Kết Hôn! Anh Dám Không?

chương 350

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 350: SUY NGHĨ CỦA BÀ CỤ

Câu này vừa được nói ra, cả phòng khách đều rơi vào sự im lặng kỳ dị, Vi Gia Tuệ có chút căng thẳng nhìn Cảnh Liêm Uy hiện tại thân thể yếu ớt, vội tiến về phía trước đỡ anh, lại từ đầu tới cuối không dám đối diện với ánh mắt của anh, chỉ nhanh chóng dời đề tài: “Tối qua con bắt đầu sốt cao, lúc này sao lại xuống đây? Nếu bệnh tình nghiêm trọng thì biết làm sao?”

Cảnh Liêm Uy lại như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm mẹ mình, xác định bà không chịu mở miệng mới quay đầu nhìn những người khác trong phòng khách, khẽ hỏi: “Các người vừa nãy nói rốt cuộc có ý gì?”

Giọng nói lạnh lùng, có chút nghiêm túc, mắt phượng lại híp lại càng thêm nguy hiểm.

Bà cụ Cảnh vô cùng bất mãn nhìn Cảnh Liêm Uy, mắt tràn đầy chán ghét.

Bà không hiểu, bà nhìn đứa bé Mộc Yên Nhiên lớn lên, cô ta là người ưu tú biết bao, hai bằng đại học Cambridge, học lực như vậy, cô hai nhà họ Mộc bây giờ lại nắm trong tay toàn bộ nhà họ Mộc, gia thế như vậy, người lại ấm áp lương thiện, tại sao cháu mình không thích cô ta?

Mộc Yên Nhiên rốt cuộc chọc đến anh chỗ nào?

Nghi hoặc nhìn Cảnh Liêm Uy, bà cụ Cảnh lần đầu tiên bắt đầu tò mò giữa Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên đã xảy ra chuyện gì, cho nên dứt khoát không trực tiếp mở miệng nói chuyện, dáng vẻ đó như rơi vào trầm tư.

Cảnh Thiên Ngọc rốt cuộc vẫn cảm thấy chuyện này không thể che giấu Cảnh Liêm Uy nữa, mở miệng liền nói: “Chúng ta vừa nãy đang nói…”

“Chúng ta đang nói, nếu sau này lựa chọn giữa gia thế và đứa trẻ, nhất định phải chọn đứa trẻ.” Đột nhiên, bà cụ chen mồm nói một câu, ánh mắt nguy hiểm nhìn người trong phòng, sau đó quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy: “Thân thể con bây giờ đã không tốt thì mau về phòng nghỉ ngơi, ngày mai con còn phải kết hôn với Yên Nhiên, đừng quên chuyện này.”

Nói rồi, bà cụ bèn đứng dậy chuẩn bị về phòng, nhưng vẫn mở miệng phân phó toàn bộ người trong nhà giải tán.

Cảnh Liêm Uy hoài nghi nhìn bà cụ, nhưng anh còn không kịp mở miệng tiếp tục hỏi, thím Trầm đã bưng sữa tới cho anh, kêu anh lập tức uống, vì muốn hỏi tình huống một chút, Cảnh Liêm Uy cũng không nghĩ nhiều ngẩng đầu uống vào, bà cụ Cảnh nhìn anh một cái bèn quay về phòng.

Mà Cảnh Liêm Uy, rất nhanh đã bắt đầu buồn ngủ, được quản gia dẫn về phòng, một đêm tới sáng…

Quản gia đột nhiên bị gọi vào phòng ngủ bà cụ Cảnh.

Yên tĩnh đứng đó nhìn bóng lưng bà cụ, quản gia làm việc nửa đời ở nhà họ Cảnh đột nhiên rất cảm khái, trước đây khi ông tới đây, bà cụ mới chỉ vừa sinh xong ông chủ Cảnh Minh Đức, ông lúc đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng bây giờ họ đều đã già rồi, bà cụ tóc đã trắng phau, nhìn tóc bạc bay bay, thân thể hơi còng đã không còn có thể rời đi cây gậy trong tay bà…

Tám mươi tuổi…

Bà cụ đã tám mươi tuổi rồi, thu lại ánh mắt mình, quản gia cung kính đợi phân phó, lại không nghĩ tới có một ngày ông sẽ nhận được phân phó như vậy, mà kết quả cuối cùng điều tra ra lại khiến người ta chấn động như thế.

“Quản gia, ông đi giúp ta điều tra một chút…” Bà cụ Cảnh đối diện với ông, sắc mặt có chút nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy bất an, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Giúp ta điều tra giữa con bé Yên Nhiên và Liêm Uy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Liêm Uy lại không thích Yên Nhiên như vậy, đặc biệt là sau khi Liêm Uy ly hôn với Ân Thiên Thiên, nó dường như đã ghét con bé rồi.”

Mặc dù bà cụ Cảnh lớn tuổi, thỉnh thoảng sẽ rất cố chấp và cứng ngắc, nhưng lại không đại biểu rằng bà ngốc.

Có một số chuyện bà không nói, không phải bà không biết.

Hơn nữa, mặc dù Cảnh Liêm Uy không lớn lên bên cạnh bà, nhưng tính cách anh thế nào bà vẫn biết, sự chán ghét của anh đối với Mộc Yên Nhiên nhất định là có lý do, mà lý do này bà lại không hề hay biết, trước đây không hề nghĩ tới những chuyện này, có lẽ chính là vì vấn đề gia thế của Ân Thiên Thiên và Tô Nương đột nhiên quay về, dẫn tới bà tức giận quên cả suy nghĩ…

Rất nhiều lúc, một người cố chấp sẽ cố chấp tới mức làm người khác khó mà kháng cự, nhưng sau khi người đó tỉnh táo lại, lý trí lại lý trí đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bà cụ nhà họ Cảnh chính là người như vậy.

“Dạ được, thưa bà.” Mặc dù quản gia cảm thấy nghi hoặc nhưng lại vẫn đồng ý, đồng thời cũng biết chuyện này phải giữ bí mật.

Một đêm này, nhà họ Cảnh chính là ở trong tình huống quỷ dị như vậy, chỉ có người biết rõ tình huống trằn trọc khó ngủ…

Bệnh viện Nam Tự.

Đào Ninh canh ở cửa phòng phẫu thuật nhìn chằm chằm vào trong, thời gian đã trôi qua rất lâu rất lâu, nhưng Ân Thiên Thiên lại từ đầu tới cuối không truyền ra chút tin tức nào, cô thậm chí nhìn thấy y tá cầm rất nhiều rất nhiều túi máu vào, gấp đến độ mắt cô cũng đỏ bừng, nôn nóng đi qua đi lại ở cửa.

Đổng Khánh nhìn dáng vẻ của Đào Ninh cũng vô cùng gấp gáp, thậm chí kích thích cả cảm xúc táo bạo trong máu huyết anh ra ngoài.

Trần Vũ cắn chặt môi đứng ở cửa, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ là đôi mắt lại tràn đầy lo lắng cho Ân Thiên Thiên.

“Cảnh Liêm Uy đâu? Anh ta tại sao còn chưa tới?” Đào Ninh vội vàng dứt khoát quay người hỏi người cùng đợi bên ngoài với cô: “Thiên Thiên sinh con ở trong cho anh ta, anh ta lại không xuất hiện?”

Đào Ninh lúc này đã rơi vào bờ vực sụp đổ và luống cuống.

Ân Thiên Thiên vào phòng phẫu thuật, cũng như bản thân cô vào phòng phẫu thuật, cô bây giờ nhìn thấy phòng phẫu thuật thậm chí đã có cảm giác sắp phát điên, nơi mà cả đời này cô không muốn vào nhất chính là phòng phẫu thuật!

“Tên khốn Cảnh Liêm Uy đó, chẳng lẽ còn đợi ngày mai kết hôn với Mộc Yên Nhiên? Anh ta có còn lương tâm không?” Đào Ninh tức giận hét lên, giống như chỉ có như vậy mới có thể phát ra hết sự bất an và nôn nóng trong lòng cô: “Nếu anh ta ngày mai dám kết hôn với Mộc Yên Nhiên, tôi dám đốt cháy hôn lễ của anh ta!”

Nói ra lời tức giận, tất cả người trong hành lang đều không nhịn được nhíu mày.

Từ lúc Ân Thiên Thiên xảy ra chuyện cho tới bây giờ đã bao lâu rồi? Cả thành phố T đều biết tin tức, nhưng Cảnh Liêm Uy lại không xuất hiện? Bất kể là nguyên nhân gì, Cảnh Liêm Uy đều đã bị gắn cho danh hiệu “không lương tâm”!

“Cảnh Liêm Uy chính là đồ khốn, anh ta lừa gạt tình cảm của Thiên Thiên, hôm nếu không phải Trần Vũ nói tôi vẫn không biết là anh ta giấu Thiên Thiên! Đây là ý gì? Kim ốc tàng kiều sao? Hay là anh ta muốn hưởng ba vợ bốn nàng hầu?” Đào Ninh càng nói càng tức giận, thậm chí bất giác biểu đạt cả sự phẫn nộ của mình đối với người nào đó của nhà họ Cảnh, nhưng lại hoàn là mượn danh nghĩa của Cảnh Liêm Uy: “Có gan làm chuyện như vậy lại không bảo vệ tốt cho Thiên Thiên, người đàn ông như anh ta có tác dụng gì! Con mình cũng không bảo vệ được, anh ta chính là đồ vô dụng!”

“Nếu Thiên Thiên có chuyện gì, nếu con của cô ấy có chuyện gì, tôi là người đầu tiên chém chết anh ta!” Đào Ninh trong lúc tức giận đã bắt đầu nói không suy nghĩ, cái gì cũng dám nói: “Nhà họ Cảnh có gì hơn người chứ, không phải chỉ là có chút tiền, có chút quyền sao? Ngày nào đó thực sự chọc tôi tức giận, tôi liền đi thiêu rụi nhà họ Cảnh! Tôi xem họ còn có gì để đắc ý!”

Nói liên tục một phen, Đổng Khánh cũng có chút không nhịn được muốn trào phúng!

Bản thân cô ta lừa dối Thiên Thiên quyến rũ người đàn ông của cô ấy, bây giờ còn có mặt mũi đường hoàng đứng đây nói những lời này? Anh thấy cô ta chính là ghen tị trong lòng Cảnh Liêm Uy chỉ có một mình Ân Thiên Thiên cho nên không cân bằng! Hi vọng Thiên Thiên ra? Anh thấy ở đây người không hi vọng Thiên Thiên bình an ra ngoài nhất chính là cô ta!

Cắn chặt môi, Đổng Khánh rất cố gắng rất cố gắng áp chế cảm xúc của mình, lúc điện thoại vang lên, anh bèn nhận, cố gắng muốn dịch chuyển cảm xúc của mình, nhưng khi người trong điện thoại nói: “Cậu chủ, một tháng trước cô Đào ra ngoài gặp mặt cậu chủ nhà họ Cảnh, đồng thời hai người thuê phòng trong khách sạn…”

Một câu nói, Đổng Khánh quay đầu nhìn Đào Ninh, hoàn toàn không để ý người trong điện thoại đang nói gì, trực tiếp nói với Đào Ninh còn đang oán hận Cảnh Liêm Uy: “Đào Ninh, cô câm miệng cho tôi! Chút chuyện hư hỏng đó của cô cũng đủ để cô sầu rồi, còn ở đây lo lắng cho Thiên Thiên, không bằng lo lắng cho chính mình một chút đi! Tâm ác thì sẽ gặp phải quỷ!”

Đào Ninh đột nhiên bị Đổng Khánh hét lên câu này ngây ra, chớp mắt nhìn anh, hoàn toàn không hiểu mình chọc đến anh chỗ nào, cả người vô tội cực kỳ!

Những người khác xung quanh thấy họ cãi nhau lập tức tiến về phía trước tách hai người ra, đều cho rằng họ là vợ chồng, nên cũng không để ý chuyện này, ngậm miệng không nói, nhưng Đào Ninh lại vô cùng nghi hoặc, mình rốt cuộc là chỗ nào chọc tới Đổng Khánh?

Họ quả thực tuyên bố đã kết hôn với bên ngoài, nhưng cô không có làm chuyện gì có lỗi với anh không phải sao? Họ chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi không phải sao? Thậm chí họ cũng đã thương lượng xong đợi đứa bé của Thiên Thiên sinh ra họ sẽ tuyên bố ly hôn với bên ngoài, nhưng bây giờ là có chuyện gì, trước đó vẫn còn tốt mà…

Sắc mặt khẽ trắng bệch, Đào Ninh nhìn Đổng Khánh, đột nhiên nhớ tới Cảnh Liêm Bình.

Nhếch khóe môi trào phúng, anh cảm thấy mình mượn phúc của Thiên Thiên quen biết Cảnh Liêm Bình sau đó trèo lên anh ta, thậm chí chuyện có con của anh ta khiến Ân Thiên Thiên rất khó chịu đựng đúng không? Anh cảm thấy mình lén mang thai con của Cảnh Liêm Bình, chuyện này một khi lộ ra ngoài thì sẽ khiến Ân Thiên Thiên khó xử ở nhà họ Cảnh, rất quá đáng có phải không? Anh cảm thấy nếu mình có một ngày thật sự vào nhà họ Cảnh thì nhất định sẽ trở thành đối thủ rất có tâm kế của Ân Thiên Thiên đúng không?

Đổng Khánh anh luôn biết cô là người phụ nữ của Cảnh Liêm Bình, nhưng vẫn lựa chọn trở thành người đàn ông canh giữ bên cạnh cô, không phải là vì không cho cô phá hoại cuộc sống của Thiên Thiên sao? Bây giờ cô lại ngay cả nói một câu có liên quan tới nhà họ Cảnh cũng khiến anh cảm thấy mình có dụng ý khác?

Khẽ trào phúng một tiếng, Đào Ninh quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cô hối hận quyết định ban đầu của mình vô số lần, nhưng có hối hận thì cũng không thể nào quay lại, cô lúc đó chính là mê muội đầu óc đi quyến rũ Cảnh Liêm Bình!

Đổng Khánh khinh thường cô, cô cũng không có gì để nói!

Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá cả người đều là máu tươi vội vàng chạy qua tất cả họ, trong không khí tràn ngập máu tươi nồng nặc, bộ dạng gấp gáp đó của y tá làm tất cả mọi người ngây ngốc…

Còn không kịp hỏi gì, Đào Ninh ở một bên đã có phản ứng với mùi máu tươi, đỡ tường bắt đầu hung hăng nôn khan, phản ứng đó cực kỳ giống với thai nghén.

Tất cả mọi người còn chưa kịp hồi thần từ việc y tá chạy vội thì đã bị Đào Ninh hù dọa, thậm chí Ân Thiên Tuấn còn bất mãn nhìn nhìn Đổng Khánh, mà Đổng Khánh lại cả người lạnh lẽo trào phúng nhìn Đào Ninh!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio