CHƯƠNG 504: KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG NỔI THỨ GÌ “Cảnh Liêm Uy, chúng ta nói chuyện với nhau đi, có được không?” Ân Thiên Thiên nhỏ nhẹ nói, muốn Cảnh Liêm Uy ngừng bước, nhưng người đàn ông ấy lại tiếp tục đi về phía trước: “Cảnh Liêm Uy…” Trong nháy mắt, không ngờ Ân Thiên Thiên cảm thấy… Cô cố gắng bắt kịp bước chân anh, Ân Thiên Thiên lảo đảo bước theo sau lưng anh, không ngừng gọi anh: “Cảnh Liêm Uy, anh chậm ãi một chút, chậm một chút đi…” Vào giờ phút này, trong lòng Ân Thiên Thiên không vui một chút nào, nhưng cô vẫn để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, thầm ngẫm nghĩ đợi về đến nhà rồi nói tiếp vậy, nhưng cô vẫn còn chưa kịp nghĩ xong, cơ thể đã chúi về trước, trọng tâm không ổn định, thấy mình sắp ngã, trong lòng Ân Thiên Thiên cảm thấy vô cùng hoang mang… Mặt đất sạch được lau đến sạch bóng, lạnh lẽo vô tình… Gương mặt cô trắng bệch, nhưng người đàn ông ấy vẫn nắm cổ tay cô kéo về phía trước, không hề quan tâm đến cảm nhận của cô một chút nào… Ân Thiên Thiên cắn chặt môi, thậm chí cô còn muốn cam chịu luôn cho rồi, cứ để mình ngã xuống đất luôn cho rồi! Có phải cô ngã xuống thì Cảnh Liêm Uy sẽ ngừng lại? Thấy mặt đất cách mình càng lúc càng gần, Ân Thiên Thiên nhắm chặt mắt lại một cách cam chịu, chuẩn bị thừa nhận cơn đau sắp ập đến, vòng eo mảnh mai của cô đột nhiên bị cánh tay mềm mại ôm lại, cô ngã vào trong lồng ngực quen thuộc ấy, bàn tay nhỏ nhắn vẫn níu chặt góc áo của anh, đôi mắt trong trẻo mịt mờ hơi nước… “Thiên Thiên?” Mặc dù bây giờ Cảnh Liêm Uy hơi mất khống chế, nhưng anh vẫn chưa đến mức không biết tình trạng của người bên cạnh mình, chỉ có điều anh rất khó chống lại cảm giác phiền muộn bất an đang dậy lên trong lòng. Vào giây phút này, anh cũng ráng kềm chế mọi cảm xúc trong lòng để quay người ôm cô lại, giọng nói nhuốm vẻ lo âu: “Thiên Thiên?” Ân Thiên Thiên nằm trong lồng ngực anh, đây là lần đầu tiên anh ngừng bước từ lúc ban nãy! Ân Thiên Thiên ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Liêm Uy, cô cắn chặt môi mình, lặng lẽ nhìn anh với vẻ tủi thân… Cổ tay của cô rất đau, chân của cô cũng rất đau, nhưng người đàn ông luôn quan tâm đến cô ấy lại không hề quan tâm! “Thiên Thiên, em sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?” Cảnh Liêm Uy vừa nói chuyện vừa vội vàng kiểm tra khắp người cô, đôi mắt phượng của anh chứa chan nỗi lo lắng, lời nói chứa chan sự quan tâm: “Thiên Thiên, nói cho anh biết đi, nói đi…” Nhưng Ân Thiên Thiên lại không hề quan tâm đến anh, cô chỉ lên án anh trong im lặng… Cho đến khi xác định Ân Thiên Thiên không bị thương, Cảnh Liêm Uy mới thở phào một hơi, lúc anh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, ánh mắt không khỏi nấn ná trên quần áo cô mặc vài giây, trong phút chốc, đôi mắt anh không khỏi trở nên tốt tăm, đôi lông mày cũng khẽ nhíu lại, cánh tay đang vòng quanh eo Ân Thiên Thiên cũng không khỏi mạnh tay hơn, vẻ căm ghét hằn lên trong ánh mắt… Ân Thiên Thiên nhìn sự thay đổi trên nét mặt anh, vào giây phút đó trái tim cô trở nên lạnh giá! Anh vẫn để ý đến chuyện kia à? Cô thật sự không hiểu nổi, kể từ lúc nào mà Đổng Khánh lại làm anh ghét đến thế? Bàn tay của Cảnh Liêm Uy không khỏi siết chặt lại, anh hít sâu một hơi rồi mới nhìn thẳng vào mắt Ân Thiên Thiên, rồi nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, chúng ta lên lầu thay đồ nhé!” Sau khi nói dứt lời, anh không cho cô cơ hội phản ứng mà kéo Ân Thiên Thiên đi về phía thang máy! Vào giây phút đó, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy thê lương đến nỗi muốn bật cười… Trong thang máy, Ân Thiên Thiên im lặng cắn môi, Cảnh Liêm Uy cũng chỉ nắm chặt tay cô rồi nhìn con số trong thang máy chăm chú, khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng với nhau, nhưng không ai mở miệng nói gì, bầu không khí trong thang máy vô cùng khó chịu… Cảnh Liêm Uy nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đứng bên cạnh anh trong thang máy, bàn tay đang nắm tay cô không khỏi siết chặt lại, không đến nỗi làm cô đau nhưng không cho cô cơ hội vùng dứt ra, đôi mắt phượng của cô nhìn cô chăm chú, nhìn gương mặt trắng bệch của cô, nhìn cô cắn chặt môi, nhìn sự bất mãn và thất vọng không tan trong mắt cô… Nhưng cho dù có thế, anh cũng không tài nào kềm chế được con thú hoang trong lòng mình! Cho dù đến tận bây giờ, anh vẫn muốn xé rách quần áo của cô, không muốn quần áo của cô bị nhiễm mùi hương của người đàn ông khác, anh không tài nào trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra được! Cảnh Liêm Uy nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi, dường như Cảnh Liêm Uy có thể nhìn thấy bàn tay to lớn của Đổng Khánh đang mơn trớn trên tấm lưng cô, dường như còn cảm nhận được mùi hương của anh ta đang thoang thoảng trên người cô. Cơ thể của Ân Thiên Thiên chỉ tỏa ra mùi hương của người đàn ông ấy! Anh căm hận! Anh chán ghét! Đúng là không tài nào nhịn nổi! Cô ấy chỉ có thể thuộc về anh mà thôi! Anh sẽ nghĩ cách để cản tất thảy những người đàn ông muốn nhìn lén cô ấy, tất thảy những người đàn ông muốn cướp cô ấy đi, anh sẽ không buông tay một cách dễ dàng, sẽ không để cho cô rời khỏi mình một cách đơn giản như vậy! Cả đời này, người đàn ông bầu bạn với Ân Thiên Thiên chỉ có thể là Cảnh Liêm Uy anh thôi! Đến lúc mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt Cảnh Liêm Uy toát ra sự kiên định, hoàn toàn không thay đổi một chút nào. “Cảnh Liêm Uy, chúng ta không thể nói chuyện cho đàng hoàng được à?” Thấy thang máy đã gần lên đến, rốt cuộc Ân Thiên Thiên cũng lên tiếng trước, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình của cô nhìn anh chăm chú: “Anh nhất định phải làm em khó xử thế này đúng không?” Cảnh Liêm Uy mím môi, không mở miệng nói chuyện. Ân Thiên Thiên khẽ nhíu mày, cô không khỏi quay đầu nhìn anh rồi nói: “Cảnh Liêm Uy, anh không chấp nhận quần áo của em bị Đổng Khánh đụng chạm à? Rốt cuộc thứ anh không chịu nổi là quần áo của em, hay là vấn đề gì khác? Anh có biết anh làm vậy, khiến em…” Ting… Cánh cửa thang máy mở ra, cắt ngang lời Ân Thiên Thiên, cô vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Cảnh Liêm Uy lại không đoái hoài đến cô, chỉ nắm chặt bàn tay của cô, dẫn cô đi về phía trước, cắt ngang tất thảy lời nói của Ân Thiên Thiên… Vừa bước ra ngoài, những giá áo của nữ giới đập vào mắt cô, Cảnh Liêm Uy kéo cô đến cửa hàng gần nhất, nhân viên trong cửa hàng thấy bọn họ đi đến bèn vội vàng mỉm cười phục vụ, vào lúc này, rốt cuộc người phụ trách của trung tâm thương mại đã đuổi kịp bước chân của bọn họ, cô ta ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi. Vừa bước vào, Cảnh Liêm Uy đã kéo Ân Thiên Thiên đến bên cạnh khu đồ nữa, rồi tiện tay lấy chiếc đầm liền màu vàng, vứt cho nhân viên đứng bên cạnh, anh dắt Ân Thiên Thiên đến trước phòng thử đồ, rồi nói: “Thiên Thiên, vào thay đồ.” Rốt cuộc Ân Thiên Thiên đã lấy lại được sự tự do, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình, chỉ cảm thấy thật buồn cười. Cảm giác đau đớn trên cổ tay cô vẫn rất rõ ràng, bây giờ trong cửa hàng không còn khách khác, người phụ trách đứng bên ngoài chờ đợi phục vụ bọn họ, người duy nhất đi theo bọn họ cũng chỉ có cô nhân viên đứng cách đây rất xa. Rốt cuộc bây giờ Ân Thiên Thiên cũng đã hết chịu nổi rồi, cô không khỏi lùi về sau một bước, nhưng Cảnh Liêm Uy lại nhìn ra được ý đồ của cô, anh không khỏi vòng tay kéo cô lại, nói với cô bằng giọng trầm thấp và khàn khàn pha lẫn vẻ uy hiếp: “Thiên Thiên, ngoan nào, mau vào thay đồ đi!” Trong phút chốc, Ân Thiên Thiên đã bùng nổ, cô vươn tay đẩy mạnh anh ra, loạng choạng một lúc mới đứng vững lại được, cô nhìn anh rồi nói: “Nếu em không thay thì anh định làm gì? Gọi nhân viên đến thay giúp em à? Hay là anh tự làm?” Giọng nói của cô chất chứa đầy sự căm phẫn và bất mãn, nhưng bây giờ tất cả cảm xúc của Cảnh Liêm Uy gần như đều được đẩy đến tận ranh giới! Đôi mắt phượng của anh híp lại, Cảnh Liêm Uy bước lên trước một bước, đây là lần đầu tiên anh uy hiếp Ân Thiên Thiên, anh hạ thấp giọng rồi nói: “Thiên Thiên, nếu như để anh tự tay thay đồ cho em, chắc chắn em sẽ không tha thứ cho anh đâu, vì vậy, em đừng ép anh!” Ân Thiên Thiên cười mỉa, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, nói rằng: “Cảnh Liêm Uy, bởi vậy ý của anh là, cho dù anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng bây giờ chỉ cần em không tự mình thay đồ thì anh sẽ tự tay lột ra của em ra đúng không?” “Đúng vậy!” Cảnh Liêm nói chắc đi đinh đóng cột, ánh mắt của anh bốc lên ngọn lửa hừng hực. Cô ấy lưu luyến bộ đồ ấy đến mức này hay sao? Rõ ràng sáng hôm nay vừa mới tỉnh dậy, cô còn phàn nàn bộ đồ không đẹp chút nào cả, nhưng sau khi Đổng Khánh đụng vào nó, cô bèn không nỡ cởi ra nữa rồi, thế là thế nào chứ? Hai tay siết lại thật chặt, Cảnh Liêm Uy vội nhét tay mình vào túi, không muốn làm cô ấy sợ, chỉ có điều sắc mặt của anh cũng thể hiện được ít nhiều. Ân Thiên Thiên không nhịn nổi mà muốn bùng nổ, cô nói thẳng vào mặt anh: “Cảnh Liêm Uy! Anh nói cho em biết xem, anh muốn em thay đồ rốt cuộc là vì bộ đồ này đã bị Đổng Khánh đụng vào, anh không chịu nổi bộ đồ hay là không thể chịu nổi em! Quần áo là chết, người là sống, anh làm nhiều thứ như vậy, anh tức giận đến mức gần như không để ý cảm nhận của em, thực chất thứ mà anh không chấp nhận được là em chứ gì?” Cảnh Liêm Uy mím môi nhìn cô, anh không nói câu nào, chỉ có ánh mắt toát ra ngọn lửa giận dữ. “Cảnh Liêm Uy, nói trắng ra là, anh đang nghi ngờ em, anh không tin tưởng em!” Ân Thiên Thiên không khỏi đè giọng rống lên, đôi mắt trong trẻo của anh trừng to, chất chứa đầy nỗi căm phẫn và bất mãn: “Cảnh Liêm Uy, anh nghĩ em và Đổng Khánh dan díu với nhau à, anh nghi ngờ em, cũng nghi ngờ Đổng Khánh, bởi thế anh mới không thể chấp nhận được việc anh ấy gần gũi với em phải không? Trong mắt anh, em là người phụ nữ không đáng tin tưởng sao? Anh có từng nghĩ đến chuyện hành vi của anh trong ngày hôm nay đã đả kích em đến mức không? Nếu như bị truyền ra ngoài, chúng ta phải tiếp tục thế nào đây…” Ân Thiên Thiên cố gắng làm cho Cảnh Liêm Uy bình tĩnh lại, cũng khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại nhưng mọi chuyện lại không diễn ra theo ước muốn của anh. Cô vừa mới nói xong, Cảnh Liêm Uy cũng không cần biết cô có nói dứt lời chưa mà chìa tay về phía nhân viên, anh nhìn Ân Thiên Thiên chăm chú rồi nói: “Thiên Thiên, anh đã nói với em rồi, em không tự giác thì anh sẽ giúp em thay!” Nhân viên vội vàng đưa đồ cho anh rồi ngoan ngoãn lùi ra ngoài, trong khu vực thay đồ chỉ còn lại Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên mà thôi, nghe lời của anh nói, gương mặt của cô lập tức trở nên trắng bệch… Anh vốn không hề quan tâm đến những lời cô đã nói! Anh vẫn cố chấp muốn thay đồ cho mình!