việc nhà họ Cảnh lúc này đều vội vã, duy chỉ có một mình Ân Thiên Thiên đứng một bên không nói gì. Mộc Yên Nhiên có bệnh? Cho tới giờ phút này cô mới tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn người phụ nữ đang giãy giụa đau đớn nằm trên mặt đất lạnh như băng, sống lưng lạnh ngắt. Một người phụ nữ không tiếc dùng tính mạng của mình để làm vốn cược, đúng là khiến người ta phải sợ hãi! Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên rồi bế Mộc Yên Nhiên từ mặt đất lên, nhanh chóng đi đến chỗ xe, một lát sau Ân Thiên Thiên mới theo bản năng muốn đi theo thì bị bà cụ Cảnh chắn trước mặt, sắc mặt lạnh lẽo tột cùng, giơ cao cánh tay lên. Bốp! Một tiếng vang lớn khiến tất cả người giúp việc nhà họ Cảnh cũng không nhịn được mà kinh ngạc nhìn nhau, nhưng trên mặt lại hiện lên hai chữ mà cả đời này Ân Thiên Thiên không bao giờ quên: ‘Đáng đời’! “Ân Thiên Thiên, nếu như Yên Nhiên xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt cô đền mạng!” Bà gào lên giận dữ, khiến trái tim Ân Thiên Thiên tan nát. Cảnh Liêm Uy ôm Mộc Yên Nhiên đi đã xa, lại đang chú ý đến tình hình của người bệnh, nào còn chú ý được đến bên này xảy ra chuyện gì, thấy sau khi Mộc Yên Nhiên uống thuốc đã hơi có chuyển biến tốt, Cảnh Liêm Uy đang định xuống xe, nhưng lúc này bà cụ Cảnh lại theo tới nơi, lại không thấy Ân Thiên Thiên. Cảnh Liêm Uy thấy thế thì hơi nhíu mày muốn xuống xe, nhưng tay áo bị Mộc Yên Nhiên gắt gao kéo lại. “Yên Nhiên, Yên Nhiên, bây giờ con đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho thật khỏe, chúng ta lập tức đến bệnh viện, bà sẽ không để cho con xảy ra chuyện gì đâu.” Bà cụ Cảnh nhẹ nhàng an ủi, dáng vẻ như một người bà bình thường. Mộc Yên Nhiên khó khăn lắc đầu, hiện giờ vừa có thể mở miệng nói chuyện thì câu đầu tiên đã là: “Bà, không liên quan đến Thiên Thiên, là tự con…” “Được rồi! Con đừng nói nữa, bà tự biết.” Bây giờ bà cụ Cảnh vừa nghe thấy ba chữ “Ân Thiên Thiên” thì cực kỳ không vui. Rốt cuộc thì cô không có xuất thân từ nhà giàu có, cho nên quá mức nhỏ nhen: “Bây giờ con cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, bà và Liêm Uy đều sẽ ở bên cạnh trông coi con.” Cảnh Liêm Uy vừa nghe thấy thế thì càng nhíu mày chặt hơn. Mộc Yên Nhiên mím môi nhìn Cảnh Liêm Uy, trong mắt hiện lên vẻ tổn thương, nói: “Bà, để Liêm Uy đi xem Thiên Thiên đi, cô ấy cũng bị dọa sợ…” Giọng nói của cô ta rất nhẹ, thậm chí còn đứt quãng, bộ dạng như thể lúc nào cũng có thể tắt thở vậy. Bà cụ Cảnh đau lòng, vội vươn tay nắm lấy tay cô ta: “Yên Nhiên, bây giờ con đừng nói chuyện, Liêm Uy là bác sĩ, nó sẽ cùng chúng ta đến bệnh viện, bên Ân Thiên Thiên kia con đừng lo lắng, chờ sau khi con khỏe mạnh thì bà sẽ phân xử công bằng cho con.” Tiểu Trần vẫn luôn chờ người ngồi phía sau ra lệnh khởi động xe, lúc này rốt cuộc nghe được lệnh của bà cụ Cảnh thì lập tức nhấn ga, Cảnh Liêm Uy nhìn tay áo mình bị Mộc Yên Nhiên nắm chặt như đang nắm cọng rơm cứu mạng thì cũng đành thầm thở dài, hy vọng lúc trở về, Thiên Thiên không sao… *** Lúc Mộc Yên Nhiên nói mấy lời kia thì xung quanh có không ít người giúp việc. Con người chính là như vậy, có chuyện xảy ra, chỉ cần có người trông thấy thì sẽ lan tràn với tốc độ chóng mặt như cỏ dại. Đám người Mộc Yên Nhiên vừa mới rời khỏi nhà họ Cảnh năm phút thì chuyện Mộc Yên Nhiên xin tha thứ cho Ân Thiên Thiên đã truyền khắp mọi ngóc ngách nhà họ Cảnh… Ân Thiên Thiên im lặng ngồi trong phòng khách, người giúp việc trong nhà nhìn thấy cô đều sẽ khẽ lắc đầu. Mợ ba nhà họ Cảnh, nhìn qua tưởng đơn thuần lương thiện, thì ra cũng là một người tâm cơ thâm trầm. Bầu không khí ngột ngạt trong nhà khiến Ân Thiên Thiên không thở nổi, Cảnh Liêm Uy chưa trở về mà cùng đi đến bệnh viện, chuyện này càng khiến tâm lý của cô chú ý hơn đến chuyện của Mộc Yên Nhiên trước đó. Ân Thiên Thiên một mình đi dạo trong vườn hoa nhà họ Cảnh, không biết đang nghĩ gì. “Mợ ba này, đúng là ‘biết người biết mặt không biết lòng’. “Hừ, tôi thấy cô ta chính là một kẻ giả trư ăn thịt hổ.” “Nhị Hàm cũng thật là, bình thường biết điều như vậy, sao hôm nay lại đột nhiên nổi điên, tôi thấy nhất định là do mợ ba kích động.” “Còn không phải sao, cô xem, bà chủ cũng cho là như vậy, trong nhà này ngoài bà chủ, Nhị Hàm thích mợ ba nhất, nếu nói không phải do cô ta xúi thì tôi cũng không tin…” *** Ân Thiên Thiên đứng trong góc mím môi không nói gì, cuối cùng vẫn chọn cách đi xe đến bệnh viện Nam Tự. Cho dù cô phải mang tiếng xấu thì ít nhất cũng phải biết vì sao chứ?