Kết Hôn! Anh Dám Không?

chương 543

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 543: CÔ ĐANG ĐỢI Lập tức, Ân Thiên Thiên ngây người, ngẩng đầu nhìn hai người trước mắt. Lệ Sa đưa tay kéo Ân Thiên Thiên về sau mình, Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ nhìn, lông mày nhíu lại. “Sao thế, anh có muốn tự nói, anh từ chối những cô gái kia thế nào không?” Lệ Sa mở miệng cười, dáng vẻ tươi sáng làm người ta vô cùng chói mắt: “Tôi nhớ rất rõ đáp án của anh năm đó.” Ân Thiên Thiên đi từ sau lưng Lệ Sa đến, chủ động kéo tay anh, nhịn không được tò mò ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Anh trả lời thế nào, em rất tò mò.” Cô biết người theo đuổi anh nhất định rất nhiều, ở trong bệnh viện không phải cũng có rất nhiều sao? Nhưng vẫn chưa biết anh từ chối thế nào, bây giờ Lệ Sa nhắc đến, cũng tò mò. Quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy chỉ liếc nhìn Lệ Sa, trực tiếp nắm tay cô muốn rời đi, để lại Lệ Sa sau lưng cười đến mức khó hiểu vẫn nhìn bóng lưng bọn họ đột nhiên mở miệng: “Anh nói, ‘Bạn gái của tôi là Lệ Sa, nếu như cô có năng lực trở thành người phụ nữ như vậy, thì hãy đến tìm tôi’.” Câu nói này, làm nụ cười bên miệng của Ân Thiên Thiên cũng cứng lại, quay đầu nhìn cô gái tươi trẻ đứng trong gió, rõ ràng giây trước hai người vẫn còn vui vẻ nói chuyện, nói chuyện về người đàn ông này, nhưng mà đảo mắt một cái cô ta lại không hề do dự cho cô một đao. Tay Cảnh Liêm Uy nắm lấy Ân Thiên Thiên dùng sức, ánh mắt lo lắng nhìn cô. Lysa từng bước đi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, cũng không còn thấy sự thân thiện vừa rồi, từng chữ nói: “Lúc ấy ở trường học có rất nhiều con gái thích anh ấy, tỏ tình với anh ấy, anh ấy chỉ nói một câu, ‘Nếu như cô là Lệ Sa, tôi sẽ ở bên cô’.” Ân Thiên Thiên nhìn thẳng cô ta, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, Cảnh Liêm Uy thấy vậy tim cũng không nhịn được treo lên. Đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, Lệ Sa đột nhiên nở một nụ cười tỏa nắng, nói: “Ân Thiên Thiên, cô phải giữ cho tốt, nếu như ngày nào đó cô vứt bỏ anh ất, tôi sẽ nhặt lại, vậy thì cô không còn Cảnh Liêm Uy nữa rồi.” Ngay khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Ân Thiên Thiên nhìn Lệ Sa cười, thật sự không còn ánh nắng như trước nói: “Đời này cô không có cơ hội đâu, kiếp sau thử xem, xem thử kiếp sau tôi có tiếp tục nhặt anh ấy không.” Dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng không nói gì với Lệ Sa nữa, nắm chặt tay Cảnh Liêm Uy rời khỏi chỗ này, Lệ Sa nhìn bóng lưng của bọn họ cười lên, ánh mắt lại lạnh lùng và lo lắng. Ra khỏi biệt thự, mặt Ân Thiên Thiên lạnh đi, đi đến bên cạnh Land Rover cô đẩy tay Cảnh Liêm Uy ra. Cảnh Liêm Uy bị dọa đến ngẩn người, ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, kẹp cô giữa Land Rover và ngực mình, nhẹ giọng hỏi: “Thiên Thiên, em…” “Cảnh Liêm Uy!” Còn chưa nói dứt lời, Ân Thiên Thiên đã nổi đóa: “Đến cùng là anh có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, anh nói rõ cho em! Đừng có mấy ngày lại xuất hiện một người, mấy ngày lại xuất hiện thêm một người! Anh có tin em sẽ nhốt anh trong nhà không cho anh ra ngoài câu dẫn người khác không!” Một câu nói, làm Cảnh Liêm Uy nhịn không được nhếch khóe miệng lên. Đưa tay ôm lấy Ân Thiên Thiên vào ngực mình, vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô, để ở rúc vào trong ngực mình nghe tiếng tim đập trầm ổn của mình, Cảnh Liêm Uy mở miệng nói: “Thiên Thiên, năm đó anh không nói như vậy…” Ân Thiên Thiên quệt mồm không nói, là ai bị người khác khiêu khích như vậy cũng không vui, không phải sao? Kỳ thật lúc này tỉnh táo một chút cô cũng biết, có lẽ là Lệ Sa ý tại ngôn ngoại, nhưng vẫn cảm thấy không vui, chồng của mình bị người khác nhòm ngó, lại luôn chờ bọn họ xảy ra vấn đề, ai mà vui chứ? Cúi đầu hôn một cái lên trán Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy hơi khom người nói bên tai cô: “Năm đó anh nói thế này, anh nói, ‘Tôi là gay, nếu như cô là đàn ông, thì chúng ta ở bên nhau’, như vậy, mới dọa được mấy cô gái kia.” Vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, nghi ngờ phát hiện lỗ tai Cảnh Liêm Uy lại đỏ lên, cơn tức trong lòng lập tức tiêu tán không ít, đưa tay nắm lấy ngực áo anh hỏi: “Sau đó thì sao?” “Làm gì có sau đó?” Nói xong, Cảnh Liêm Uy bắt đầu động thủ muốn kéo Ân Thiên trong ngực mình ra, ánh mắt sững sờ không dám liếc nhìn cô, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không có sau đó, thật sự không có…” Lúc này Ân Thiên Thiên như là một giám thị, nghiêm túc dán vào anh không buông tay, khóe miệng khẽ nhếch lên truy hỏi: “Sao có thể không có sau đó, những cô gái kia thật sự buông tay sao? Có con trai thích anh không, nếu như có con trai tỏ tình với anh, anh làm thế nào? Nhanh nói cho em biết…” Ân Thiên Thiên nói một câu, sắc mặt Cảnh Liêm Uy càng hồng lên, lần đầu tiên anh bị người ta ép đến như vậy. “Anh mau nói cho em bết!” Ân Thiên Thiên không bỏ qua cứ hỏi, trong giọng nói cũng có sự vui vẻ. “Thật đó…” Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ trong ngực, lập tức thở dài một hơi, nhìn Ân Thiên Thiên từng chữ trả lười: “Gặp con trai tỏ tình, anh trực tiếp đen mặt bỏ đi…” Vừa nói xong, Ân Thiên Thiên vô cùng không nở mặt cười, lúc này mới ngoan ngoãn lên xe, đợi Cảnh Liêm Uy ngồi vào ghế lại, vẫn nhịn không được mở miệng cười nói: “Cảnh Liêm Uy, thật nhìn không ra anh nam nữ đều diệt đấy…” Cảnh Liêm Uy quay đầu bất đắc dĩ nhìn cô một cái, không nói gì khởi động xe, ngược lại Ân Thiên Thiên cứ cười mãi. Trên đường, hai người ồn ào đủ rồi, Cảnh Liêm Uy mới nhịn không được nhẹ giọng nói một câu: “Thiên Thiên em đừng để ý lời nói của Lệ Sa, cô ấy, chỉ là..” “Chỉ là nhắc nhở em, nhắc em đừng có không quý trọng anh.” Ân Thiên Thiên trực tiếp nói tiếp, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong giọng nói cùng đầy cảm xúc, nói: “Cô ấy thế mà rất tốt với anh, lần đầu tiên đến đây đã nhắc nhở em, lại còn dùng cách như vậy, em cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể nghe không hiểu?” Cảnh Liêm Uy nhìn cô không nói gì, chỉ là khóe miệng nở một nụ cười. Anh thừa nhận, Lệ Sa đã từng có hảo cảm với anh, nhưng mà đây cũng chỉ là ảo giác thời thanh xuân, bây giờ mọi người đều lớn lên rồi không phải sao? Hôm nay cô ấy nói với Ân Thiên Thiên như vậy cũng chỉ là quan tâm bạn bè thôi, dù sao có một số việc không thể gạt cả đời được, không phải sao. Lúc Land Rover dừng trước cửa công ty Ân Thiên Thiên, Ân Thiện chậm rãi mở hai mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt, ánh đèn trong xe có hơi ảm đạm, như mà ánh mắt của hai người lại sáng ngờ, xe dừng lại Ân Thiên Thiên cũng không vội vàng rời đi, chỉ cởi dây an toàn rồi cúi đầu. “Thiên Thiên?” Nhẹ giọng gọi một câu, Cảnh Liêm Uy nhìn cô, ánh mắt lo lắng. Hít sâu một hơi, Ân Thiên Thiên đột niheen ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Liêm Uy, ánh mắt rõ ràng, lời nói mát lạnh: “Liêm Uy, em không biết em phải hình dung suy nghĩ trong lòng em bây giờ thế nào, nhưng mà em muốn nói cho anh biết, trong khoảng thời gian này, mọi thứ của anh em đều hiểu…” Cảnh Liêm Uy ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, trong lòng có chút sợ hãi. Ân Thiên Thiên nhìn anh, từng câu từng chữ mở miệng: “Có lẽ nhiều khi phản ứng của em có chút chậm chạp, nhưng không có nghĩa là em không cảm nhận được gì cả, cũng không phát hiện gì cả, em biết, thái độ của ba mẹ thay đổi là vì có chuyện gì đó, ẩn ý trong lời nói của Lệ Sa vừa này, cũng biết anh…có chuyện gạt em.” Lời nói rơi xuống đấy, không ai nói gì nữa. Thở dài ra một hơi, Ân Thiên Thiên ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn Cảnh Liêm Uy, cúi người, hai tay ôm lấy mặt anh dịu dàng hôn lên môi anh, nói: “Cảnh Liêm Uy, em chờ anh, chờ anh nói hết mọi thứ với em.” Dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng không nói thêm gì nữa, xuống xe, vẻ mặt tươi sáng. Tĩnh lặng lan ra khắp xe, Cảnh Liêm Uy nhìn bóng lưng Ân Thiên Thiên viết mất trong ánh mắt của mình rồi mới thở dài một hơi, hai tay nắm chặt tay lái, thân hình cao lớn cũng nhịn không được cứng ngắc. Cô biết! Quả nhiên cô biết tất cả! Biết sự thay đổi phản ứng của mọi người, cũng biết chuyện xảy ra ở M Thành! Cô đang đợi anh, nhưng anh lại vẫn luôn không dám mở miệng! Kỳ thật anh vẫn tin tưởng, tin rằng đến lúc đó Ân Thiên Thiên sẽ lựa chọn tiếp tục ở bên cạnh mình, nhưng anh không dám cam đoan cô sẽ ở lại bao lâu, một tháng, hai tháng, một năm hay hai nắm, dù là ai ở bên cạnh một nhân vật nguy hiểm như vậy cũng sẽ cảm thấy bất an, huống chi bọn họ còn có con nhỏ… Lại thở dài một hơi, Cảnh Liêm Uy nhắm mắt tựa lưng vào ghế, lần đầu tiên cảm thấy hít thở cũng khó khăn như vậy. Đột nhiên, điện thoại của Cảnh Liêm Uy vang lên, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy là cuộc gọi của Vi Gia Huệ, phiền muộn dập máy, không để ý… Anh có nên suy nghĩ thật kỹ có muốn nói chuyện này cho cô không? … Trong phòng làm việc, Ân Thiên Thiên yên lặng ngồi ở chỗ của mình, hai con mắt trắng đen rõ ràng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, lông mày nhíu chặt. Nhà họ Cảnh đã xảy ra chuyện, nhưng mà cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện bên này còn chưa nghĩ ra, Đào Ninh đột nhiên xông vào phòng làm việc của cô mở điện thoại ra, hai người cùng xem tin tức, cau mày. — Theo tin tức, xế chiều hôm nay người cầm quyền nhà họ Đổng, ông cụ Đổng vẫn thường trú ở nước Anh sẽ theo cháu mình Đổng Khánh về nước, hơn nữa sẽ thường trú ở thành T, theo nguồn tin đáng tin cậy, ông cụ Đổng lúc này về thành phố T và vì muốn nhìn cháu mình thành gia lập nghiệp, nhưng mà chủ mẫu tiếp theo của nhà họ Đổng vẫn ôm tỳ bà che mặt không xuất hiện, con tin rằng, người nhà họ Đổng nhìn trúng ở thành phố T… Tin tức vẫn chưa hết, Ân Thiên Thiên đứng lên tắt đi, Đào Ninh thở dài trực tiếp ngồi lên ghế sofa nhìn cô nói không nên lời, đối mặt với chuyện này, cô vẫn luôn giữ thái độ trầm mặc, cô không làm loạn, cũng không ủng hộ ai. “Con định làm thế nào bây giờ?” Đào Ninh không nhịn được, nhẹ giọng mở miệng hỏi một câu, vẫn quan tâm. Ân Thiên Thiên đưa tay sửa lại bản thiết kết trên bàn, không quan tâm trả lời: “Đâu có liên quan gì đến con? Đấy là chuyện nhà họ Đổng, mà con là con dâu nhà họ Cảnh, không phải sao?” Ngước mắt, ánh mắt hai người phụ nữ rõ ràng, nhìn nhau cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio