CHƯƠNG 600: TRẢ GIÁ Cảnh Liêm Uy Đưa tay chống cằm, nhìn bác sĩ Ngụy, khẽ hỏi: “Ngại quá, anh vừa nói gì cơ? Có thể nói lại một lần nữa không?” Nghe mới trớ trê và chế giễu làm sao! Khi Cảnh Liêm Uy muốn coi thường một ai đó thì cho dù chỉ là một câu nói lịch sự cũng có thể khiến người đó bị sỉ nhục vô cùng! Bác sĩ Ngụy nhìn thấy có nhiều người đột nhiên xuất hiện như vậy, sắc mặt liên tục thay đổi, anh ta chỉ mới bước lên phía trước một bước đã bị vệ sĩ giữ lại, không khỏi phẫn nộ nói: “Cảnh Liêm Uy, anh đừng quên, bệnh của anh không có chúng tôi thì không còn cách nào khác đâu, anh còn dám đối xử với tôi như vậy sao? Anh không cần mạng của mình nữa rồi à?” Cảnh Liêm Uy nhếch miệng chế giễu, anh khẽ nhúc nhích cổ ý bảo mình đã có chút mệt mỏi, Thừa Phó Lân hiểu ý lập tức lấy điện thoại gọi cho Đổng Khánh, giây phút điện thoại được nối máy, tất cả bác sĩ phía đối diện đều ngừng hô hấp lại. “Cậu Đổng, người dưới trướng của anh nếu không muốn chữa trị cho tôi, vậy mời anh đưa bọn họ đi, đỡ lãng phí đồ ăn của nhà họ Cảnh tôi.” Cảnh Liêm Uy khẽ nói, đây là lần đầu tiên anh liên lạc với thế giới bên ngoài, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía bác sĩ đối diện, không biết là đang nói chuyên với Đổng Khánh hay nói chuyện với đám bác sĩ: “Cảnh Liêm Uy tôi tuy thân mang bệnh, nhưng không phải cầu xin sự bố thí của người khác, nếu không bằng lòng thì lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này, tôi không miễn cưỡng, nhưng phải chịu được cái giá khi rời khỏi đây trở về nhà họ Đổng.” Nghe thấy hai chữ “cái giá”, đám bác sĩ vẫn luôn lăn lộn trong một gia đình như nhà họ Đổng kia nhất thời không thể đứng vững. Nhà họ Đổng cũng không phải gia tộc tốt đẹp gì còn nhà họ Cảnh thì sao? Bọn họ không biết, nhưng cũng không dám đặt cược! Đổng Khánh quả thực rất kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Cảnh Liêm Uy, nhưng nghe thấy lời nói của Cảnh Liêm Uy anh ta không khỏi cảm thấy bực bội, đám người ấu trĩ và ngu xuẩn của anh ta khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt trước Cảnh Liêm Uy! “Người đã đến chỗ anh rồi, tùy anh xử lí, thứ mà nhà họ Đổng không thiếu nhất chính là bác sĩ, lúc nào cũng có thể bổ sung cho anh.” Đổng Khánh khẽ nói, trong đầu vẫn nhớ đến dáng vẻ của Ân Thiên Thiên, chỉ là vẫn chưa kịp nói thêm gì, Cảnh Liêm Uy đã cúp máy. Mà đám bác sĩ kia nghe thấy lời của Đổng Khánh lập tức thay đổi sắc mặt. Đúng vậy, bọn họ chỉ nghĩ đến bản thân mình ưu tú như thế nào, nhưng lại quên mất, nhà họ Đổng có vô vàn bác sĩ ưu tú khác… “Nghe thấy rồi chứ?” Cảnh Liêm Uy hỏi, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nhưng anh lập tức lại trở về dáng vẻ lạnh lùng: “Mấy người nhớ rõ cho tôi, từ lúc mấy người bước chân vào căn biệt thự này, mấy người đã là người của Cảnh Liêm Uy tôi rồi, tôi muốn làm gì thì cũng chỉ là chuyện trong cái chớp mắt mà thôi, muốn khống chế được tôi thì trước hết hãy cân nhắc khả năng của bản thân đã, đừng trách tôi không nhắc nhở.” Nói xong, Cảnh Liêm Uy nhìn thẳng vào bác sĩ chính, bác sĩ Thượng, chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến anh ta như muốn ngừng thở. Giờ phút này, bọn họ mới ý thức được rằng cậu ba nhà họ Cảnh không phải con chuột bạch tùy bọn họ chơi đùa hoặc thử nghiệm trong phòng phẫu thuật, anh vốn là một con sư tử đang ngủ say… Bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh giơ lên, Thừa Phó Lân lập tức sai vệ sĩ đưa bác sĩ Ngụy ra ngoài, sáng sớm hôm sau đã nghe thấy tin bác sĩ gây chết người trên giường phẫu thuật nhiều năm trước đã bị bắt giam, đồng thời các chủ nợ của bác sĩ Ngụy cũng lần lượt nhúng tay vào việc xét xử án của anh ta… Còn hiện tại, Cảnh Liêm Uy đang nhìn bác sĩ Thượng nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi biết rất rõ, mấy người ở đây là người của ai, tôi không cần biết mấy người có mục đích gì, cũng không biết mấy người dùng cách gì, tôi chỉ có một yêu cầu, tôi muốn khỏe mạnh, cho dù trước khi tôi khỏe mạnh lại, bác sĩ Thượng nghe theo lời của ông cụ Đổng không để cho tôi được tự do cũng được, bác sĩ Vương nghe theo lời của ông cụ Đổng luôn giám sát tôi cũng được, tôi đều có thể không tính toán, nhưng mọi thứ phải lấy sức khỏe của tôi làm điều kiện tiên quyết, tốt nhất mấy người nên nhớ rõ, nếu cuối cùng tôi thật sự không có đường lui, thì những người đang có mặt tại đây, ai cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp hơn bác sĩ Ngụy…” Vừa dứt lời, sắc mặt đám bác sĩ đối diện đều trắng bệch. “Tôi có thể điều tra được quá khứ của bác sĩ Ngụy đương nhiên cũng có thể điều tra được quá khứ của mấy người, thậm chí là cả người nhà của mấy người, con cái, ba mẹ, mấy người không làm gì tôi, tôi cũng sẽ không động đến mấy người.” Lần đầu tiên, Cảnh Liêm Uy thể hiện rõ sự lạnh lùng của mình trước mặt mọi người, chỉ vì tương lai có lẽ vẫn còn một chút hi vọng kia: “Đứng ở đây, là vinh hạnh của mấy người, đừng mang cơ hội tôi cho mấy người ra thử nghiệm, sẽ phải trải một cái giá lớn đó.” Nói xong, Cảnh Liêm Uy cũng không để ý đến tâm trạng của bọn họ, quay người đi về phía giường, Thừa Phó Lân vừa vẫy tay, đám người trong phòng đã giải tán hết, họ không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa! So ra thì Cảnh Liêm Uy vẫn còn rất đềm đạm, những người ở nhà họ Đổng lâu năm đều biết được, càng là những người điềm đạm thì khi làm việc lại càng nhẫn tâm, giống một câu nói cổ của Trung Quốc: “Những con chó cắn người thì thường không sủa.” Huống chi, Cảnh Liêm Uy còn là một con sư tử! Khi anh tỉnh dậy, có thể sẽ xé xác đối phương ngay lập tức! Trong phòng ngủ, Cảnh Liêm Uy nhìn vào bức ảnh khổng lồ được treo trên tường. Đó là nơi duy nhất thu hút ánh mắt trong phòng, nhưng cũng là nơi khiến người ta không muốn nhìn thấy nhất… Trên bức tường trắng xóa, ngập tràn những tấm ảnh của Ân Thiên Thiên… Người nhà họ Đổng không muốn nhìn thấy, người nhà họ Cảnh không muốn nhìn thấy, vệ sĩ không dám nhìn, Thừa Phó Lân và Liên Mẫn cũng không dám nhìn nhiều, duy chỉ có Cảnh Liêm Uy, ngày ngày đêm đêm anh đều nhìn… Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại một mình anh, cơ thể anh khẽ động đậy, lông mày không nhịn được nhíu lại, vì muốn hạn chế sự tự do của anh, ông cụ Đổng đúng là ra lệnh vô cùng ác liệt, lượng thuốc bác sĩ Thượng trộn cho anh mỗi ngày đều vừa đủ liều lượng, khiến anh hoàn toàn không thể tự do cử động! Cảnh Liêm Uy mím chặt môi mình, thở dài một hơi, nhìn những tấm ảnh với vẻ mặt rất không cam tâm! Còn phía bên kia, Ân Thiên Thiên cùng với Cát Thành Phong đi lại nhàn nhã trong căn nhà. Như những gì luật sư La nói, Cảnh Liêm Uy mua nơi này cho cô, bên trong cái gì cũng không có, mọi thứ đều trống trơn! Nhìn sự trống vắng trong căn nhà, Ân Thiên Thiên không khỏi cảm thấy chua xót, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng hít sâu một hơi suy nghĩ, cô nên trang trí căn nhà của họ như thế nào… “Mợ ba, muốn vào phòng ngủ xem không?” Cát Thành Phong đề nghị, dáng vẻ im lặng của Ân Thiên Thiên quả thật rất giống với Ân Thiên Thiên, hai người im lặng không nói gì, chìm vào thế giới riêng của bản thân. Ân Thiên Thiên khẽ gật đầu, theo Cát Thành Phong đi về phía phòng ngủ, phòng ngủ to lớn cũng trống không, chỉ có rèm cửa bị gió lay nhẹ, đứng trong phòng một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên cuối cùng khẽ nói một câu: “Ngày mai, ngày mai tôi sẽ đi mua đồ gia dụng, trang trí lại nơi này…” Sau đó, đợi anh trở về… Cát Thành Phong nhìn Ân Thiên Thiên, không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy có chút nặng nề. Ân Thiên Thiên quay người lại, giữ chặt lấy áo khoác của Cảnh Liêm Uy bước ra ngoài, lúc lướt qua người Cát Thành Phong cô nói: “Cát Thành Phong, anh đi điều tra xem, Cảnh Liêm Uy đã đi đâu rồi…” Cô biết, cũng tin chắc rằng Cảnh Liêm Uy vẫn chưa ra nước ngoài, cũng không thể nào ra nước ngoài được, nếu như không rời đi, vậy thì chắc chắn anh cũng không ở quá xa, cho dù có thật sự ở rất xa, nhưng cô vẫn có thể theo đến đó, không phải sao? Chỉ cần có anh ở đó, cô có thể bước từng bước về phía anh! Cát Thành Phong khẽ ngơ ra một giây, rồi đáp một tiếng, trong đầu lướt qua một vài thứ nhưng anh không thể nắm bắt lấy: “Vâng.” Đi ra khỏi Nhã Uyển, Ân Thiên Thiên quay đầu lại nhìn kiến trúc u tối kia một lúc lâu không nói gì, Cát Thành Phong cũng nhìn theo tầm mắt của Ân Thiên Thiên nhưng cũng không nhìn thấy gì, rồi anh đưa Ân Thiên Thiên đi khỏi Nam Sơn trở về nhà họ Ân. Nhà họ Ân. Ân Bách Phú ở nhà đợi một ngày, lúc Lý Mẫn và Ân Thiên Tuấn nhìn thấy Ân Thiên Thiên trở về mới yên tâm. Thấy Ân Bách Phú thở phào một hơi, Ân Thiên Thiên cảm thấy ấm lòng. Bất kể Ân Bách Phú từng đối xử với cô như thế nào, bất kể Ân Bách Phú đã từng làm sai chuyện gì, bất kể là bởi vì Ân Nhạc Vy hay ông chuyển tình yêu thương của ba lên cô cũng được, dù gì thì Ân Bách Phú vẫn chưa làm chuyện gì thật sự làm thương hại đến cô, không phải sao? Huống chi với tuổi đó của ông ngồi tù năm năm cũng đủ quá rồi, bây giờ cô chỉ muốn vất bỏ hết mọi thứ, rồi cảm nhận trọn vẹn cảm giác của gia đình mà thôi… “Ba.” Ân Thiên Thiên khẽ gọi một tiếng, cô nở nụ cười, hướng về phía nhà họ Ân tỏ vẻ mình vẫn ổn. Ân Bách Phú mím môi một lúc lâu không nói gì chỉ gật đầu, Lý Mẫn đưa tay ra kéo Ân Thiên Thiên lại nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ cô phải chịu ấm ức gì mà không nói cho bọn họ. Nhìn Lý Mẫn, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy bà rất đáng thương. Bà và Ân Bách Phú tự do yêu nhau, hai người đều rất yêu đối phương, nhưng lúc đó Ân Bách Phú vì tiền đồ mà đã cản đường bà lại, khiến bà từ một người yêu chân chính của ông trở thành một kẻ thứ ba không thể gặp mặt người khác, không dễ gì mới đợi được đến lúc bà và Ân Bách Phú ở bên nhau, nhưng lại không thể bỏ qua được những chuyện trong quá khứ, người con gái bà yêu thương nhất lại phải chịu đựng một kết cục như vậy, không đáng thương thì là gì chứ? Ân Thiên Thiên khẽ gật đầu nở nụ cười, đột nhiên tiến đến nắm lấy cánh tay Ân Thiên Tuấn, khẽ nói: “Anh, ngày mai anh đi mua đồ gia dụng với em được không? Ba mẹ cũng đi cho con chút ý kiến, nhà của con vẫn còn trống trơn…” Vừa dứt lời, người nhà họ Ân đều nở nụ cười. Có những lúc, thế giới này chính là như vậy, rộng lượng một chút, cao thượng một chút, tha cho bản thân cũng là tha cho người khác, cuộc sống mới trở nên tốt đẹp hơn được, ánh nắng mới có thể ấm áp hơn được. Huống chi, nhà họ Ân nuôi cô hai mươi ba năm, cho dù có xuất phát từ nguyên nhân gì thì cũng chưa từng thua thiệt cô chuyện gì không phải sao? Chẳng phải chỉ dựa vào một phần tình cảm này thôi cũng đủ để khiến Ân Thiên Thiên không thể tiếp tục làm bộ làm tịch nữa sao? Hơn nữa, trong lòng cô, vào giây phút Tô Nương đẩy cô ra, thì đã không còn là mẹ của cô nữa rồi… Ân Thiên Tuấn rũ mắt nhìn em gái của mình, không khỏi thở dài một hơi. Có những lúc, anh thật sự cảm thấy liệu có phải đời trước anh đã nợ cô cái gì không? Chắc là phải nợ rất rất nhiều, nên đời này anh phải trả lại cô! Có lẽ anh sẽ phải trả hết cả cuộc đời này! Trong phòng khánh, Ân Thiên Thiên khẽ cười đùa với người nhà mình, nhưng lại không chú ý đến Ân Tinh đứng sau cây cột trên tầng nhìn bọn họ, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai và khinh thường. Ân Thiên Thiên, sao cô lại thích cướp đồ của người khác như vậy chứ?