CHƯƠNG 523: CÓ PHẢI BỊ BỆNH KHÔNG Sáng ngày hôm sau. Vì quảng cáo của Đổng thị mà Ân Thiên Thiên đã về phòng làm việc từ sáng sớm, Cảnh Liêm Uy đang định ra khỏi nhà điện thoại đã vang lên, số máy của biệt thự nhà họ Cảnh hiện lên trên màn hình. Cảnh Liêm Uy gần như không cần suy nghĩ cũng biết họ gọi điện thoại để làm gì. “Con sẽ đến ngay.” Cảnh Liêm Uy bắt máy, gần như không để cho đối phương có cơ hội mở miệng, anh đã lên tiếng ngay, rồi dứt khoát cúp máy. Có một vài chuyện nên đến thì vẫn phải đến, huống hồ chi chắc hẳn nhà anh đã biết anh gặp Lệ Sa hồi hôm qua rồi. Lệ Sa là người bạn anh quen lúc còn học y ở nước ngoài, cô ấy là con gái thầy hướng dẫn của anh, cùng tuổi với Ân Thiên Thiên, nhưng hai năm trước đã mất chồng trong tai nạn bất ngờ, bây giờ đang là người độc thân. Còn thầy hướng dẫn của anh lại tập trung làm việc trong khoa thần kinh, ông ấy cũng được xem như là người có tiếng tăm hiển hách trong khoa thần kinh rồi… Mà anh hẹn gặp Lệ Sa vào lúc này, đương nhiên lý do sẽ hơi nhạy cảm. Trong biệt thự của nhà họ Cảnh. Trước lúc Cảnh Liêm Uy quay trở lại, gần như tất cả mọi người đều đợi anh trong nhà, chỉ thiếu mỗi mình Ân Thiên Thiên mà thôi. Trong chuyện này, rốt cuộc thì bọn họ vẫn lựa chọn giấu Ân Thiên Thiên, không đến giờ phút cuối cùng thì sẽ không để cho cô biết, dù gì bọn họ luôn cho rằng bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn bỏ đi khi biết chuyện này… Cảnh Liêm Uy bước chân vào nhà họ Cảnh, ngồi vào vị trí của mình như trước kia, sắc mặt rất đỗi tự nhiên. Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước ngồi đối diện anh, bọn họ dè dặt quan sát nét mặt anh, Cảnh Liêm Bình nhíu mày không nói gì, Cảnh Thiên Ngọc nhìn anh với vẻ nghi ngờ, trong nhà không còn ai khác, bầu không khí rất đỗi kỳ lạ. Đột nhiên Cảnh Liêm Uy mở miệng nói, nhưng câu nói của anh lại khiến cho mọi người không khỏi đau lòng: “Chị, chị đừng nhìn em như thế, em sẽ nghĩ là chị đang sợ em trong vô thức, biết đâu chừng một ngày nào đó em sẽ xuống tay với chị…” Anh vừa mới nói dứt lời, mọi người trong căn phòng đều sững sờ, vành mắt Cảnh Thiên Ngọc đỏ ửng. Cảnh Liêm Bình nhắm chặt mắt lại hít một hơi thật sâu, vành mắt của Vi Gia Huệ đỏ ửng, bà không cầm lòng nổi mà bật khóc, chỉ có một mình Cảnh Nguyên Phước còn giữ được bình tĩnh. Ông ấy đứng dậy đi đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy, nhẹ nhàng vỗ vai anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Xác định rồi à” “Xác định rồi.” Cảnh Liêm Uy nhanh chóng trả lời, không do dự một chút nào: “Nguyên nhân từ yếu tố di truyền, rối loạn nhân cách hoang tưởng.” Câu nói đơn giản ấy lại đại diện cho nỗi đau không lời. Đột nhiên Vi Gia Huệ rời khỏi vị trí của mình rồi ngồi xổm xuống trước mặt Cảnh Liêm Uy, bà đẩy Cảnh Nguyên Phước ra, duỗi tay vuốt ve gò má của con trai mình, vừa khóc vừa nói: “Liêm Uy, đừng sợ, chúng ta đừng sợ, chúng ta mời bác sĩ, rồi sẽ khỏe lại thôi, Liêm Uy nhà mình còn trẻ như thế, giỏi giang như thế, sao có thể…là…” Vi Gia Huệ khó lòng tin nổi đây là sự thật! Năm ấy Cảnh Minh Đức phát hiện ra bệnh này thì mọi người mới bắt đầu tìm hiểu, nào ngờ lại điều tra ra được rằng mỗi một đời trong nhà họ Cảnh đều có bệnh án như thế này, không ai biết chắc người đó là ai, nhưng rõ ràng Cảnh Minh Đức còn chưa có hành động quá khích gì đã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của ông ấy, làm sao đến lượt Cảnh Liêm Uy thì lại có vẻ khó khăn kia chứ? Cảnh Liêm Uy cúi thấp người để Vi Gia Huệ thấy nhẹ nhàng hơn, đôi mắt phượng của anh không chứa đựng chút cảm xúc nào cả, anh chỉ bình tĩnh đáp: “Sao lại bị tâm thần đúng không?” Câu nói này khiến cho Vi Gia Huệ không khỏi run rẩy, bà vươn tay ôm chặt Cảnh Liêm Uy vào lòng rồi nói luôn miệng: “Sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ không có chuyện gì đâu, năm ấy ba con có thể khống chế được, con còn giỏi hơn ba con nữa kìa, còn học y, chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì đâu, con có thể khống chế được đúng không? Hả, mẹ tin con, con sẽ không bị gì đâu! Sẽ không đâu!” Cảnh Thiên Ngọc đứng bên cạnh cũng không khỏi chảy nước mắt, hôm ấy sau khi biết tin cô đã đi tìm hiểu một vài tư liệu, nhưng lại cảm thấy mình thật bất lực, bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng rất khó để trị khỏi! Dường như nó sẽ ẩn sâu trong cơ thể của một người, biết đâu chừng sẽ lớn ra vô hạn, cho đến khi người ấy không chịu nổi nữa mà kết thúc sinh mạng của bản thân, cũng biết đâu chừng nó sẽ im lặng trong một khoảng thời gian, có lẽ một ngày, hoặc là một năm, hoặc là mười năm… Chỉ có điều xét trên những ca bệnh, hiện nay rất khó để khống chế được. “Liêm Uy, không phải con đi gặp Lệ Sa à? Con có gặp thầy hướng dẫn của mình chưa? Biết đâu chừng ông ấy sẽ có cách thì sao, không phải ông ấy giỏi lắm à?” Vi Gia Huệ sốt sắng nói, sau khi biết được rằng bệnh của Cảnh Liêm Uy càng lúc càng nghiêm trọng, gần như bà không tài nào yên giấc nổi, bây giờ trông bà tiều tụy đi nhiều: “Còn có nhà họ Đổng nữa, bọn họ nói…” “Mẹ!” Vẫn còn chưa nói dứt lời, người đàn ông trong lòng bà đã gắt lên, giọng nói hết sức lạnh lùng. Trước giờ Cảnh Liêm Uy chưa từng cư xử như thế, nhưng càng đến lúc anh không khống chế cảm xúc của mình thì dường như còn khó kềm chế hơn nữa… Vi Gia Huệ cắn môi để bản thân mình không bật khóc, chỉ cúi đầu nhìn người đàn ông đang vùi người vào trong lòng mình. Cho dù anh đã trưởng thành từ lâu, cho dù anh đã cưới vợ sinh cho, cho dù anh đạt được bao nhiêu thành tựu thì trong mắt bà anh vẫn chỉ là đứa con nít mà thôi, bây giờ càng giống với một đứa con nít không biết phải làm sao khi hay tin mình bị bệnh… Dường như Cảnh Liêm Uy nhận ra mình mất khống chế, bèn vòng tay ôm eo Vi Gia Huệ, vùi đầu vào trong lồng ngực của bà, dường như anh đang làm nũng với bà vậy, lời nói của anh như thể đang van nài: “Mẹ, đừng nói vậy, xin mẹ, con không muốn nghe thấy những lời như thế này nữa…” Anh biết rất rõ Vi Gia Huệ sắp nói gì tiếp theo, nhưng anh lại không thể nào chịu đựng nổi. Những giọt nước mắt của Vi Gia Huệ nhỏ xuống đầu Cảnh Liêm Uy, bà không nói gì… Nói thật lòng, nếu như phải lựa chọn giữa sức khỏe và hạnh phúc của con trai, chắc chắn bà sẽ lựa chọn sức khỏe, không có sức khỏe thì cả đời này Cảnh Liêm Uy đều không tài nào có được hạnh phúc, thậm chí biết đâu chừng còn sẽ bi thương hơn nữa… Thân là một người mẹ, bà chỉ muôn con trai của mình khỏe mạnh cả đời, chỉ thế mà thôi… “Mẹ, con xin mẹ đấy…” Cảnh Liêm Uy bất giọng cầu xin: “Con không thể nào sống thiếu cô ấy được, con càng không thể chấp nhập nỗi đau mất đi cô ấy, cô ấy là thuốc giải của con, để kéo dài sinh mạng của con, bởi vậy, xin mẹ, xin mẹ đừng ép con…” Mỗi một câu mỗi một chữ của anh đều thấm đượm nỗi đau, Cảnh Thiên Ngọc khóc nức nở. Không có bác sĩ nhà họ Đổng, Cảnh Liêm Uy sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn, ai sao có biết phải làm sao để bệnh tình của anh có thể chuyển biến tốt được, đương nhiên bọn họ đều muốn anh sống nhẹ nhàng hơn đôi chút, nhưng anh lại không muốn… “Mẹ, con không muốn cô ấy đau lòng, cũng không muốn cô ấy khóc…” Anh ngẩng đầu nhìn Vi Gia Huệ, đôi mắt phượng của anh đỏ gay, anh nói: “Mẹ tin con trai của mẹ đi được không, con có thể khống chế bản thân mình, con sẽ tiếp nhận điều trị, sẽ không bỏ cuộc đâu, con sẽ cố gắng để bản thân mình không xảy ra chuyện gì cả, tin con một lần đi, được không mẹ?” Vi Gia Huệ nhìn anh, gương mặt đẫm đầy nước nước, nhưng cuối cùng bà chỉ nói một câu: “Mẹ sẽ dõi theo con, nếu như mẹ thấy con không thể khống chế được bệnh tình của mình nữa thì mẹ sẽ cầu xin Thiên Thiên ly hôn với con, đến lúc ấy mẹ sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để ép con bé bỏ đi, Liêm Uy, mẹ cũng hết cách rồi…” Cảnh Liêm Uy không phản bác lại mẹ mình, anh chỉ gật đầu một cách cứng nhắc… Nếu như nhà họ Cảnh không thể chấp nhận Ân Thiên Thiên, vậy thì cô ấy cần gì phải tiếp tục sống khổ sống sở trong gia đình này, chỉ có điều anh đã tính toán trước trong đầu, nếu như có một ngày, anh không thể khống chế được bệnh tinh của mình nữa thì sẽ buông tay để cô ấy đi, cho dù kết cuộc của anh chỉ có nỗi đau xé tim… Điều duy nhất làm anh không thể tha thứ cho mình là tổn thương cô… Cảnh Liêm Uy từ phòng khách đi ngược vào phòng mình, anh ngồi thừ người trên chiếc giường gần kề khung cửa sổ, để ánh dương bao trùm lấy bản thân. Hiếm như có lúc anh để bản thân mình thư thả như thế, chỉ có điều chưa bao lâu sau, hình ảnh người con gái ấy đã chiếm cứ hết đầu óc anh… Có lẽ bị ảnh hưởng bởi bệnh tình, cũng có thể vì anh vốn đã là người đàn ông như thế này, đầu óc của anh chỉ toàn là hình ảnh vụn vặt lúc Ân Thiên Thiên ở bên cạnh Đổng Khánh, và Ân Thiên Tuấn. Cô sẽ dứt khoát quay lưng bỏ anh để đến bên cạnh Đổng Khánh, cũng sẽ vì một cú điện thoại của Ân Thiên Tuấn mà tỏ ra mừng vui hớn hở trước mặt anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà hình ảnh của những người đàn ông khác hiện nhiều hơn trong ánh mắt Ân Thiên Thiên, còn bóng hình của anh lại ít đần đi. Cô ấy sẽ quên mất anh, quên mất rằng bọn họ có ước định với nhau, cũng sẽ quên mất cảm nhận của anh… Những lần nào anh cũng cố nhịn cơn kích động muốn ôm cô vào lòng, uy hiếp cô một phen mà chỉ biết trơ mắt nhìn cô đi! Chỉ có điều đến bản thân anh còn không biết, bắt đầu từ lúc nào mà mọi chuyện đã nằm ngoài tầm khống chế? Lúc điện thoại đổ chuông, Cảnh Liêm Uy chỉ nghiêng đầu nhìn hai chữ ‘Thiên Thiên’ sáng trên màn hình, anh rất thích cái tên của cô ấy, dường như mỗi lần gọi mỗi lần nhìn đều mang theo nụ cười ngọt ngào, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy cổ họng mình đắng chát mà thôi… Điện thoại vẫn reo liên tục nhưng Cảnh Liêm Uy chỉ trơ mắt nhìn nó rung rung, rồi tự tắt khi không có người nghe máy trong cuộc gọi thứ hai, rốt cuộc điện thoại của anh không reo nữa, trong giây phút đó, đột nhiên Cảnh Liêm Uy bật cười… Có những lúc, có phải dần dần xa cách nhau như thế này thì có đến cuối cùng, sự tổn thương của ai người bọn họ sẽ ít đi? Anh khép mắt lại, nằm bên dưới bóng râm nhếch môi nở nụ cười. Thực ra, ngay từ lúc ban đầu anh đã nghĩ đến chuyện chia tay Ân Thiên Thiên, nhưng thi thoảng lại mơ mộng cô có thể ở bên cạnh mình, cho dù bản thân anh biết đó chỉ là một giấc mộng viển vông mà thôi… Ở phía bên kia, sau khi gọi hai cuộc nhưng anh vẫn không bắt máy, Ân Thiên Thiên không khỏi nhíu mày. “Sao thế?” Đào Ninh ngồi sau chiếc làm việc bàn tay đang nghịch bút, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý. “Không có gì, chắc là anh ấy đang bận gì đó.” Ân Thiên Thiên đặt điện thoại xuống, tiếp tục công việc của mình, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô lại cảm thấy hoang mang và bất an… Đào Ninh nhìn cô ấy, đột nhiên hờ hững nói một câu: “Có phải bị bệnh rồi không? Tớ thấy gần đây anh ấy không có tinh thần chút nào…” Ân Thiên Thiên sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn Đào Ninh, ánh mắt sâu tựa biển.