Kết Hôn! Anh Dám Không?

chương 511

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 511: SỰ PHÁT TRIỂN CỦA SỰ VIỆC Cảnh Liêm Uy nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, rất lâu cũng không mở miệng nói chuyện. Nhưng Ân Thiên Thiên cũng không để bụng, chỉ có hơi đỏ mặt mà nhẹ giọng nói với anh: “Cảnh Liêm Uy, anh phải bảo vệ em có biết không? Bảo vệ vợ là trách nhiệm của chồng đó.” Nói xong, Ân Thiên Thiên đưa tay nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Cảnh Liêm Uy, khẽ cười nói: “Nắm chặt đi đó, đừng có mà làm mất em, em không tìm được đường đâu.” Cảnh Liêm Uy miễn cưỡng nhếch miệng cười, nhưng lòng bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô thật sự không biết nên dùng lực hơn nữa hay là nên buông ra đây. Hai người bước ra khỏi tòa nhà của Đổng Thị, trên đường đi thu hút không ít ánh mắt, ngay cả thái độ vừa rồi của Ân Thiên Thiên đối với Đổng Khánh cũng dần dần được truyền ra ngoài, toà nhà Đổng Thị rộng lớn bàn tán xôn xao, Ân Thiên Thiên đã giành được rất nhiều sự hò reo khen ngợi, cũng khiến cho hai người cô và Ân Nhạc Vy hình thành nên sự tương phản rõ nét. Nhưng mà nghĩ nghĩ cũng đúng, cô vốn là mợ ba nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh là gia tộc hào môn số một trong nước, làm sao có thể để Ân Thiên Thiên chịu uỷ khuất được, càng huống hồ người nhà họ Cảnh không phải còn rất thích cô sao? Một người phụ nữ có chút đầu óc sẽ không chọn nhà họ Đổng, còn Ân Nhạc Vy chẳng qua chỉ là loại phụ nữ điển hình trong xã hội muốn được gả vào hào môn mà thôi… Cảnh Liêm Uy nghe tiếng bàn luận xung quanh, không biết là đang nghĩ cái gì nữa, đôi mắt phượng thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, nhưng không có rời khỏi người của Ân Thiên Thiên quá lâu. Ở phía bên kia, Đổng Khánh cũng vì lời nói của Ân Thiên Thiên mà dấy lên một hồi cảnh báo! Cô nhớ tất cả những thứ giữa cô và Cảnh Liêm Uy, thậm chí là cả con người cô, cả trái tim cô đều tồn tại vì Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên như vậy thật sự có thể tiếp tục ở cùng với Cảnh Liêm Uy sao? Vào lúc này, Đổng Khánh thậm chí còn tự hỏi, ngay cả khi Ân Thiên Thiên biết về tình trạng của Cảnh Liêm Uy, cô có phải cũng sẽ chọn tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta hay không? Đến lúc đó cục diện cuối cùng có lẽ là điều mà bọn họ đều không thể tưởng tượng được. Sự cố chấp của cô, thực ra từ một mức độ nào đó mà nói, không có ít hơn Cảnh Liêm Uy bao nhiêu đâu. Thân thể nặng nề ngã xuống ghế, trợ lý ở một bên nhìn mà vô cùng lo sợ nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng. Trong chuyện của Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh từ trước đến giờ đều luôn độc đoán chuyên hành! Một lúc lâu sau, Đổng Khánh đột nhiên cầm điện thoại di động lên gọi về nhà chính họ Đổng, nhẹ giọng nói: “Ông nội, cháu đồng ý điều kiện của ông, nhưng thứ mà cháu muốn, ông nhất định phải cho cháu!” Lời nói vừa dứt, ở nơi nước Anh tha hương xứ người dường như đột nhiên trở nên thay đổi kỳ lạ. Cả buổi chiều, Ân Thiên Thiên ở một mình trong khách sạn không có ra ngoài, nằm trên giường xem đài truyền hình nước Anh, trên đó có rất nhiều chương trình khác nhau, nhưng không thể thu hút sự chú ý của cô, thỉnh thoảng Ân Thiên Thiên lại quay đầu nhìn về hướng cửa, trong mắt tràn đầy sự mong đợi không che giấu được. Sau khi ra khỏi Đổng Thị về đến khách sạn, Cảnh Liêm Uy liền rời đi với lý do có việc gì đó, để cô đợi ở đây một mình, nếu nói trong lòng không có cảm giác gì thì chính là không thể nào, nhịn không được mà bĩu môi, Ân Thiên Thiên còn nhớ anh đã nói, đợi cô về anh sẽ dẫn cô đi chơi vui vẻ, nhưng bây giờ căn bản không thấy bóng dáng đâu? Nếu có thể, cô rất muốn tự mình ra ngoài đi dạo, nhưng cô cũng lo lắng khi anh trở về sẽ không nhìn thấy mình, Cảnh Liêm Uy mấy ngày nay khiến cho đáy lòng Ân Thiên Thiên có chút lo lắng, bản thân cô cũng không có làm gì thẹn với lòng, nhưng cô cũng không muốn gây ra cho anh những nghi ngờ vô cớ, càng huống hồ bây giờ cô chỉ muốn đợi anh về cùng ăn bữa cơm mà thôi…. Khi tiếng chuông cửa phòng khách sạn vang lên, trên mặt Ân Thiên Thiên toàn là ý cười không thể nhịn được, cô để chân trần nhảy xuống giường chạy tới đó, trên con đường ngắn ngủi đều đang suy nghĩ xem nên dùng biểu cảm nào để đối diện với anh… Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, nụ cười trên khuôn mặt của Ân Thiên Thiên lập tức đông lại. “Xin chào bà, đây là dịch vụ đặt đồ ăn của chúng tôi.” Nhân viên công tác thân thiện nhẹ nhàng nói, lịch sự mỉm cười nhìn cô. Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ đột nhiên cảm thấy có hơi khó chịu, nghiêng người sang một bên để nhân viên đi vào, Ân Thiên Thiên nhìn những món ăn lấy ra từ trên xe toàn là đồ ăn yêu thích của cô, khoé mắt nhịn không được mà khẽ đỏ lên. Nhân viên quay người rời đi, Ân Thiên Thiên đứng ở bên cạnh bàn nhìn đồ ăn mà không kìm được nước mắt. Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc là sao thế? Từ sau khi sang Anh, cô phát hiện anh trở nên rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức cô gần như không quen biết anh nữa… Anh sẽ đột nhiên tức giận, đột nhiên nghi ngờ, đột nhiên cưỡng ép cô … Những chuyện này anh chưa từng làm qua a, cô từ đầu đến cuối luôn cho rằng có lẽ là bởi vì Đổng Khánh nên anh khó chịu, nhưng cô không hiểu, tại sao cô đã thể hiện thái độ rõ ràng như vậy rồi, Cảnh Liêm Uy vẫn để cô lại một mình trong khách sạn như thế này chứ? Xoay người, Ân Thiên Thiên chạy vào phòng ngủ, không kìm được mà lao xuống giường, ôm lấy gối khóc lóc đầy ấm ức. Sự uỷ khuất khi thay quần áo vào hôm đó và sự đối đãi lạnh nhạt kỳ lạ vào ngày hôm nay, cô hoàn toàn không biết rốt cuộc là đã sai ở đâu rồi! Nhưng người đàn ông đó, không có nói lời nào, cứ đối xử với cô như vậy, sự khác biệt quá lớn khiến cô thật sự rất khó chấp nhận … Ân Thiên Thiên khóc thút thít ở trong phòng, nhân viên vừa rời khỏi phòng đã lấy điện thoại ra gọi điện nói chuyện với Cảnh Liêm Uy, anh ở trong điện thoại tràn đầy sự quan tâm đến cô. “Cô ấy thế nào rồi? Có ngoan ngoãn ăn cơm không?” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ nhỏ bé đó, toàn thân anh liền mềm nhũn. “Ngài Cảnh, vợ anh có vẻ như đang đợi ngài về, cô ấy đi chân trần ra mở cửa, khi nhìn thấy tôi thì rất thất vọng…” Nhân viên đáp lại nhẹ nhàng, trong lời nói cũng tràn đầy sự khó hiểu, nhưng mà cũng không có hỏi nhiều: “Ngoài ra, lúc tôi rời khỏi, cô ấy nhìn đồ ăn mà khoé mắt đỏ bừng…” Lặng lẽ cúp điện thoại, Cảnh Liêm Uy siết chặt lấy điện thoại trong căn phòng tối, gần như là không thở được. Thiên Thiên của anh… Anh nên đối với cô như thế nào đây… Anh của bây giờ đã không còn dám ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi như trước kia nữa, là một bác sĩ, anh biết rất rõ rằng hiện tại mình vẫn chưa đến mức tình trạng nghiêm trọng, anh vẫn còn có thể duy trì một phần lý trí, nhưng khi phần lý trí này cũng mất đi, anh không biết mình có phải sẽ làm ra những điều ngu ngốc giống như Đổng Khánh đã nói hay không nữa… Anh cần phải nhân lúc mình vẫn còn lý trí mà nghĩ thật kỹ xem nên đối với cô như thế nào, nghĩ xem nên đi con đường sau này thế nào! Chưa từng có qua một khoảnh khắc nào như thế, sau khi cùng cô đi ra khỏi Đổng Thị, anh vậy mà lại sợ hãi nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô, chỉ vì anh sợ một ngày nụ cười đó sẽ biến mất vì bản thân anh, thế nên anh đã chọn cách tạm thời chia tay, để cô ở trong khách sạn, ném mình vào căn phòng nhỏ tối đen này và bắt đầu nghĩ xem nên làm gì… Ở một bên khác, trong nước lúc này vẫn đang vào lúc nửa đêm tĩnh mịch, chuông điện thoại nhà tổ họ Cảnh đột nhiên reo lên. Quản gia mặc dù buồn ngủ, nhưng vẫn nhanh chóng chạy tới lịch sự trả lời điện thoại, nhẹ giọng nói: “Xin chào, đây là nhà họ Cảnh.” Cũng không biết là ai gọi đến, chỉ là bộ dạng vốn còn đang buồn ngủ của quản gia sau khi nghe điện thoại trong khoảng vài giây ngắn ngủi xong thì đột nhiên trở nên trắng bệch, vội vàng nhỏ nhẹ cẩn thận mà đáp lại người trong điện thoại, mãi đến khi cúp điện thoại, người quản gia trước giờ luôn bình tĩnh vậy mà lại loạng choạng chạy nhanh lên lầu, đi về phía phòng của Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ. Lần đầu tiên, nhà họ Cảnh bị đánh thức vào lúc nửa đêm, ngay cả Cảnh Thiên Ngọc cũng đã dậy và ngồi trong phòng khách một cách tò mò. Trong toàn bộ phòng khách, mọi thứ đều sáng sủa và rực rỡ vào giữa đêm. Vi Gia Huệ ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt nghiêm trọng trong bộ đồ ngủ, Cảnh Nguyên Phước ở bên cạnh lần đầu tiên hút thuốc ở nhà họ Cảnh. Cảm nhận được tình hình khác lạ ở nhà, Cảnh Thiên Ngọc nhanh chóng gọi điện cho Cảnh Liêm Bình, sau đó Cảnh Liêm Bình cũng vội vã trở về nhà họ Cảnh vào lúc đêm muộn, suýt chút nữa còn gặp tai nạn xe hơi trên đường. “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao nửa đêm lại náo nhiệt như thế?” Cảnh Liêm Bình vừa đi vào trong vừa nhẹ giọng hỏi, trong thần sắc mang theo chút phóng túng buông thả, giống như là cảm thấy sẽ không có chuyện gì lớn hết vậy. Ngồi trên ghế sofa, Cảnh Liêm Bình quay đầu nhìn ba mẹ của mình không có nói gì, yên tĩnh ngồi đợi. Vi Gia Huệ sau khi đưa tay xua hết người làm trong nhà đi xong thì mới hít thở sâu một hơi, nhưng động tác đơn giản như vậy lại khiến khoé mắt đỏ bừng lên, làm người nhà họ Cảnh sợ hãi không nhẹ, lũ lượt căng thẳng mà nhìn bà. “Mẹ, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh Liêm Bình nhẹ giọng hỏi, trong lời nói đều là sự quan tâm. “Mẹ, có chuyện gì thì nói đi, đừng kìm nén nữa.” Nói xong, Cảnh Thiên Ngọc ngồi đến bên Vi Gia Huệ đưa tay vỗ về lưng của bà, nhịn không được mà nhẹ giọng nói với ba của mình: “Ba, ba đừng hút nữa, không biết mẹ ghét mùi thuốc sao?” Cảnh Nguyên Phước bóp điếu thuốc trong tay hít một hơi kịch liệt, rồi đưa tay dập điếu thuốc vào trong ly nước, sau khi nhìn nó lập tức mất đi tất cả thì mới đứng lên đưa tay chỉnh sửa quần áo của mình, nhẹ giọng nói: “Liêm Bình, Thiên Ngọc, Liêm Uy suy cho cùng vẫn…phát bệnh rồi.” Một câu nói, sắc mặt của Cảnh Liêm Bình trở nên vô cùng khó coi, còn Cảnh Thiên Ngọc thì đặc biệt kinh ngạc. “Phát bệnh? Bệnh gì?” Nhẹ giọng hỏi, trong mắt Cảnh Thiên Ngọc thì Cảnh Liêm Uy luôn rất khoẻ mạnh, lại cộng thêm thân là bác sĩ, sao lại bị bệnh gì chứ? “Sức khoẻ nó không phải luôn rất tốt sao?” Trong cả phòng khách, chỉ có câu nghi vấn của Cảnh Thiên Ngọc và tiếng khóc nức nở của Vi Gia Huệ. Cảnh Liêm Bình và Cảnh Nguyên Phước đối mắt nhìn nhau một cái, hai người đàn ông đều không có nói chuyện, bầu không khí lập tức trở nên có chút đè nén. Đột nhiên, trong lòng Cảnh Thiên Ngọc có chút hoảng loạn, đứng dậy đến gần Cảnh Nguyên Phước: “Ba, rốt cuộc là sao? Liêm Uy sao rồi? Các người nói chuyện đi chứ!” Một lúc lâu sau, Cảnh Nguyên Phước thở dài nói: “Liêm Uy bị di truyền bệnh của bác cả hai đứa, bệnh tâm thần hoang tưởng.” Một lời nói, toàn bộ phòng khách không còn tiếng động gì nữa, Vi Gia Huệ cắn chặt môi quay đầu qua, tựa hồ như vậy sẽ có thể phủ nhận sự thật này, nhưng đó là vô ích. “Vừa rồi có tin tức từ bên nước Anh truyền tới, Liêm Uy rõ ràng đã phát bệnh rồi…” Cảnh Nguyên Phước cau mày nói, mái tóc bạc trên đầu bỗng chốc trông càng nhiều hơn nữa: “Ngoài ra, ông cụ Đổng gọi điện thoại tới, nhà họ Đổng có rất nhiều bác sĩ khoa tâm thần, nếu muốn chữa trị cho Liêm Uy, điều kiện duy nhất chính là nó và Thiên Thiên ly hôn…” “Đổng Khánh?” Gần như là theo bản năng, Cảnh Liêm Bình hung hăng híp mắt lại nói ra lời này, rất nhanh đã nhận được sự khẳng định của Cảnh Nguyên Phước, trong lòng lập tức phát hoả: “Cậu ta thật sự muốn làm như vậy sao? Cưỡng ép cũng không thể làm đến như vậy chứ!” Người nhà họ Cảnh không ai lên tiếng, bọn họ đều biết rõ, ai bảo nhà họ Đổng bây giờ có thứ để bàn bạc chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio