Kết Hôn! Anh Dám Không?

chương 398

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 398: QUAN HỆ BẠN BÈ

Khi ba người đều xuất hiện trước mặt, cả thế giới như thể trở nên hỗn loạn.

Vì sao Ân Thiên Thiên năm năm trước dấy lên mưa to gió lớn ở thành phố T lại đi ra khỏi phòng cùng với Trần Vũ vừa mới gặp chuyện không may? Vì sao cậu ba nhà họ Cảnh lại đi vào căn phòng này đón cô ra ngoài? Vì sao người phụ nữ của Trần Vũ và mợ ba của nhà họ Cảnh là cùng một người?

Trong chớp mắt, có người hận không thể cứ vậy mà biến mất không dấu vết, ước gì không nhận được tin tức này, cũng có người dồn hết sức lực xông về phía trước, vô cùng thích thú với tin tức lớn như vậy!

Cảnh Liêm Uy một thân âu phục tinh tế vẫn cứ bình tĩnh đứng yên tại chỗ như vậy, mắt phượng không chút nào rời khỏi cô gái đứng bên cạnh mình, Ân Thiên Thiên mặc một bộ váy đỏ tươi cười yếu ớt, mái tóc xoăn dài lộ vẻ lười biếng, cánh tay khoác tên khuỷu tay của Cảnh Liêm Uy nhỏ bé trắng nõn…

—Cậu ba Cảnh, xin hỏi đây là người vợ mà cậu tìm suốt năm năm nay, hai người gặp gỡ khi nào?

—Cậu ba Cảnh, xin hỏi hai người có định kết hôn lại hay không?

—Cậu ba Cảnh, xin hỏi nhà họ Cảnh có cho phép hai người ở bên nhau hay không?

—Cậu ba Cảnh, xin hỏi công chúa nhỏ có biết đến sự hiện diện của mẹ mình không? Có kháng cự không?

….

Vô số câu hỏi lần lượt đặt ra với Cảnh Liêm Uy, nhưng Cảnh Liêm Uy căn bản không để ý tới, vẫn bình tĩnh nhìn Ân Thiên Thiên.

Mà bên kia, cũng có phóng viên đặt câu hỏi với Trần Vũ, người có vẻ dễ xử lý hơn.

—Ngài Trần Vũ, xin hỏi vì sao anh lại ở cùng một chỗ với mợ ba nhà họ Cảnh?

—Ngài Trần Vũ, hai người ở bên nhau từ khi nào? Từ khi cô ấy rời khỏi thành phố T ư?

—Ngài Trần Vũ, xin hỏi hai người đã ở bên nhau từ bao lâu? Cậu ba đến để “bắt gian” đúng không?

—Ngài Trần Vũ, bây giờ anh có hối hận không? Có sợ người nhà họ Cảnh ra tay với anh không?

Ân Thiên Thiên nghe đủ loại câu hỏi này, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đầy vui vẻ.

Phóng viên…

Ít nhất những người cô từng gặp phần lớn đều là như vậy, đồn nhảm cực kỳ lợi hại, một chút gió thổi cỏ lạy có thể biến thành lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, thậm chí còn có thể biến thành một vết thương trí mạng, mà Ân Thiên Thiên năm năm trước lần lượt tổn thương đã để lại trong tâm lý những oán hận, lắng, e ngại nhiều như vậy, cuối cùng vẫn như trước không được yên ổn…

Làm người, vẫn là tự do một chút mới tốt.

Đôi mắt khẽ nhúc nhích, Ân Thiên Thiên ngước đầu lên đối mặt với tất cả phóng viên và camera xung quanh, khóe miệng nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, cứ như vậy mà đứng giữa đám đông, mở miệng nói: “Vì sao, mọi người không hỏi tôi?”

Cô mới là người trong cuộc, nhưng lại không ai hỏi đến cô!

Chỉ là bởi vì cô đứng bên cạnh Cảnh Liêm Uy! Bọn họ sợ Cảnh Liêm Uy, sợ nhà họ Cảnh!

Sự trào phúng trên khóe miệng càng rõ ràng, nhưng Ân Thiên Thiên lại che giấu rất tốt, ánh mắt nhìn thẳng phóng viên và máy quay phim, Ân Thiên Thiên khẽ nói: “Tôi là người trong cuộc, mọi người hỏi tôi không phải sẽ càng nhanh, càng tiện hơn ư?”

Tất cả mọi người xung quanh đều hơi sửng sốt, thậm chí cả khung cảnh lâm vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Thời gian dần trôi, mới có phóng viên đánh bạo tiến lên nhìn Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng hỏi một câu, sau đó là một làn sóng phóng viên đặt ra câu hỏi của bọn họ với Ân Thiên Thiên, từ đầu tới cuối Cảnh Liêm Uy chỉ đứng bên cạnh nhìn mà không nói gì, nhưng cái tay đặt bên hông cô đã thể hiện rõ ràng thái độ của anh!

Người của Cảnh Liêm Uy anh, ai cũng không được phép động vào!

—Cô Ân, xin hỏi lúc trước sao cô lại nhẫn tâm vứt bỏ công chúa nhỏ mới sinh mà rời đi vậy?

—Cô Ân, xin hỏi năm năm nay cô có phát sinh quan hệ với người đàn ông khác không? Cô quay về trong lòng có thấy áp lực không?

—Cô Ân, cô có nghĩ tới việc con gái cô sẽ nhìn cô ra sao, nhà họ Cảnh sẽ nhìn cô ra sao không?

—Cô Ân, cô vừa dính líu với Trần Vũ vừa giữ liên hệ với cậu ba Cảnh, xin hỏi cô có âm mưu gì?

—Cô Ân, bây giờ cô không có gì trong tay, có tư cách gì đứng bên cạnh cậu ba Cảnh?

Từng câu hỏi, mỗi một câu càng thêm sắc bén, nhưng Ân Thiên Thiên trong quá khứ lúc đối mặt với phóng viên dù có giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra một chút lo lắng sớm đã không còn, giờ phút này đứng trước mặt bọn họ là một Ân Thiên Thiên khác! Từ đầu tới cuối cô đều không nhíu mày một lần, ngay cả độ cong của khóe miệng cười cũng không chút thay đổi, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia càng nhìn thẳng phóng viên, không chút nào khiếp sợ!

Những câu hỏi lúc đầu vẫn xem như bình thường, không quá gây khó dễ, nhưng đột nhiên trong nháy mắt gần như điện thoại của tất cả phóng viên ở đây đều reo lên, vội nhấc máy, dù nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Ân Thiên Thiên, sau khi vẻ mặt kinh ngạc xác nhận tin tức trong điện thoại, tất cả mọi người đều giống như được tiêm máu gà, vô cùng phấn khích!

Điện thoại cũng chưa kịp cúp máy, Ân Thiên Thiên đã nghe thấy những câu hỏi như vậy…

….Cô Ân, cô là đứa con ngoài ý muốn hơn hai mươi năm trước của Tô nương, xin hỏi cô có biết ba ruột của cô là ai không?

…Cô Ân, nói thẳng ra thì cô chỉ có hai bàn tay trắng, xin hỏi nhờ vào đâu mà cô chèo chống đến ngày hôm nay? Vì sao cô chọn lúc này để trở lại thành phố T vậy?

….Cô Ân, có phải cô muốn lợi dụng nhà họ Cảnh để điều tra những chuyện đã qua hay không, có phải cô muốn mượn quyền thế của cậu ba Cảnh để trở mình, hay là cô muốn gả vào nhà giàu?

….Cô Ân, có tin tức cho rằng lúc trước cô gả cho cậu ba Cảnh là do nhìn trúng bối cảnh của cậu ấy, có thật hay không? Cô vốn là một người phụ nữ ham tiền tài, mưu tính gả vào nhà giàu?

Một đợt điện thoại kia Ân Thiên Thiên không biết rốt cuộc đã khiến bọn họ biết được cái gì, nhưng khi bàn tay ấm áp bên hông hơi dùng sức tiếp thêm cho cô sức mạnh, Ân Thiên Thiên vốn hô hấp hơi rối loạn nên cứ vậy mà dần dần ổn định lại.

Giống như lời Cảnh Liêm Uy nói, hai người họ ai cũng không làm sai chuyện gì, sao phải gánh chịu hậu quả?

Ánh mắt thản nhiên đối mặt những người trước mặt đột nhiên chen chúc mà tới, Ân Thiên Thiên bình tĩnh mở miệng: “Tôi không biết mọi người đã lấy được tin tức gì, nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết, hoàn toàn chính xác, tôi là con gái của Tô nương, tôi và Trần Vũ là chị em cùng mẹ khác cha, tôi chính là đứa nhỏ “ngoài ý muốn” năm đó được sinh ra, nhưng đó cũng không phải là chuyện tôi có thể quyết định, không phải sao? Khi mọi người chán ghét tôi, phỉ nhổ tôi, tổn thương tôi, mọi người có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”

Nói xong, tất cả mọi người trước mặt yên tĩnh chờ cô nói, có phóng viên nhẹ giọng nói một câu: “Cô Ân, tin tức của cô theo chúng tôi biết là do tập đoàn Cảnh thị công bố…”

Thân thể hơi thoáng cứng đờ lại, Ân Thiên Thiên dường như theo bản năng đã muốn quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh!

Cô rất muốn chất vấn anh, vì sao? Muốn nói chuyện với anh cho rõ ràng…

Nhưng mà, bỗng nhiên Ân Thiên Thiên nhớ tới một trận lúc nãy ở trong phòng, hiện giờ trên tay anh vẫn còn vết máu chưa khô, năm năm trước cô đã tự nói với mình, phải tin tưởng anh vô điều kiện, nhưng bây giờ vì sao vừa mới xoay người, cô lại bắt đầu nghi ngờ anh chứ?

Khóe miệng nhịn không được mà trào phúng, lúc này Ân Thiên Thiên cười chính bản thân mình.

Ân Thiên Thiên, mày chính là học mà không nhớ, có nhiều thói quen giống như là khối u ác tính phát triển trong lòng, nhất định phải một nhát hung hăng chém vào với triệt để mất đi! Mà bây giờ, Cảnh Liêm Uy là đang làm giải phẫu cho cô!

Ngẩng đầu lên, Ân Thiên Thiên không quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, cứ như vậy đối mặt với phóng viên, nói: “Tôi và Trần Vũ là con của Tô nương, chúng tôi là chị em cùng mẹ khác cha, chuyện này tôi thừa nhận. Nhưng tôi tin nhà họ Cảnh cho dù thế nào cũng sẽ không nói tôi mưu tính gả vào nhà giàu, mong rằng lúc các anh đặt câu hỏi hãy chú ý dùng từ.”

Phản ứng như vậy khiến đám phóng viên ở đây hơi ngơ ngác.

Ân Thiên Thiên… giống như đột nhiên hiểu ra gì đó…

“Như lời tôi đã nói, tôi là con gái của Tô nương, Trần Vũ là con trai của Tô nương, chị em xa cách năm năm, khi gặp mặt ôm nhau là chuyện rất bình thường, mà em trai tôi xuất phát từ tâm lý bảo vệ nên không muốn tôi bị quay chụp, xin lỗi, đã khiến mọi người phấn khích hồi lâu…” Ân Thiên Thiên cũng không quan tâm đến phản ứng của những người đó, chỉ bình tĩnh tự mình nói tiếp, ánh mắt chưa bao giờ kiên định như vậy: “Tô nương trong mắt mọi người có lẽ cũng không phải người quang minh chính đại gì, nhưng dù thế nào đi nữa, là bà ấy ban cho tôi và Trần Vũ sinh mạng, chúng tôi không thể lựa chọn cha mẹ mình, cũng giống như Tô nương không thể lựa chọn ai là con bà, tình thế ép buộc, không có ai sai, nếu vậy cần gì phải hùng hổ dọa người? Có người hiểu, tôi rất cảm ơn, có người không hiểu, tôi đây cũng không miễn cưỡng, dù sao không phải ai cũng muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời của người khác…”

Ân Thiên Thiên nói đến chân thành tha thiết, từng câu từng chữ đều lộ ra sức hấp dẫn mê hoặc lòng người, từng chữ rõ ràng.

“Về chuyện giữa tôi và Cảnh Liêm Uy…” Nhắc đến chuyện này, Ân Thiên Thiên bất giác hơi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe miệng chợt nở nụ cười, nói: “Năm năm trước chúng tôi đã ly hôn, hiện giờ chỉ là quan hệ bạn bè…”

…Quan hệ bạn bè…

Bốn chữ này khiến mọi người mở to mắt, còn chưa phục hồi tinh thần từ hai đứa con trai con gái của Tô nương, đã nghe được lời nói cậu ba nhà họ Cảnh bị người ta ghét bỏ, phóng viên theo bản năng muốn hỏi Cảnh Liêm Uy, nhưng vừa quay đầu đã thấy Cảnh Liêm Uy khuôn mặt đen thui nhìn Ân Thiên Thiên, lập tức im bặt.

Người đàn ông này, còn khó giải quyết hơn năm năm trước…

Dứt lời, Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn các phóng viên, cười tươi như hoa đào: “Em trai tôi trong ngành giải trí được các vị chăm sóc, tôi rất cảm ơn mọi người, về phần sau này còn mong mọi người giúp đỡ tôi nhiều hơn, tôi biết chuyện này sẽ gây ra chấn động, nhưng tôi tin, em trai tôi là một người đáng tin, cũng là một diễn viên tốt.”

Nói xong, ánh mắt Ân Thiên Thiên rơi trên người Trần Vũ.

Năm năm nay mặc dù cô không có trí nhớ, nhưng không có nghĩa là cuộc sống của cô dừng lại, năm năm không có bất kỳ sự hỗ trợ hay giúp đỡ nào, Ân Thiên Thiên lăn lộn trong xã hội cũng hiểu được không ít đạo lý, đã trưởng thành hơn năm năm trước rất nhiều.

Nói xong, các phóng viên cũng ngại làm khó dễ một cô gái xinh đẹp thế này, cộng với sắc mặt Cảnh Liêm Uy càng ngày càng khó coi, vội cười đồng ý xoay người rời đi, thậm chí không khỏi hồi tưởng lại lời Ân Thiên Thiên vừa nói…

Cha mẹ, con gái, quan hệ như vậy ai cũng không được quyền lựa chọn, ai cũng không trách được ai, không phải sao?

Huống chi, Ân Thiên Thiên và Trần Vũ, chưa có ai từng chung sống cùng họ, mọi người không hiểu rõ nhau, ở đâu ra vấn đề giáo dục?

Cũng không biết là thái độ của Ân Thiên Thiên lúc đó đả động người khác, hay là lời nói kia khiến người ta cảm thấy có lý, chỉ cần nghĩ lại sẽ cảm thấy mọi việc đúng là như vậy, thời gian trôi qua cũng dần chậm lại… 

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio