Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 260: NGƯ ÔNG ĐẮC LỢI?
Anh từ lâu đã có nhiều điều muốn nói, có nhiều chuyện muốn làm!
Ví dụ như đánh Cảnh Liêm Uy một trận!
Ân Thiên Tuấn sát lại gần Cảnh Liêm Uy, không hề che giấu sự tức giận trong mắt nói: “Cảnh Liêm Uy, Thiên Thiên trong mắt cậu là có cũng được mà không có cũng chẳng sao đúng không? Cậu có thể tùy tiện bắt nạt mà không lo em ấy sẽ đánh trả đúng không? Hay là em ấy ở trong mắt cậu chỉ là một cái máy đẻ? Rốt cuộc cậu có thấy sau khi hai người ly hôn thì em ấy phải chịu sự khinh thường, cười nhạo, tổn thương thế nào hay không! Nhưng hiện tại em ấy đang mang thai con của cậu, bụng lớn lên từng ngày trong ánh mắt khinh thường của mọi người, vậy mà cậu nói với tôi là không muốn tái hôn với em ấy? Cảnh Liêm Uy, cậu nói cho tôi biết, cậu muốn làm gì!”
Ân Thiên Tuấn siết chặt hai tay, từ đầu tới đuôi không hề có ý định bỏ qua cho Cảnh Liêm Uy, giống như sẽ lập tức không nhịn được đánh anh ta một trận vậy!
Cảnh Liêm Uy cũng không có cách nào giải thích với Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn. Đối với Ân Thiên Thiên là sự tổn thương, còn đối với Ân Thiên Tuấn là mối đe dọa, một mối đe dọa cho chính anh nữa ! Nếu Ân Thiên Tuấn đã biết Tô Nương là mẹ của Ân Thiên Thiên, vậy thì anh đoán chắc chắn Ân Thiên Tuấn sẽ giấu Ân Thiên Thiên đi, vậy thì sau này anh sẽ không còn được gặp lại cô nữa!
Quan trọng là Ân Thiên Tuấn có thể bắt đầu theo đuổi Ân Thiên Thiên!
Cảnh Liêm Uy nhíu mày, trầm mặc không nói, Ân Thiên Tuấn nhìn thấy Cảnh Liêm Uy như vậy thì bị kích động, không chút do dự đánh một quyền vào bụng Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy nhíu mày lại, sau đó Ân Thiên Tuấn cũng buông anh ra, đứng trước mặt anh không di chuyển nửa bước.
“Cảnh Liêm Uy, ngày đó cậu đến hỏi tôi có phải Thiên Thiên là người nhà họ Ân hay không, là vì cậu đã biết chuyện gì đó rồi phải không?” Ân Thiên Tuấn thấp giọng hỏi, hiện tại chỉ cảm thấy máu nóng sôi lên khắp người! Anh ấy muốn đánh người, cũng muốn biết suy nghĩ của mình là đúng hay sai: “Cậu biết Thiên Thiên không phải là người nhà họ Ân nên mới ly hôn với em ấy? Có phải hay không!”
Ân Thiên Tuấn nói xong thì ném Cảnh Liêm Uy xuống đất, nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn không nói lời nào, Ân Thiên Tuấn tức giận lại đánh một quyền vào bụng anh, cơn thịnh nộ trong lòng càng lớn lên.
“Cảnh Liêm Uy, mẹ nó cậu nói chuyện cho tôi!” Lúc này, dường như Ân Thiên Tuấn nóng giận đến cực hạn, nếu thật sự bởi vì nguyên nhân này, thì nếu có ngày tin tức anh và Thiên Thiên không hề có quan hệ anh em ruột thì anh mới có thể lấy thân phận một người đàn ông đến bên cạnh cô: “Mở miệng nói chuyện! Nói cho tôi biết có phải cậu ly hôn là vì Thiên Thiên không phải là người nhà họ Ân không?”
Cảnh Liêm Uy bị đánh, đau đến nỗi cả người cuộn tròn lại, không phải anh không đánh lại Ân Thiên Tuấn, mà anh không dám ra tay đánh anh ta, nếu Ân Thiên Tuấn nói gì đó với Ân Thiên Thiên sau lưng anh thì chẳng phải anh sẽ chịu thiệt lớn hay sao? Huống chi Ân Thiên Thiên vẫn luôn thích người anh này…
Người cô thích thì anh sẽ không tùy tiện động vào, dù người đó đang tổn thương cô.
Nhiều khi anh không thể cho cô sự bảo vệ ngay tức thời nhưng anh bằng lòng là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô, cho dù là bị thương…
Bọn họ đều là đàn ông, Cảnh Liêm Uy rất hiểu tình cảm của Ân Thiên Tuấn, anh cho rằng chỉ cần Ân Thiên Thiên biết cô không phải là người nhà họ Ân, bọn họ không phải là anh em ruột thì cô sẽ bắt đầu thay đổi cách nhìn, sẽ nhìn anh ấy như một người đàn ông nhưng anh lại không biết, với tính cách của Ân Thiên Thiên, cô xem Ân Thiên Tuấn là anh trai không phải bởi vì anh ấy là người anh cùng ‘huyết thống’, mà bởi vì cô luôn coi anh ấy là anh trai của mình!
Nếu có một ngày, Ân Thiên Tuấn đột nhiên nói với Ân Thiên Thiên là mình thích cô thì chắc chắn phản ứng đầu tiên của Ân Thiên Thiên là sụp đổ!
Anh sẽ không để Ân Thiên Thiên gặp bất kỳ nguy hiểm gì, chỉ cần anh có thể ngăn chặn thì nhất định sẽ ngăn chặn! Cho dù là Ân Thiên Tuấn cũng không ngoại lệ!
Ân Thiên Tuấn nhìn Cảnh Liêm Uy cứ im lặng không nói thì càng tức giận, cúi người xuống túm lấy anh kéo lên, gằn từng chữ: “Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc cậu điều tra được cái gì? Bởi vì Ân Thiên Thiên không phải là người nhà họ Ân, cậu ghét bỏ em ấy thấp kém nên muốn ly hôn? Hay là bởi vì Thiên Thiên không có thân phận cao quý, cậu không thể dựa dẫm vào đó cho nên ly hôn? Hay là từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Uy cậu chỉ đùa giỡn với em ấy mà thôi?”
Khi nghe đến lời cuối cùng thì Cảnh Liêm Uy cũng cảm thấy bất ngờ, nếu anh dám thể hiện thái độ đồng ý với câu hỏi cuối cùng thì Ân Thiên Tuấn nhất định sẽ đánh chết anh ở chỗ này!
Ân Thiên Tuấn ra tay rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức Cảnh Liêm Uy không nhịn được mà co rúm lại, nhưng anh vẫn mị hoặc, nói: “Thiên Thiên là vợ của tôi, cô ấy còn đang mang thai con của tôi, thậm chí hiện tại cho dù cô ấy phải chịu nhiều thị phi như vậy cũng bằng lòng sinh con cho tôi, không có ai có thể xen vào giữa chúng tôi, cho dù anh là người… anh trai cô ấy quý nhất cũng không ngoại lệ!”
Cảnh Liêm Uy nhấn mạnh hai chữ ‘anh trai’ kia, hiển nhiên là dáng vẻ không coi Ân Thiên Tuấn ra gì nhưng Ân Thiên Tuấn cũng không thể không thừa nhận, cho tới bây giờ trong lòng Ân Thiên Thiên vẫn luôn có Cảnh Liêm Uy!
Trên thế giới này luôn có một số tình cảm khó có thể bị phai mờ, khó có thể bị thay thế, khó có thể bị xóa sạch! Khi yêu sâu đậm thì làm gì có ai có thể rút lui toàn vẹn được? Làm gì có ai có thể phóng khoáng nói không yêu là không yêu nữa chứ?
Cảnh Liêm Uy như vậy, Ân Thiên Thiên cũng như thế!
Có một số tình cảm giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nếu không chiếm được thì dứt khoát phá hủy!
Ân Thiên Thiên tốt bụng nhưng lại cố chấp? Đặc biệt là về mặt tình cảm!
Ân Thiên Tuấn nghe vậy, chỉ cảm thấy máu trong người chảy ngược, không chút do dự túm lấy Cảnh Liêm Uy rồi bắt đầu đánh, bàn trà đổ, chén trà vỡ, bàn ghế nát… Cả phòng là một mảnh hỗn độn, hai người đàn ông đều không phải người dễ chọc, tuy Cảnh Liêm Uy không ra tay nhưng vẫn phòng thủ, còn Ân Thiên Tuấn tuy ra tay đánh nhưng không đánh vào những chỗ hiểm, chỉ đánh trên lưng, trên đùi, trên bụng!
Nhân viên đứng bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau trong phòng thì cảm thấy trái tim nhỏ bé run lên!
Hai người này muốn đến đây phá quán sao?
Sau một lúc lâu, khi nhân viên cho rằng có khi nào bên trong có người tắt thở rồi hay không thì Ân Thiên Tuấn lên tiếng, giọng trầm thấp lại tràn đầy uy hiếp: “Cảnh Liêm Uy, cậu nhớ kỹ cho tôi! Cậu có bản lĩnh thì nhốt Thiên Thiên cả đời, nếu không thì tôi sẽ tìm được cơ hội xen vào! Nếu cậu dám tổn thương em ấy như vậy nữa, tôi cũng sẽ không sợ hãi mà dũng cảm bày tỏ tình cảm với em ấy!”
Dứt lời, Ân Thiên Tuấn không quan tâm người đàn ông sau lưng mà mở cửa rời đi.
Nhân viên thò đầu nhìn vào bên trong, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Không có thứ gì là còn nguyên vẹn, ngay cả Cảnh Liêm Uy, quần áo xộc xệch đang ngồi th ở dốc bên cạnh chiếc bàn bị gãy một chân, nhưng nụ cười trên khóe miệng khiến người ta cảm thấy rét run, mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía Ân Thiên Tuấn rời đi!
Ân Thiên Tuấn muốn quang minh chính đại cũng phải hỏi Cảnh Liêm Uy này có đồng ý hay không!
Chỉ cần anh không buông tay, anh không tin Ân Thiên Tuấn có thể cướp người của anh đi!
Sau một hồi lâu, Cảnh Liêm Uy mới ổn định hơi thở, nhìn về phía nhân viên đứng ở cửa, nụ cười trên khóe miệng càng lạnh lẽo, đây là người của Trình Thiên Kiều, có phải lá gan quá nhỏ hay không?
Nụ cười mang theo sự giễu cợt, Cảnh Liêm Uy đưa tay sửa sang quần áo của mình rồi xoay người nghênh ngang rời đi, tác phong vô cùng nhẹ nhàng không hề có biểu hiện của một người vừa bị đánh? Người khác không biết còn nghĩ anh đi vào chỉ uống một ngụm trà mà thôi…
Nhân viên thầm líu lưỡi, sau khi thấy bọn họ đã rời khỏi thì lập tức lấy điện thoại gọi cho Trình Thiên Kiều, kể lại đại khái tình hình một lượt, quả nhiên người đàn ông bên kia chỉ đáp một tiếng rồi cúp máy, đầu nhân viên lập tức phình to, cảm thấy không thể hiểu nổi thế giới của bọn họ…
Trình Thiên Kiều biết chuyện Ân Thiên Tuấn muốn gặp Cảnh Liêm Uy, thậm chí còn cố ý rời đi, nhưng hiện tại anh ta lại dửng dưng với tình hình như vậy, quả thật không hiểu anh ta đang nghĩ gì…
Bên kia Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Uy đánh nhau, bên này Ân Thiên Thiên vui vẻ đi dạo trung tâm mua sắm với Trình Thiên Kiều.
Phụ nữ đều thích mua sắm, không có ai ngoại lệ, cho dù là phụ nữ mang thai.
Rõ ràng Ân Thiên Thiên vừa đi dạo với Đào Ninh xong, nhưng sau khi bước vào trung tâm mua sắm thì cô vẫn vô cùng hào hứng, kéo Trình Thiên Kiều đi xem từng cửa hàng, không phải là cửa hàng trẻ sơ sinh thì là cửa hàng bán đồ cao cấp, thỉnh thoảng còn chạy tới xem trang sức, kim cương, ngọc trai…
Ân Thiên Thiên lật xem từng chiếc sườn xám trong tay, nhẹ nhàng hỏi người đàn ông bên cạnh nói: “Anh Thiên Kiều, năm nay bác gái năm mươi năm tuổi rồi nhỉ, nhà anh có tổ chức tiệc sinh nhật cho bác không? Nếu có thì nhớ gửi thiệp mời cho em nhé.”
Trình Thiên Kiều vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, thỉnh thoảng có người đi qua Ân Thiên Thiên thì Trình Thiên Kiều sẽ đưa người tạo một vùng an toàn cho cô thoải mái chọn đồ, dáng vẻ quan tâm của anh làm cho mấy cô gái đứng gần đấy không nhịn được mà đỏ mặt.
“Người đàn ông kia là ai? Thật là đẹp trai quá đi.”
“Anh ấy cười lên trông thật là dịu dàng, có người như vậy ở thành phố T này từ lúc nào mà tôi lại không biết…”
“Đó là vợ anh ấy sao? Hình như đang mang thai, xem ra chúng ta không còn cơ hội…”
“Ai biết được, có lẽ chỉ là em gái trong nhà mà thôi?”
…
Trình Thiên Kiều nghe thấy những cô gái xung quanh thì thầm to nhỏ, đặc biệt là khi nghe thấy câu ‘vợ anh ấy’ thì khóe miệng cong lên, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mắt, bỗng nhiên cúi người ghé sát bên tai cô…
Tiếng hít vào lập tức phát ra từ xung quanh!
Trong lòng họ đều nghĩ, chẳng lẽ hai người thật sự là vợ chồng?
Nếu sự thật là như vậy, chứng tỏ bọn họ không còn một chút cơ hội nào rồi?
Vì sao đàn ông tốt trên thế giới này đều không còn chứ?
Cậu ba nhà họ Cảnh vừa ly hôn, nhưng vợ cũ lại mang thai, ai biết được bọn họ có tái hôn hay không; còn cậu cả nhà họ Cảnh thì không cần nghĩ, quá nhiều tai tiếng; cậu cả nhà họ Ân càng khó đến gần; thật vất vả mới xuất hiện một người dịu dàng như ngọc nhưng lại kết hôn rồi?