Kết Hôn! Anh Dám Không?

chương 373

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 373: KẾ TRONG KẾ

Lo lắng đi qua đi lại trong phòng, Mộc Yên Nhiên gần như rơi vào trạng thái không tỉnh táo!

Chuyện của Mộc sa cô ta có thể cố gắng tẩy sạch, chuyện của Mộc Long và Tử Dương cô ta cũng có thể cố gắng tẩy sạch, nhưng chuyện của bà cụ Cảnh thì sao? Cô ta ngay cả liên quan cũng không muốn có, nhưng tại sao có người đột nhiên liên hệ chuyện này lại?

Có tin tức nói, là bởi vì cô khi đó đến nhà họ Cảnh, hàng xóm đi tản bộ ở xung quanh đã nhìn thấy…

Một câu đơn giản ngắn ngủi lại khiến Mộc Yên Nhiên cảm thấy không tốt…

Nếu như, nếu như, nếu như tin tức cô giết chết bà cụ Cảnh bị lộ ra, vậy thì người nhà họ Cảnh sẽ không tha cho cô ta! Cái khác không nói nhưng cô ta chắc chắn sẽ bị bắt vào tù, mà trước lúc đó cô ta có lẽ sẽ bị người nhà họ Cảnh hành hạ đến chết rồi!

Đột nhiên, tin tức trong TV thu hút sự chú ý của cô ta, vô thức chú ý xem…

—- Theo báo cáo, vận tải Thông Đạt của nhà họ Mộc ở thành phố T sáng hôm nay khi qua hải quan bị tra ra có chở rất nhiều vật phẩm cấm khiến người ta rất kinh ngạc, theo số liệu đã thống kê điều tra chuyện này sẽ khiến vận tải Thông Đạt sẽ mất đi nửa cái mạng, mà nhà họ Mộc sẽ phải chịu tổn thất rất nghiêm trọng, gần đây đều là những rắc rối của nhà họ Mộc, đừng nói vận tải thông đạt lần này bị người ta điều tra ra vấn đề, ngay cả cô cả của nhà họ Mộc cũng bị người ta đưa ra những nhiều tin tức xấu…

—- Hôm nay, chúng tôi lại tra được một tin tức xấu của cô cả nhà họ Mộc, trước khi nhà họ Mộc xảy ra chuyện, ai ai cũng biết Mộc Yên Nhiên chính là minh châu trên tay của nhà họ Mộc, ông cụ của nhà họ Mộc – Mộc Quốc Chinh rất cưng chiều cô ta, nhưng từ năm trước khi ông cụ nhà họ Mộc vào tù thì Mộc Yên Nhiên lại không được coi trọng nữa, sợi dây mong manh giữa những người thân như thế này thật sự khiến người ta líu lưỡi…

—- Và đồng thời, chúng tôi trong lúc thăm hỏi với cô hai nhà họ Mộc – Mộc Sa và đã tiến hành điều tra truy cứu vụ tai nạn xe lần đó ở ngã tư, kết quả lại khiến người thấy sốc!

—- Được biết, người lái xe năm đó vì uống say mà đụng phải cô Mộc Sa khiến cô ấy bị tàn tật cuối cùng đã bị kết án, nhưng sau chuyện này tài khoản của hắn khi bị điều tra lại có những 15 tỷ, ngay cả vợ, con gái, con trai của anh ta cũng bị đưa khỏi thành phố T không biết đã đi đâu, cô Mộc Sa tinh thần suy sụp, trước khi cô ấy xảy ra tai nạn xe, cô cả nhà họ Mộc đã từng gọi một cuộc điện thoại cho cô ấy, nội dung không rõ…

Tin tức vừa ra, cả thành phố T lại sôi sục, ai cũng không dám nói người sau màn chính là Mộc Yên Nhiên, nhưng nếu nói không phải Mộc Yên Nhiên cũng không có ai tin, ngay lúc đó có tiếng hô điều tra lại những chuyện năm đó càng được hưởng ứng cao, ngay cả chuyện Mộc Long và Tử Dương sau khi mất tích rồi tự nhiên bị chết cũng phải điều tra cẩn thận, có người đề xuất đem Mộc Yên Nhiên trở thành đối tượng khả nghi trong vụ án của bà cụ Cảnh để tiến hành điều tra…

Khi Mộc Yên Nhiên nhận được tin tức thì cả người không có sức ngồi sụp ở trên ghế sô pha mãi không tỉnh táo lại.

Lúc đó điện thoại lại vang lên, cô ta thật sự kinh sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhìn số điện thoại quen thuộc mới nhấc máy: “Làm sao đây? Phải làm sao? Bên ngoài bây giờ đang rối tung như thế, nếu như bọn họ thật sự điều tra thì phải làm thế nào?”

Dường như coi người đàn ông ở đầu dây bên kia thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Mộc Yên Nhiên trong lúc nghe máy thì bật khóc.

Người đàn ông trong điện thoại đau lòng khi nghe giọng nói hoảng loạn của cô ta, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ lúc cô ra đời thì anh ta đã biết cô, nhưng thế thì sao? Trước nay đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ bất lực của cô ta như thế, ngay lập tức mở miệng nói: “Yên Nhiên, nếu như phía cảnh sát vào cuộc, em sẽ xong đời, nhận lúc em còn tự do, chúng ta… đi thôi!”

Gương mặt đầy nước mắt của Mộc Yên Nhiên ngay lập tức cứng đờ.

Đi?

Đi đâu chứ?

Con ngươi khẽ chuyển động, Mộc Yên Nhiên siết chặt điện thoại lần đầu gọi tên của anh ta: “Anh Lương, anh sẽ dẫn em đi sao?”

“Anh sẽ, anh nhất định sẽ dẫn em đi!” Anh Lương khẽ đáp, lúc này mặc chiếc áo khoác màu trắng ở trong văn phòng không người mà hứa với cô, kiên định nói: “Yên Nhiên, đối với anh mà nói, người quan trọng nhất trên thế giới này chỉ có em mà thôi.”

Mộc Yên Nhiên mím chặt cánh môi của mình, nhìn những tin tức càng muốn phát điên ở trên TV, nhìn tốc độ truy cập bình luận trên mạng ngày càng tăng, lập tức gật đầu nói: “Ừm, anh Lương, em tin anh!”

Tắt điện thoại, Mộc Yên Nhiên cố gắng khôi phục cảm xúc bình thường của mình mà bắt đầu thu dọn đồ đạc, giống như anh Lương nói, cô ta nhất định phải rời khỏi đây trước khi bên phía cảnh sát nhúng tay vào!

Mà một bên khác, bác sĩ Lương của bệnh viện Nam Tư cũng đang nhíu mày, nhưng trong sự bất an đó lại mang theo một phần hưng phấn.

Anh ta ở bên cạnh cô ta nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi…

Đêm khuya, thành phố T gần đây đều có tuyết rơi thì bỗng nhiên lại đổ mưa, cả thành phố chìm trong cái lạnh giá.

Mộc Yên Nhiên chậm rãi từ nhà họ Mộc đi ra, vừa ra đến cửa nhà thì nhìn thấy bác sĩ Lương đang đứng ở gốc cây cách đó không xa, lập tức xách đồ đạc chạy qua, hai người gặp mặt cũng khó che giấu được cảm giác lo lắng.

“Anh Lương.” Khẽ gọi một tiếng, Mộc Yên Nhiên khoảnh khắc này dù không yêu người đàn ông này, thì cũng nhất định ép bản thân yêu anh ta.

Trừ anh ta ra, không có ai dám dẫn cô ta rời khỏi, cũng không có ai nguyện ý vì cô ta làm nhiều chuyện như vậy!

Nhận lấy túi đồ trong tay của Mộc Yên Nhiên, bác sĩ Lương bây giờ có chút kích động, mất lúc lâu mới ổn định cảm xúc của mình lại, anh ta cẩn thận nắm tay của cô và nói: “Như Yên, chúng ta đi thôi.”

Kiềm chế cảm giác ghê tởm trong lòng của mình, Mộc Yên Nhiên nặng nề gật đầu.

Bác sĩ Lương nhìn Mộc Yên Nhiên không có từ chối thì không nhịn được khóe môi liền cong lên, sau đó nhanh chóng kéo cô rời khỏi nơi này, nhưng lại hoàn toàn không chú ý sau khi bọn họ rời khỏi, trong bóng tối cách đó không xa có xuất hiện một thân ảnh bám theo.

Bác sĩ Lương thậm chí không có lái xe của mình, Mộc Yên Nhiên cũng không dám lái xe, hai người trực tiếp gọi xe đến bến xe mua vé chuẩn bị rời khỏi đây, trên xe khách đêm khuya cũng không có mấy người khách, mọi người trên xe đều chìm vào giấc ngủ, duy nhất chỉ có Mộc Yên Nhiên và bác sĩ Lương không dám ngủ…

“Anh Lương, chúng ta thật sự có thoát được sao?” Trong sự im ắng, Mộc Yên Nhiên khẽ mở miệng hỏi, ánh mắt lo lắng.

Bác sĩ Lương nhìn Mộc Yên Nhiên nói: “Em yên tâm, anh trước đó đã dùng chứng minh thư của chúng ta mua vé máy bay rồi, còn cho người đi mua vé tàu hỏa, cố tình căn thời gian, bọn họ trong nhất thời sẽ không phát giác ra, cũng sẽ không ngờ chúng ta sẽ chọn ngồi ô tô, sau đó ngồi chuyến tàu rời khỏi nơi này…”

Đối với sự sắp xếp của mình, bác sĩ Lương vẫn rất vừa ý, rõ ràng có chút tự tin quá.

Mộc Yên Nhiên sau khi nghe xong thì cũng hơi yên tâm một chút, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh ta khẽ nói: “Anh Lương, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã vì em mà làm tất cả.”

Lời nói này là thật, nhưng tình yêu cả đời này của Mộc Yên Nhiên cô đã định sẽ không ở trên người anh ta.

Bác sĩ Lương lại vì câu nói này mà đặc biệt vui vẻ, cúi đầu hôn cô ta rồi nói: “Yên Nhiên, anh cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì em, em phải tin anh, trên thế giới này anh sẽ không phản bội em.”

Mộc Yên Nhiên trầm mặc không nói thì dường như rơi vào trong giấc ngủ.

Trước khi mọi thứ ổn định trở lại, cô ta ai cũng sẽ không tin!

Gần sáng, xe cuối cùng cũng dừng lại, bác sĩ Lương vừa dẫn Mộc Yên Nhiên từ trên xe xuống thì bị một đám đông vây lại, còn chưa kịp hoàn hồn thì người trước mặt đã giơ thẻ và nói: “Anh Lương, cô Mộc, chúng tôi là cảnh sát.”

Một câu này, hai người thậm chí còn không đủ tỉnh táo nữa.

Cảnh sát mặc thường phục ở một bên đưa tay cầm lấy túi đồ trong tay của bác sĩ Lương, sau đó soát ra được một túi đựng đầy chất cấm màu trắng!

“Bác sĩ Lương bị nghi ngờ tàng trữ và buôn bán chất cấm, mà cô Mộc, cô có liên quan đến một vụ án giết người, mời hai người theo chúng tôi về cục cảnh sát!” Cảnh viên mặt mày vô cảm nói, nhưng nội tâm cũng vì tình huống này làm cho kinh ngạc không thôi: “Hai người bây giờ có quyền giữ im lặng.”

Khi cảnh sát bước đến tách bác sĩ Lương và Mộc Yên Nhiên ra, Mộc Yên Nhiên dường như sắp phát điên rồi!

Cố sức giãy giụa nói: “Các anh đổ oan cho tôi, các người đổ oan cho chúng tôi! Tôi không có giết người, tôi giết ai chứ? Tôi ai cũng không có giết! Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi, giết người chính là anh ta, là anh Lương, không phải là tôi.”

Có lẽ do vội qua, có lẽ là trong lòng luôn nghĩ như thế, khoảnh khắc này Mộc Yên Nhiên gần như không có suy nghĩ gì là đẩy hết tất cả tội danh lên người anh Lương, nói: “Tôi không có làm bất kỳ chuyện phạm pháp, tai nạn xe của Mộc Sa là một tay anh ta chủ chương, ba mẹ tôi cũng là anh ta bán cho ‘Diêm Vương’, ngay cả bà cụ nhà họ Cảnh cũng là do anh ta giết! Tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến tôi! Tôi vô tội, các người thả tôi ra! Muốn bắt thì bắt hung thủ giết người kia đi!”

Trong màn mưa đêm, mọi thứ rõ ràng lạnh giá đến thấu xương, đối với bác sĩ Lương mà nói cũng chỉ như thế.

Nhìn chằm chằm vào Mộc Yên Nhiên, anh lại không nhịn được mà mỉm cười.

7 tuổi gặp được cô ta, hiện nay đã 32 tuổi, anh ta đã vì cô ta mà làm không ít chuyện, nhưng kết cục cuối cùng nhận được cũng chỉ như thế, anh sao có thể cam tâm sao có thể tâm phục chứ? Anh ta tiêu hao toàn bộ cuộc đời chỉ hy vọng cô quay đầu nhìn mình một cái, nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ có kết cục như thế này…

Đứng trong màn mưa, bác sĩ Lương đột nhiên ngẩng đầu cười to, dáng vẻ gớm ghiếc đó dọa không ít cảnh sát ở xung quanh, đều không nhịn được mà hơi lùi lại một bước, nhìn Mộc Yên Nhiên, bác sĩ Lương không do dự mở miệng: “Mộc Yên Nhiên, đây chính là kết cục của tôi sao? Em muốn anh đi cùng là giả, em muốn hãm hại anh, muốn anh gánh tội mới là thật, có phải không!”

Lúc này, bác sĩ Lương đột nhiên nhớ lại lúc giữa đường Mộc Yên Nhiên không chỉ một lần đề nghị xuống xe đi vệ sinh, chỉ là mỗi lần anh ta đều vì lo lắng cho nên đi theo, anh ta ở bên cạnh cô ta nhiều năm như vậy, nếu khi đó anh không mù quáng bởi tình cảm, nếu như bây giờ bị người ta bắt hiện hình, anh ta có lẽ sớm đã hiểu rõ, chỉ là đáng tiếc, đóa hoa hồng trong tay anh ta có độc…

“Mộc Yên Nhiên, em trước giờ chưa từng nghĩ sẽ đi cùng anh! Em chỉ là muốn tìm người gánh lấy tất cả tội danh, có phải không?” Tức giận gào lên, tình cảm nhiều năm như vậy ở khoảnh khắc này hoàn toàn biến thành hận ý, nhìn ánh mắt rõ ràng lóe sáng của Mộc Yên Nhiên, bác sĩ Lương đột nhiên bị kích thích, xông tới hét lên: “Mộc Yên Nhiên, em hại em gái của mình bị tàn phế, bán nội tạng của ba mẹ của em, còn giết chết bà cụ nhà họ Cảnh, bây giờ không sợ bọn họ trở về tìm em sao? Người phụ nữ tâm địa rắn rết!”

A!

A a!

Đợi khi tất cả mọi người ở xung quanh hoàn hồn lại, chỉ nhìn thấy trong màn mưa, Mộc Yên Nhiên dùng tay che tai dính đầy máu của mình mà hét lên, trong màn mưa đêm bác sĩ Lương cười điên loạn, trong miệng là một cái tai…

Mộc Yên Nhiên, hại tôi thành ra nông nỗi này, không trả ra chút giá, sao mà được chứ? 

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio