CHƯƠNG 502: ANH KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY EM MẶC NÓ Ân Nhạc Vy không chú ý thấy, còn mỉm cười nói: “Chị, em sắp sinh rồi, đến lúc đó chị nhất định phải ở bên cạnh em đó, em bây giờ đột nhiên có chút sợ hãi, chị nói…” “Xin lỗi.” Lời còn chưa nói xong, Ân Thiên Thiên cuối cùng không nhịn được nữa xoay người đỡ tường bên cạnh ói, dọa tài xế đến đón Ân Thiên Thiên mặt lập tức trắng bệch, bảo vệ xung quanh cũng nghệch mặt nhìn, hoàn toàn chưa kịp hồi thần. Lúc này, chiếc Cadillac đen dừng lại trước cửa tòa nhà Đổng thị, còn không kịp dừng hẳn thì đã nhìn thấy người kế thừa của nhà họ Đổng trước giờ luôn trầm ổn từ trên xe xông xuống, chạy như bay tới trước mặt Ân Thiên Thiên, khẽ vỗ lưng cô, ấm áp hỏi: “Thiên Thiên, em sao vậy? Có phải không thoải mái không? Thiên Thiên…” Dáng vẻ quan tâm đó rơi vào trong mắt người xung quanh liền lộ ra kỳ quái và hiểu rõ. Ân Nhạc Vy đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt trắng bệch. Ân Thiên Thiên quay đầu sang muốn nói chuyện, nhưng vừa khéo cô đứng ở vị trí thuận gió, mùi hương trên người Ân Nhạc Vy không ngừng kích thích giác quan của cô, khiến cô căn bản bất lực giãy giụa, ngay cả nói cũng không nói ra lời, cuối cùng, Đổng Khánh như phát hiện Ân Thiên Thiên không đúng, quay đầu sang nói với Ân Nhạc Vy: “Ân Nhạc Vy, cút đi cho tôi! Nơi này không hoan nghênh cô!” Lời nói ra còn chưa tính, Đổng Khánh mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn bảo vệ, bảo vệ lập tức tiến tới mời Ân Nhạc Vy rời đi, lúc này, xung quanh có không ít người đi làm, nhìn thấy nhưng đều câm miệng không nói. Nghe nói Ân Nhạc Vy mang thai con của người thừa kế nhà họ Đổng, nhưng lại như một tên hề đáng thương vĩnh viễn cũng không thể bước vào nhà họ Đổng. Xem cô ta đến Anh bao lâu rồi? Sắp nửa năm rồi, cũng sắp qua nửa mùa hè rồi, nhưng cô ta lại vẫn không có cách nào bước vào nhà họ Đổng, đây không phải tên hề thì là gì? Mà cô ta lại vẫn cứ dáng vẻ kiêu ngạo, khiến rất nhiều người trong công ty chán ghét. Vốn dĩ, trong công ty ở Anh của nhà họ Đổng, gần như là người Trung Quốc và người bản địa mỗi bên chiếm một nửa, những chuyện bát quái này sớm đã truyền ra ngoài, không ít người ở sau lưng nhìn trò cười của cô ta, nhưng bản thân cô ta lại tự mình cảm thấy dáng vẻ tốt đẹp huy hoàng bốn phía. Ân Nhạc Vy tức giận nhìn Ân Thiên Thiên, không chút do dự ưỡn thẳng bụng về phía bảo vệ, bảo vệ sợ hãi lập tức lùi về phía sau, đùa sao, đứa bé này bất kể có phải của nhà họ Đổng hay không, chỉ cần dính vào, không ai có kết quả tốt! Mặc dù anh ta chỉ là một bảo vệ đơn giản, nhưng cũng không phải đồ ngốc! Ân Nhạc Vy vừa thấy chiêu này có hiệu quả, cười hướng lại gần Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên bị mùi hương trên người cô ta ép vô cùng khó chịu, một câu cũng không nói ra lời, chỉ có thể đỡ tường không ngừng nôn khan. Đổng Khánh lập tức có chút tức giận, quay đầu trừng mắt Ân Nhạc Vy. Ân Nhạc Vy thoáng chốc có chút sợ hãi, nhưng lại vẫn cố gắng khiến mình xem nhẹ sự phẫn nộ của Đổng Khánh, nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên đang đưa lưng về phía mình, nói to: “Ân Thiên Thiên, cô có thể đừng vờ vịt như vậy không? Lúc ở trong nước chính là dùng dáng vẻ này lừa nhiều đàn ông như vậy, bây giờ ở nước ngoài vẫn dùng chiêu này, không thấy phiền sao? Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ, có người chị như cô! Mất mặt cũng mất tới tận nước ngoài!” Trong lòng Ân Thiên Thiên đầy lửa giận, cũng không biết sao lửa giận lại bốc lên, tiềm thức muốn phản bác cô ta, nhưng bây giờ cô lại khó chịu vô cùng, căn bản không có cách nào, chỉ có thể nhẫn nhịn như vậy! ”Ân Thiên Thiên, cô quyến rũ đàn ông còn quyến rũ tới tận Anh sao? Thế nào, có phải thấy sinh viên tầm thường lúc đầu bây giờ biến thành người kế thừa cao cao tại thượng, cho nên cô hâm mộ đố kỵ hận rồi không?” Ân Nhạc Vy càng nói càng hùng hồn, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ của Đổng Khánh, càng vô cùng phẫn nộ, dựa vào cái gì mà cô có thể có thể sự bảo vệ của nhiều đàn ông như vậy, còn cô ta lại số khổ như thế? Rõ ràng cô ta mới nên là người hạnh phúc nhất, không phải sao? “Ân Thiên Thiên, lúc đầu là cô khinh thường Đổng Khánh không cần anh ấy, bây giờ cô thấy người ta địa vị nâng cao thì quay lại trèo cao, cô có thể đừng ghê tởm như vậy không!” “Ân Nhạc Vy!” Đổng Khánh tức giận hét lên! Nếu không phải nể tình cô ta mang thai, anh ta nhất định không chút do dự trực tiếp ra tay! Bất kể đứa bé đó có phải của anh ta không, anh ta cũng sẽ không tổn thương một sinh mạng nhỏ vô tội, huống chi đối diện còn là dáng vẻ bất lực như vậy của Ân Nhạc Vy, không cẩn thận thật sự sẽ xui xẻo to! Ân Nhạc Vy khoảng thời gian này ở Anh cũng chịu đủ rồi, thấy xung quanh nhiều người vây lại như vậy, lập tức tức giận nói: “Thế nào? Anh còn muốn ra tay với tôi sao? Có bản lĩnh thì anh thử đi! Đổng Khánh, tôi nói cho anh biết, trong bụng tôi chính là mang thai con của anh, nếu đứa bé này xảy ra chuyện gì, tôi xem anh làm sao giải thích với ông cụ nhà họ Đổng!” Nói xong, Ân Nhạc Vy quay đầu hét to với Ân Thiên Thiên vào lúc này đã hơi tỉnh táo lại: “Ân Thiên Thiên, đừng làm như bản thân cô mỏng manh lắm, thấy tôi liền ói? Tôi nhìn thấy cô còn chưa ói là may rồi, cô có tư cách gì ói! Chỉ là một người phụ nữ bị Cảnh Liêm Uy chơi…” Bốp! Lời còn chưa nói xong, trong không khí đột nhiên vang lên tiếng tát thanh thúy. Ân Thiên Thiên vào giờ phút này thậm chí quên mất cảm giác ghê tởm trong lòng mình, nhìn Cảnh Liêm Uy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cả người đều ngây ra. Anh không phải đến công ty con sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây, còn ra tay với Ân Nhạc Vy? Ân Nhạc Vy sững sờ đứng nguyên tại chỗ, thật lâu cũng không thể hồi thần, còn cho rằng là bản thân cô ta bị đánh, nhưng tỉnh táo lại mới nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh bên chân mình, sữa nóng bên trong văng đầy đất, tràn ngập mùi sữa… Anh không ra tay với Ân Nhạc Vy, cho dù anh chán ghét cô đến hận không thể đánh chết cô ta, nhưng lại vẫn không ra tay, giáo dục nhiều năm của nhà họ Cảnh khiến anh sẽ không ra tay với phụ nữ, chuyện này dù anh muốn sửa đổi cũng không sửa được! Dáng vóc cao ráo đứng trước mặt Ân Nhạc Vy, Ân Nhạc Vy lập tức im lặng, một chữ cũng không thể nói ra. Chỉ là tiếng vang đó quá chói tai, lại thêm Cảnh Liêm Uy xuất hiện kịp thời như vậy, không nhịn được khiến người ta cảm thấy, có phải anh ra tay với Ân Nhạc Vy không, nhưng trên thực tế, những người nhìn rõ đều biết, Cảnh Liêm Uy không ra tay, anh cũng khinh thường ra tay với phụ nữ, nếu không Tô Nương cũng sẽ không cho đến bây giờ vẫn còn làm những chuyện dơ bẩn đó trong hầm rượu… “Ân Nhạc Vy, cô cảm thấy mình sống quá thoải mái phải không?” Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, toàn thân Cảnh Liêm Uy tản ra cảm giác lạnh như băng sương, đông cứng mọi người trong thời tiết nóng bức: “Nếu không thì tôi giúp cô một chút?” Ân Nhạc Vy sớm đã bị bình sữa Cảnh Liêm Uy vừa vứt tới làm giật nảy, lúc này đối diện với Cảnh Liêm Uy, sắc mặt tái đến không còn chút máu, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh, nửa ngày cũng không thể nói ra câu nào. Vóc dáng cao ráo khẽ áp lại gần, Cảnh Liêm Uy khẽ mở miệng: “Ân Nhạc Vy, cô muốn làm gì tôi không quan tâm, nhưng cô tốt nhất nên rõ ràng, đối tượng của cô là ai, nếu còn xảy ra chuyện như vậy lần nữa, tôi đảm bảo nhất định khiến cô hối hận biết vậy đừng làm.” Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cô ta, Cảnh Liêm Uy nói rất hàm súc, nhưng lại tự dưng khiến thân thể Ân Nhạc Vy không nhịn được run lẩy bẩy, thậm chí chân cũng lùi về phía sau vài bước, cả người nhìn như sắp chết. Cảnh Liêm Uy bây giờ, thật sự khiến người ta khiếp đảm! Anh có thể vì Ân Thiên Thiên làm ra bất kỳ chuyện gì! Đột nhiên, trong đầu Ân Nhạc Vy lướt qua câu nói như vậy, ngây ngốc nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt, lại nhìn Ân Thiên Thiên miễn cưỡng đứng thẳng thân thể ở phía sau, Ân Nhạc Vy thở hổn hển. Quay đầu sang, Cảnh Liêm Uy xì một tiếng không chút do dự đi về phía Ân Thiên Thiên, khi nhìn thấy tay của Đổng Khánh còn dừng trên lưng khẽ vỗ giúp cô, sắc mặt càng thêm khó coi, thậm chí đôi bàn tay ấm áp đó cũng không nhịn được nắm chặt thành nắm đấm, chỉ là lúc này mọi người đều cho rằng là vì lời nói của Ân Nhạc Vy, mà không phải vì Đổng Khánh… Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm nhận được áp suất thấp trên người Cảnh Liêm Uy còn lợi hại hơn cả lúc đối diện với Ân Nhạc Vy, nhìn Đổng Khánh còn đang bên cạnh mình, khẽ cử động thân thể, vừa khéo tránh đi tiếp xúc của Đổng Khánh, chân mềm nhũn bất giác hướng vào vòng ôm ấm áp của Cảnh Liêm Uy. Vươn tay tiếp Ân Thiên Thiên, ánh mắt Cảnh Liêm Uy sáng quắc nhìn Đổng Khánh, sắc mặt có chút không tốt. Ân Thiên Thiên đứng cạnh anh, có thể cảm nhận được rõ ràng sự cứng ngắc tột cùng của anh, không nhịn được ngước mắt nhìn anh, vừa khéo nhìn thấy anh nhìn Đổng Khánh nhưng lại nói với Ân Nhạc Vy: “Ân Nhạc Vy, đừng dùng những thủ đoạn thấp hèn dơ bẩn đó của cô với tôi và vợ tôi, nếu tôi không vui, cô hẳn là biết kết cục của mình.” Đổng Khánh đứng thẳng thân thể trực tiếp đối diện với anh, đôi mắt không chịu yếu thế nhìn thẳng, thỉnh thoảng còn rũ mắt nhìn Ân Thiên Thiên trong lòng anh. Vươn tay mềm mại đỡ lưng Ân Thiên Thiên, mặt Cảnh Liêm Uy rốt cuộc vẫn có chút căng thẳng, cuối cùng vẫn mở miệng khẽ nói một câu: “Cậu Đổng, vợ tôi bị kinh sợ, hội nghị hôm nay liền tới đây đi, đợi cô ấy tốt hơn một chút tôi sẽ để cô ấy tới.” Nói xong, Cảnh Liêm Uy thậm chí không thèm hỏi ý kiến Ân Thiên Thiên đã ôm eo cô dẫn cô lên xe rời đi. Đổng Khánh đứng nguyên tại chỗ nắm chặt nắm tay, thật lâu cũng không muốn mở miệng nói câu nào, Ân Nhạc Vy vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn anh ta, Đổng Khánh đột nhiên mở miệng cười, nói: “Từ bây giờ trở đi, chỉ cần tôi nhìn thấy Ân Nhạc Vy xuất hiện xung quanh công ty, vậy các người đợi bị sa thải đi! Rác rưởi như vậy cũng xứng đứng ở đây, mắt các người thật sự tốt!” Lời vừa nói ra, Đổng Khánh đã không chút do dự xoay người bước vào vương quốc thuộc về anh ta, trong lòng lại tràn đầy lo lắng cho Ân Thiên Thiên, không để ý Ân Nhạc Vy ở sau lưng bị người ta cưỡng chế đuổi ra. Ở Anh, Cảnh Liêm Uy lái chiếc Lexus khác, khiêm tốn và trầm ổn như Range Rover. Vừa lên xe, Ân Thiên Thiên đã yên lặng ngồi vào vị trí của mình, sau khi Cảnh Liêm Uy nhanh chóng lái xe rời đi một đoạn, rốt cuộc vẫn không nhịn được hung hăng đạp thắng, quay đầu sang nhìn cô, chính xác mà nói là nhìn quần áo của Ân Thiên Thiên. “Cảnh Liêm Uy?” Khẽ gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên đột nhiên có chút căng thẳng. Cô không biết một giây sau Cảnh Liêm Uy sẽ làm ra chuyện gì! Cảnh Liêm Uy lại chỉ nhìn chằm chằm cô thật lâu không nói chuyện, thật lâu sau, tay nắm vô lăng của anh hung hăng dùng sức, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: “Thiên Thiên, cởi quần áo trên người em xuống cho anh! Anh không muốn nhìn thấy em mặc nó!” Một câu này khiến thân thể Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được khẽ run rẩy.