CHƯƠNG 531: NÓI CHO CÙNG VẪN LÀ TIN TƯỞNG Có những lúc, chính là như vậy. Điều bạn cảm thấy là tốt có lẽ ở trong mắt người khác lại châm biếm đến thế, cũng có lẽ là những thứ bạn cảm thấy cao không thể với tới, trong mắt người khác lại vốn dĩ là coi thường không quan tâm, mỗi người đều có cách nghĩ riêng của mình, đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Con người ta có thể nhất thời hồ đồ, nhưng lại không thể cả đời hồ đồ, không phải sao? Cuối cùng, Cảnh Liêm Bình vẫn không rời đi, Đào Ninh nằm trong vòng tay anh, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng cũng cố gắng suy nghĩ xem bản thân có phải làm sai điều gì rồi hay không, nhưng không thể không nói, sau khi xin lỗi về việc vết thương giả của mình và lừa Cảnh Liêm Uy xin lỗi, cộng thêm việc Cảnh Liêm Bình nói Cảnh Liêm Uy vốn dĩ biết được cô giả vờ bị thương, trong lòng cô ấy cũng không nhịn được có chút chấn động… Người đàn ông đó, bây giờ thật sự là đặt cảm xúc của Ân Thiên Thiên lên đầu tiên. Phía bên kia, Ân Thiên Thiên đứng ở ngoài M Thành hít một hơi thật sâu, rất lâu vẫn không dám mở cửa. Mấy ngày này có lẽ là cô che giấu quá tốt, cũng có thể là Đào Ninh bị cô dọa sợ rồi, cho nên không dám chú ý quá nhiều đến cô, không hề phát hiện ra chút bất thường nào ở cô, nhưng cuối cùng mặc dù ngoài mặt không biểu hiện ra bất kì cảm xúc nào, nhưng tận sâu trong lòng Ân Thiên Thiên vẫn rất để tâm đến cuộc điện thoại kia. Nếu không thì cũng không tức giận đến mức đập thẳng điện thoại như vậy. Hít thở sâu một lần nữa, Ân Thiên Thiên rốt cuộc vẫn đưa tay ra ấn chuông trên cửa! Chỉ trong mấy giây chờ đợi ngắn ngủi, trong đầu Ân Thiên Thiên lại hiện lên vô số giả thiết, ví dụ, nếu như người đến mở cửa là Liên Mẫn, cô phải làm thế nào? Nếu như, cô nhìn thấy hai người áo quần không chỉnh tề ở trong nhà thì phải làm sao? Nếu như… Vô số hình ảnh lướt qua trước mắt, nhưng cô vẫn yên lặng đứng đó chờ đợi, sắc mặt rõ ràng có chút nghiêm túc, thậm chí đến cánh môi hồng cũng hơi mím lại. Trong giây phút cánh cửa phòng mở ra, Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào trong, cô không nghĩ đến người cô nhìn thấy sẽ là Cảnh Liêm Uy chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng lộ ra vẻ vô cùng lười biếng ra mở cửa, áo sơ mi chỉ đóng hai cúc, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ cơ bắp quyến rũ bên trong, mà cánh tay trái của anh lại được quấn một dải băng… Trong khoảnh khắc đó, tất cả suy nghĩ trong đầu Ân Thiên Thiên đều biến mất, chỉ là vứt lại chiếc túi trong tay xuống chạy đến trước mặt anh, kéo cánh tay anh nhẹ nhàng hỏi: “Tay anh sao vậy? Bị thương từ bao giờ thế? Bác sĩ nói thế nào? Anh sao lại không nói với em? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Còn đau không?” Một loạt câu hỏi liên tiếp, bản thân Cảnh Liêm Uy ngẩn ra, ngây ngốc nhìn người phụ nữ nhỏ đột nhiên xuất hiện này. Ân Thiên Thiên kéo lấy cánh tay anh cẩn thận quan sát đi quan sát lại, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Nhìn cô, khóe miệng Cảnh Liêm Uy không kìm được nở một nụ cười dịu dàng, tiện tay đóng cửa lại, tay kia kéo người phụ nữ nhỏ bé từ ngày rời xa anh chưa từng gọi cho anh một cuộc điện thoại nào kia ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Về rồi sao không nói anh đi đón? Hửm?” Ân Thiên Thiên đưa tay đẩy ngực anh, ngay lập tức tỉnh táo lại, cô vừa nãy không phải đang tức giận sao? Đưa tay đẩy hai lần vẫn không đẩy được anh ra, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc hai mắt đột ngột chạm phải đôi mắt phượng kia, Ân Thiên Thiên đột nhiên hiểu ra… Hiểu ra vì sao cho dù nhận được cuộc điện thoại như thế, cô vẫn có thể để ba ngày sau mới quay về, cũng hiểu tại sao cho dù vừa nãy đứng ở cửa đã tưởng tượng nhiều như vậy, nhưng cô vẫn không tức giận xông vào, cũng hiểu tại sao bản thân nhìn thấy anh cho dù rõ ràng là sơ mi không chỉnh tề, nhưng vẫn chỉ quan tâm đến sức khỏe của anh. Tất cả những thứ này, chỉ là bởi vì cô tin tưởng anh. Cô biết, anh sẽ không phản bội cô, cũng sẽ không để cô thất vọng, cho nên cho dù có gặp phải chuyện khó khăn thế nào đi chăng nữa, cô cũng có thể kiên định tin tưởng anh… Chỉ là tin tưởng vẫn chỉ là tin tưởng, Ân Thiên Thiên cuối cùng vẫn không thích tình huống như vậy lại xảy ra một lần nữa. “Đón em? Em sợ anh vẫn đang tắm đó.” Ân Thiên Thiên không nhịn được trả lời lại một câu, đưa tay chỉnh lại áo của anh, cài từng cúc áo lên cho anh, ngước mắt nhìn anh đầy vẻ để ý nói: “Sao vậy? Gần đây bác sĩ Cảnh tắm cũng cần người giúp đỡ sao? Quan trọng nhất là người này không phải người khác, là bác sĩ Liên của anh?” Cảnh Liêm Uy nhất thời bị Ân Thiên Thiên dọa sợ, tay càng siết chặt eo cô, nhưng Ân Thiên Thiên lại không ngừng dãy dụa, gấp đến nỗi anh toát cả mồ hôi lạnh… Ân Thiên Thiên cài mấy chiếc cúc ở dưới, nhưng động tác của Cảnh Liêm Uy làm cản trở cô, cau mày lại có chút không vui. “Thiên Thiên…” Anh vẫn chưa hiếu rõ là có chuyện gì, nhưng lại biết là một khi liên quan đến Liên Mẫn thì không có chuyện gì tốt đẹp cả, dường như là theo bản năng muốn giải thích. “Thả lỏng chút! Không đóng được cúc này!” Ân Thiên Thiên lại vô cùng không hài lòng thẳng thắn ngắt lời anh, nói thẳng, trong mắt chỉ có cái cúc áo đang chống lại cô kia. Cảnh Liêm Uy nhìn động tác tay của cô nhất thời ngẩn ra, nhẹ nhàng buông lỏng một chút khoảng cách để cô cài cúc áo giúp anh. Đợi đến khi tất cả được hoàn thành, Ân Thiên Thiên vỗ nhẹ lên ngực anh, ngước mắt nhìn anh hỏi: “Bác sĩ Cảnh, anh có phải là nên giải thích chút không, ba ngày trước em gọi điện thoại cho anh, kết quả nửa đêm canh ba đột nhiên lại là bác sĩ Liên nghe điện thoại, lại còn vênh váo nói với em, anh đang tắm?” Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên, không nhịn được cười lên. Anh vừa nhìn đôi mắt phát sáng của cô liền biết cô không tức giận, chỉ là có chút để ý, rốt cuộc vẫn tin tưởng anh, trong lòng nhất thời ấm áp lên, anh vốn còn tưởng rằng cô từ chỗ Đào Ninh trở về sẽ có rất nhiều bất thường nữa… Bàn tay lớn đưa xuống, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô ở bên người, Cảnh Liêm Uy dắt cô đi vào trong ngồi xuống sofa, người đàn ông cao lớn đột nhiên gục lên đùi cô nằm đó ngắm nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Vợ à, mấy ngày nay anh một mình ở nhà, rất cô đơn đó..” Ân Thiên Thiên khẽ cau mày, đưa tay thờ ơ nghịch tóc anh không nói gì. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng làm ấp áp cả căn phòng, bọn họ dường như đang ở trong một bức tranh vậy, ấm áp mà tươi đẹp. Quay người lại, Cảnh Liêm Uy kéo một tay cô nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô, nói: “Hôm bị thương đó anh quên xin nghỉ, buổi tối anh đến bệnh viện một chuyến, một người nhà bệnh nhân vô tình làm đổ thức ăn lên người anh, em biết anh không thích trên người có mùi khó chịu mà, nên anh liền đến phòng tắm tắm rửa, hoàn toàn không biết em gọi điện thoại cho anh, thậm chí anh cũng không biết Liên Mẫn đã đến phòng làm việc của anh…” Ân Thiên Thiên khẽ cau mày, cúi đầu nhìn anh nhếch miệng cười. Ánh sáng chiếu lên người Ân Thiên Thiên làm lộ ra vẻ đẹp mông lung, nhìn ở góc độ nào cũng xinh đẹp vô cùng, Cảnh Liêm Uy nhìn cô chằm chằm không nỡ di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đùa nghịch, thậm chí kéo tay cô xuống mặt mình hôn lên. Hai người cứ trầm mặc như vậy, một người nghịch tóc, một người nghịch tay, cảnh tượng ngược lại lại vô cùng yên bình. Ánh mắt khẽ lóe lên, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu: “Cảnh Liêm Uy, Đào Ninh có chuyện giấu em, còn liên quan đến anh nữa, anh biết là chuyện gì không?” Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn cô, trong mắt phượng có một tia lưỡng lự lướt qua, chỉ là nhìn cô nhẹ nhàng như thế hỏi lại: “Liên quan đến anh? Cô ấy có nói là tại sao không? Có phải là anh gần đây chọc tức cô ấy rồi?” Từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên không hề di chuyển ánh mắt của mình, chính là muốn nhìn xem Cảnh Liêm Uy có chút biến đổi nào không, nhưng cô lại phát hiện, cho dù cô hỏi bất ngờ như vậy, Cảnh Liêm Uy cũng không hề có chút biến đổi nào, chỉ là thản nhiên hỏi lại cô như vậy, nhẹ nhàng nói với cô… Lập tức, Ân Thiên Thiên đột nhiên không biết giữa Đào Ninh và Cảnh Liêm Uy đang làm trò gì, lông mày không kìm được khẽ nhíu lại, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo âu. Giơ ngón tay thon dài của mình ra, Cảnh Liêm Uy chạm nhẹ lên lông mày cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu như cô ấy muốn nói với em, nhất định sẽ nói với em, chỉ là đáng tiếc anh cũng không biết chuyện cô ấy muốn nói rốt cuộc là chuyện gì, cho nên không có cách nào cho em biết.” Nhìn gương mặt bình thản của anh, Ân Thiên Thiên không nhịn được cười lên, chuyển tầm mắt nhìn lên cánh tay đang quấn băng của anh: “Bác sĩ nói thế nào? Nghiêm trọng lắm sao?” Cảnh Liêm Uy điều chỉnh tư thế của mình để nằm thoải mái hơn, nhắm mắt lại nhẹ nhàng sao: “Vẫn ổn, một thời gian nữa là khỏi thôi, đừng lo lắng…” Nhìn bộ dạng không hề để ý chút nào của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên có chút không vui, đang chuẩn bị nói với anh vài câu thì điện thoại đặt trên bàn trà đột nhiên reo lên, Ân Thiên Thiên từ xa cũng có thể nhìn thấy cái tên Liên Mẫn trên màn hình, nhất thời vỗ mạnh vào sống lưng anh nói: “Nhanh lên kìa, bác sĩ Liên của anh gọi điện thoại kìa.” Cảnh Liêm Uy bị vỗ đột ngột, bị dọa sợ một trận, vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần Ân Thiên Thiên đã đẩy anh ra rồi đứng lên, quay người đi vào trong bếp, cô vì kịp về đây nên vẫn chưa ăn gì, đói chết mất! Vừa nghe điện thoại, Cảnh Liêm Uy vừa theo ngay sau lưng Ân Thiên Thiên đi vào trong bếp: “Chuyện gì vậy?” Ân Thiên Thiên nghe giọng điệu nói chuyện công việc của người đàn ông sau lưng chỉ muốn mắng vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, quay lại mới tiếp tục mở tủ lạnh muốn nấu cho mình chút gì đó để ăn, ai ngờ vừa mở tủ lạnh đã nhìn thấy bên trong toàn là đồ ăn mà lúc cô rời khỏi buộc miệng nhắc tới, đều là những món cô muốn ăn… Chân giò hầm xoài, trứng phù dung, thịt bò xào ớt xanh… Đầy một tủ lạnh, đều là những món ăn sau khi vừa nguội để vào tủ lạnh, nhưng lại là những món ăn chưa hề được động đũa qua. Ân Thiên Thiên ngây ngốc đứng ở trước tủ lạnh nhất thời ngây ra, quay đầu nhìn vị trí thùng rác, bên trong cũng là những món ăn kia, cũng là những món ăn còn nguyên, có điều nhìn liền biết là đồ ăn hôm qua bỏ lại, mà trong tủ lạnh là đồ hôm nay mới nấu… Người đàn ông này, không biết cô lúc nào quay về, liền ngoan ngoãn một tay nấu hết từng này món ăn đợi cô trở về, nếu như cô một tuần chưa về thì anh cũng sẽ nấu một tuần, nếu như cô một tháng chưa về, anh sẽ nấu một tháng… Tròng mắt dần đỏ lên, Ân Thiên Thiên nhìn đồ ăn bên trong tủ lạnh nhất thời không nói được gì. Cảnh Liêm Uy phát hiện ra sự bất thường của cô liền lập tức đi đến, còn tưởng rằng cô không khỏe ở đâu, không thèm để ý đến điện thoại nữa trực tiếp hỏi cô: “Thiên Thiên, sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Hửm? Nói cho anh biết…” Không đợi Cảnh Liêm Uy nói hết, Ân Thiên Thiên quay người lại lao vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh, điện thoại trong tay Cảnh Liêm Uy rơi xuống đất vang lên tiếng bụp, lập tức tắt máy…