CHƯƠNG 513: BỮA TIỆC NHÀ HỌ ĐỔNG Bữa tiệc nhà họ Đổng, hầu hết các danh môn quý tộc ở Anh đều đến, cũng hầu hết các gia tộc có giao hảo với nhà họ Đổng ở trong nước cũng đến, còn chưa đến giờ thì cửa nhà họ Đổng đã rất đông đúc náo nhiệt rồi, xe sang các loại nhiều vô kể, các nhân vật đi trên thảm đều là những gương mặt quen thuộc trên các tạp chí truyền thông lớn. Đổng Khánh mặc một lễ phục màu đen đơn giản bước qua đám đông, trên tay cầm một chiếc ly chân cao, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía cửa, những người tinh anh trong sảnh tiệc đều nhìn thấy nhưng không nói gì. Ai cũng biết người thừa kế của nhà họ Đổng yêu Ân Thiên Thiên, vợ của cậu ba nhà họ Cảnh, thậm chí còn từng chạy về nước khi bị sốt ở nước Anh chỉ vì để làm sứ giả bảo vệ hoa cho Ân Thiên Thiên, hành động như vậy nếu được đặt trong một gia tộc khác, thì thật sự chính là giẫm địa vị của mình ở dưới chân! Nhưng Đổng Khánh người ta lại hoàn toàn không quan tâm! Anh ta có thể bôn ba chạy đi chạy lại giữa Anh và trong nước vì Ân Thiên Thiên, cũng có thể trở thành trò cười trong mắt mọi người vì cô, càng có thể vì cô mà không tiếc ép ông cụ Đổng ra tay, đủ để thấy sự cố chấp của anh ta đối với Ân Thiên Thiên! Dưới trạng thái này, những người có một chút nhãn quan sẽ chỉ đưa con gái đến đi dạo một vòng, còn những người không có tầm nhìn thì vẫn mơ sẽ về mộng Xuân Thu, nhưng hoàn toàn không để ý đến trái tim si tình của người thừa kế nhà họ Đổng… Khi xe của Cảnh Liêm Uy dừng trước cửa nhà họ Đổng, có nhiều người bất giác hướng mắt qua đó, Đổng Khánh thì đặt chiếc ly chân cao trên tay mình xuống, sải bước lớn đi ra ngoài, cơ thể thẳng tắp đó khiến cho những người xung quanh nhịn không được mà xao động xuân tâm. Đứng ở trên bậc thềm, Đổng Khánh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé bước xuống chiếc xe màu đen với ánh mắt nóng hừng hực, trong mắt tràn đầy tình ý. Vì cô, anh ta thậm chí đã làm giao dịch với ông cụ, đối với anh ta thì chuyện này đã là chắc như đinh đóng cột rồi, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy sớm muộn sẽ ly hôn, đến lúc đó người duy nhất ở bên cạnh có thể giúp cô chỉ có anh ta mà thôi, cho nên trong mắt của Đổng Khánh, việc bọn họ ở bên nhau đã trở thành chuyện chắc chắn! Cảnh Liêm Uy xuống xe, đi vòng qua đuôi xe đến phía trước cửa xe, anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đeo găng tay băng ren màu đen và dài đến khuỷu tay của Ân Thiên Thiên, cẩn thận bảo vệ đầu cô rồi dắt cô ra khỏi xe. Mặc một chiếc váy đen thanh lịch, mái tóc xoăn dài của Ân Thiên Thiên được cuộn tròn sau đầu, để lại những lọn tóc nhỏ mang theo một sự phong tình. Thiết kế cổ yếm nối liền giữa cổ và ngực được làm bằng vải tulle cùng chất liệu với găng tay, nhìn trông đặc biệt tao nhã và xinh đẹp, lộ ra xương quai xanh thanh tú và bờ vai thon thả, thiết kế chít eo khiến vòng eo càng thêm thon thả và quyến rũ, vạt váy lớn nhưng tự nhiên vừa chạm xuống đất, mang máng lộ ra mũi giày cao gót theo từng bước đi của cô, càng làm tôn thêm vẻ đẹp… Ngay khi xuất hiện, Ân Thiên Thiên đã thu hút không ít ánh mắt. Nhiều người phụ nữ khi quan sát cô trong góc tối đều không khỏi xuýt xoa, ai cũng nghĩ bà mẹ có con lên năm sẽ không được tươi tắn, quyến rũ như thiếu nữ, nhưng Ân Thiên Thiên không những lộng lẫy xinh đẹp như thiếu nữ mà còn mang theo một sự phong tình vạn chủng của người đã có chồng… Cảnh Liêm Uy bên cạnh mặc một bộ âu phục màu xám đậm, áo sơ mi trắng thậm chí còn không có thắt nơ hay cà vạt, làm lộ ra thiết kế của áo sơ mi, nhìn rất nhẹ nhàng tao nhã, chỉ có một chiếc khăn hình vuông nhỏ màu đen được đặt ở túi ngực, cho thấy mối quan hệ giữa anh và Ân Thiên Thiên trong những chi tiết nhỏ… Khoác tay Cảnh Liêm Uy từng bước đi lên bậc thềm, khoé miệng Ân Thiên Thiên có mang theo nụ cười. Dưới ánh trời chiều, viên kim cương hồng trên ngón áp út sáng lên thật lấp lánh, khiến những người phụ nữ xung quanh phải xuýt xoa. Những người phụ nữ yêu thích trang sức đều biết rằng đó là một viên kim cương hồng có giá trị không nhỏ vừa được khai quật ở Nam Phi cách đây ít lâu, nhưng nó đã bị một người nào đó không rõ danh tính lấy đi với giá rất cao, giờ họ mới biết người đó là Cảnh Liêm Uy… Nhìn vào sự hiểu ngầm giữa Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, rồi lại nhìn Đổng Khánh từ đầu đến cuối luôn đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, gần như là trong chốc lát, có vô số phụ nữ đã thầm mặc niệm cho Đổng Khánh. Tình cảm của đôi trẻ người ta đang tốt đẹp a, thật sự không phải cứ muốn chen chân vào là chen được đâu. Đưa Ân Thiên Thiên bước lên bậc thềm cuối cùng, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đứng ở trước mặt Đổng Khánh, trên mặt nở nụ cười. Đổng Khánh nhìn hai người trước mặt này mà chỉ cảm thấy đôi mắt có chút đau nhói, trong lòng càng chua xót hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên trước một bước mỉm cười gọi Ân Thiên Thiên một câu: “Thiên Thiên…” “Cậu Đổng.” Ân Thiên Thiên xa cách mà trả lời, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều là phong thái của con dâu nhà họ Cảnh. Một tiếng ‘cậu Đổng’ đã kéo dài khoảng cách giữa hai người, đồng thời cũng tiết lộ ý định sẽ không ở cùng với Đổng Khánh của Ân Thiên Thiên với đám đông đang quan sát họ từ đầu đến cuối, đơn giản mà trực tiếp. Cảnh Liêm Uy ôm lấy phần eo thon thả của Ân Thiên Thiên, hơi hơi sáp đến bên tai cô, nói: “Chúng ta qua đó xem thử đi.” Gật đầu, Ân Thiên Thiên cùng Cảnh Liêm Uy rời khỏi, hoàn toàn không để ý đến Đổng Khánh, coi như đã hoàn toàn thể hiện thái độ và quyết tâm của mình. Mặc dù bữa tiệc này do nhà họ Đổng tổ chức, nhưng người quen biết với Cảnh Liêm Uy cũng không có ít, đưa Ân Thiên Thiên đi xuyên qua đám người, Cảnh Liêm Uy trông thành thục, Ân Thiên Thiên từ đầu đến cuối đều sắm vai một người vợ hiền, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt chuyện vài câu, trông vô cùng chín chắn, khí độ bất phàm. Đổng Khánh đứng ở một bên nhìn hai người ở trong đám đông kia, đôi mắt khẽ híp lại, ánh mắt sau đó dời lên người của ông cụ Đổng vừa mới ra ngoài, khó hiểu khó lường, sau khi trầm mặc hai giây, Đổng Khánh nâng chiếc ly rượu đỏ trong tay mình lên về hướng của ông cụ nhà họ Đổng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười. Nhiều người trong đám đông nhìn thấy cảnh này đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí đối với bọn họ mà nói, bọn họ thậm chí càng hiếu kỳ, càng không hiểu tại sao nhà họ Đổng lại sẵn sàng sủng ái Đổng Khánh vào thời điểm như vậy, thậm chí còn đồng ý để một người phụ nữ đã làm vợ người ta là Ân Thiên Thiên lọt vào danh sách hôn thê của người thừa kế nhà họ Đổng, thậm chí còn chiếm vị trí đầu tiên! Vì vậy, sở dĩ hôm nay nhiều người đến đây là muốn biết nhà họ Đổng rốt cuộc là nghĩ như thế nào! Cho dù Cảnh Liêm Uy đang cùng những người xung quanh nói chuyện, nhưng vẫn luôn chú ý tới hành vi của Đông Khánh, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt phượng khẽ híp lại, cũng không có bất kỳ phản ứng gì, Ân Thiên Thiên càng hoàn toàn không có chú ý đến. Khi thời gian đến, ánh đèn trong toàn bộ sảnh tiệc mờ đi và toàn bộ sảnh trở nên mơ hồ. Ân Thiên Thiên khoác tay Cảnh Liêm Uy đứng ở một bên, trong bóng tối, Cảnh Liêm Uy khom người xuống, tiến sát đến bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, sau bữa tiệc, chúng ta sẽ đi Pháp, anh có bạn muốn giới thiệu cho em biết.” Ân Thiên Thiên theo bản năng quay đầu lại, Cảnh Liêm Uy lợi dụng thời điểm này tiến lại gần hơn một bước, hài lòng mà hôn lên đôi môi hồng hào của cô, hôn nhẹ một cái rồi liền lùi lại, ngay cả khóe miệng cũng mang chút chút ý cười. Ân Thiên Thiên hờn dỗi mà nhìn anh một cái, sau đó không có để ý đến anh nữa mà nhìn ông cụ Đổng đang đứng dưới ánh đèn. Bản thân cô cũng tò mò, rốt cuộc là nhà họ Đổng bị Đổng Khánh thuyết phục như thế nào vậy! “Lời đầu tiên, già này rất cảm ơn tất cả các vị đã dành thời gian tham gia bữa tiệc của nhà họ Đổng chúng tôi ngày hôm nay, cảm ơn các vị đã nể mặt tôi, cũng nể mặt nhà họ Đổng…” Ông cụ Đổng vừa lên tiếng, thanh âm tràn đầy bể dâu cuộc đời mà cũng mang chút tinh anh truyền đến, có không ít người chuyên chú nhìn ông ta, nhìn lão già đã một đời trên lưng ngựa chiến: “Thực ra bữa tiệc nhà họ Đổng hôm nay cũng không có gì to tát, chỉ nghĩ là mọi người bây giờ thường xuyên không có dịp gặp được nhau cũng không nói chuyện được, nên mới nhân lúc Đổng Khánh nhà tôi thượng vị mà tổ chức một cái, để mọi người tụ tập, cũng để cho cháu nội nhà họ Đổng của tôi xuất hiện trước mặt các vị, để tránh sau này nó ra ngoài làm trò cười…” Lời vừa thốt ra, người bên dưới liền nhịn không được mà khẽ nhếch môi lên, cùng lúc đó, Đổng Khánh cũng xuất hiện ở trước mặt của ông cụ Đổng, thái độ khiêm tốn ôn hoà, nhưng cũng không làm mất đi khí độ và phong phạm. Ông cụ Đổng vươn tay vỗ vai Đổng Khánh, tiếng cười sảng khoái nói: “Mọi người đều là người sống trên một mảnh đất, không cần già này nói nhiều, mọi người ắt hẳn cũng đã biết, muốn lên cái vị trí này khó đến nhường nào, còn có sau khi lên được vị trí này thì đại diện cho những gì? Đổng Khánh chính là người thừa kế của nhà họ Đổng chúng tôi, chỉ cần nó kết hôn, già này sẽ lập tức thoái vị hưởng phúc, chỉ là mọi người đều biết, muốn làm chủ mẫu của nhà họ Đổng từ trước đến giờ cũng không phải là một chuyện dễ dàng…” Nói xong, ánh mắt của ông cụ quét về hướng Ân Thiên Thiên một cái như có như không. Khí tức toàn thân Cảnh Liêm Uy như thấp xuống rất nhiều, đôi mắt phượng hung hăng nhìn chằm chằm vào một già một trẻ đang đứng trong đám đông kia như đang đối mặt với kẻ địch. Nhà họ Đổng, từ trước đến giờ đều không phải là một chỗ nói đạo lý! Có thể nói, nhà họ Đổng là một phường thổ phỉ! Ông cụ Đổng hướng ánh mắt đến đây, ai có thể không nhận ra chứ? Càng huống hồ, ánh mắt của người thừa kế nhà họ Đổng cũng đang chăm chú nhìn Ân Thiên Thiên, muốn cướp người trắng trợn như vậy ai mà không biết cho được chứ? Ân Thiên Thiên nhàn nhạt nhìn ánh mắt của những người xung quanh, bàn tay nhỏ khoác tay Cảnh Liêm Uy đột nhiên nói một câu: “Ông xã, chỗ này ngột ngạt quá, chúng ta ra ngoài đi.” Đôi mày khẽ nhướng lên, mày, Cảnh Liêm Uy vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cứ như vậy mà bước ra ngoài, hai người hoàn toàn không đặt người trước mắt kia vào trong mắt mình, chậm rãi đi về phía cửa, làm kinh động những người phía sau, khiến ai nấy đều nín thở. Giọng của Ân Thiên Thiên tuy nhẹ, nhưng nhiều người chú ý cô như vậy, sao mà không nghe thấy lời của cô đang nói chứ? Mà hành vi của cô chính là đã hoàn toàn tát người nhà họ Đổng một cái! Nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Đổng Khánh thậm chí nhịn không được mà tiến lên một bước, nhưng hai người đó lại đột nhiên dừng lại, chính xác hơn là Ân Thiên Thiên đang kéo Cảnh Liêm Uy dừng lại. Quay đầu lại, Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào ông cụ nhà họ Đổng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu: “Ông cụ Đổng, tôi tin, đại gia tộc như nhà họ Đổng đây chắc hẳn sẽ không làm ra chuyện cưỡng ép cướp đi con dâu nhà họ Cảnh đâu đúng chứ? Nếu như nói ra ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu người chỉ trỏ mắng ở sau lưng ông a? Ông đã già đến từng tuổi này rồi, tôi tin ông cũng sẽ không hồ đồ như vậy đâu.” Nói xong, Ân Thiên Thiên nhìn sâu vào ông cụ Đổng một cái rồi khoác tay Cảnh Liêm Uy đi ra ngoài, thế giới đằng sau yên bình và tĩnh lặng! Ông cụ nhà họ Đổng đưa tay vuốt râu, không khỏi nhếch khóe miệng lên, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý tứ hàm xúc!