CHƯƠNG 627: LIÊN MẪN MANG THAI Ngay khoảnh khắc vừa bước vào biệt thự, cả người Điền Vinh bất chợt lặng hẳn khi ánh mắt anh nhìn thấy Cảnh Liêm Uy ngồi trên xe lăn, anh bần thần đứng yên tại chỗ lúc lâu, đến nổi không biết mình đã buông Liên Mẫn ra từ lúc nào. Thầy, sao thầy lại ngồi xe lăn rồi? Ánh mắt Điền Vinh nhìn về hướng đôi chân dài của thầy, với tư cách là bác sỹ ngoại khoa thì phản ứng đầu tiên của Điền Vinh chính là đôi chân của Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không có vấn đề gì, vấn đề lớn nhất chỉ là do anh lâu ngày không vận động, khiến cho chức năng của đôi chân có phần chậm chạp. Điền Vinh chậm rãi bước từng bước về phía trước và lên tiếng hỏi: “Chuyện này là sao?” Đáp lại câu hỏi của Điền Vinh là gương mặt bình thản của Cảnh Liêm Uy, nhưng với những người thân thuộc với anh đều có thể nhìn thấy khóe mắt anh lúc này đây có chút dáng vẻ như muốn cười. Học trò của anh thì sao anh không hiểu được? Chẳng qua muốn xem thử rốt cuộc anh ta như thế nào thôi, nhưng không hiểu sao lại nghĩ ra cách tệ hại như vậy… Tranh giành Liên Mẫn? Nếu thất sự anh muốn thì Điền Vinh sao lại có cơ hội được? Cảnh Liêm Uy ngồi trên xe lăn nhìn chằm chằm vào Điền Vinh và lên tiếng: “Cậu muốn hơn thua như thế nào?” Anh vừa dứt lời, mặt Điền Vinh hơi chuyển đỏ, anh từng bước từng bước đi đến và ngồi xổm xuống trước mặt Cảnh Liêm Uy, sau đó đưa tay chạm vào đôi chân của anh, dáng vẻ thật thà nói: “Em có gì để hơn thua với thầy, cái gì em cũng thua thầy…” Trong lời nói của anh có vẻ như có chút uất ức, nhưng đôi tay đang xoa bóp đôi chân của Cảnh Liêm Uy lại đặc biệt cẩn thận, anh khẽ nhíu mày hỏi: “Sao thầy lại nhốt Liên Mẫn ở đây? Thầy muốn làm gì?” Nhìn thấy điệu bộ không khác gì trẻ con của Điền Vinh, Cảnh Liêm Uy không nhịn được nhếch mép. Anh là người nhỏ nhất trong ba anh em nhà họ Cảnh, nhưng ở bên ngoài thì anh lại là người lớn nhất, Điền Vinh không khác gì là em trai anh, nên đương nhiên là trước giờ anh vẫn cẩn thận bảo vệ che chở cho người em trai này của mình. “Tôi không ép cô ấy, là cô ấy tự mình muốn ở lại, nói muốn chăm sóc cho tôi.” Mắt Cảnh Liêm Uy có chút nặng nề, anh nhỏ nhẹ lên tiếng, đây cũng là lần đầu tiên anh lên tiếng nhắc nhở Điền Vinh, và cũng là lần đầu tiên nói vấn đề này. Điền Vinh im lặng hai giây không nói gì, sau đó anh nhìn Cảnh Liêm Uy và đứng dậy nói: “Em bị cô đuổi ra ngoài rồi, cô giận em rồi, nhưng tuy là vậy, em vẫn có thể đi tìm gặp cô, nhưng hình như thầy thì không thể, hiện giờ cô ấy vẫn còn rất giận thầy, giận đến mức không muốn nhìn mặt thầy!” Điền Vinh lên tiếng nói mà không hề có chút kiêng kỵ, ở đây đâu ai làm gì được anh, không phải sao? Một người ngoài như anh rõ ràng biết rất rõ quy định này, đồng thời cũng khiến người khác nghi ngờ. Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu mày, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc đó Điền Vinh đã làm chuyện gì mà bị đuổi ra, chỉ có điều khi anh nghe đến Ân Thiên Thiên giận mình, lập tức anh có chút đứng ngồi không yên, nhưng lại không thể làm gì ngoài việc nhướng mi nhìn Điền Vinh. Tuy trong lòng Điền Vinh vẫn còn chút buồn vì chuyện của Liên Mẫn, nhưng nhìn lại thầy và người nhà vẫn tin tưởng mình như vậy, cũng đủ khiến anh vẫn cảm thấy ấm áp trong suốt mùa đông lạnh giá này! Điền Vinh bèn xoay người rời đi, trước khi đi, anh còn lớn tiếng nói vọng lại: “Thầy, em sẽ còn đến tìm thầy nữa, vì hiện tại thầy không tiện nên em sẽ tha cho thầy lần này, đợi thầy khỏe rồi chúng ta sẽ tranh tài hơn thua, còn về phần cô , bụng của cô cũng đã hơn năm tháng rồi, chắc cũng sắp không tiện rồi nhỉ…” Nghe những lời này, lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy lại có cảm giác chán nản! Anh không ngờ lại có ngày anh bị chính học trò của mình trêu mình như vậy? Mãi cho đến sau khi Điền Vinh rời khỏi, anh vẫn không nói một câu nào với Liên Mẫn, đến lúc này, hai người họ mới định thần lại, chuyến ghé thăm này của Điền Vinh rõ ràng là cố ý muốn kiếm chuyện, cố ý muốn tận mắt nhìn thấy Cảnh Liêm Uy! Anh ta muốn tận mắt mình xác nhận xem rốt cuộc Cảnh Liêm Uy bị gì! Sau khi rời khỏi biệt thự Nam Sơn, đến khúc giữa sườn núi, Điền Vinh không nhịn được quay đầu liếc nhìn lại phía sau, anh nhìn thấy căn nhà sang trọng ẩn hiện thấp thoáng bên cạnh biệt thư Nam Sơn ở phía sau khu rừng, nếu không phải cố tình để ý nhìn thì đến cả anh cũng sẽ không phát hiện. Bất chợt anh nhếch mép. Cũng đúng thôi, chẳng lẽ thầy ấy bị thần kinh sao? Cảnh Liêm Uy là loại người gì, anh biết rõ hơn ai hết, nếu thật sự vì chút khiêu khích của nhà họ Đổng mà Liêm Cảnh Uy thích Liên Mẫn thì đó chỉ là vấn đề con cỏn, huống chi Cảnh Liêm Uy có thể một mình nuôi con đợi Ân Thiên Thiên năm năm trời, giờ còn vì cô mà thiết kế biệt thự Nam Sơn và căn nhà sang trọng gần sát nhau, tình yêu của người đàn ông như vậy sẽ thay đổi được sao? Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó. Điền Vinh hít thở sâu rồi xoay người tiếp tục rời đi. Anh biết có thể tình hình hiện tại của Cảnh Liêm Uy có chút không tốt, anh cũng không thể làm được gì, nhưng có một số chuyện cũng chỉ mình anh mới xử lý được! Sáng sớm hôm sau, Ân Thiên Thiên vừa thức dậy đã nhìn thấy thím Dương đứng bên cạnh nhìn cô với dáng vẻ có chút luống cuống. “Sao vậy?” Cô ngồi xuống bàn ăn và lên tiếng quan tâm hỏi. Thím Dương xoa xoa tay mình miễn cưỡng lên tiếng: “Cô chủ, hôm nay…” “Cô, cô dậy rồi sao?” Thím Dương chưa nói hết câu thì Điền Vinh đã từ trong bếp đi ra, anh đã cạo râu, trên người đã thay chiếc quần lửng với áo len đơn giản, cả người anh trông có vẻ tươi mới hơn, anh đưa tay đặt ly sữa trước mặt Ân Thiên Thiên và cười nói: “Sau này em cũng muốn ở đây để giúp thầy chăm sóc cô.” Vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt mà bỗng chốc có chút dở khóc dở cười. Điền Vinh tự mình ngồi xuống không chút khách sáo, và rất tự nhiên cúi đầu ăn sáng, đồng thời lên tiếng: “Em biết thai phụ thường có tính khí không tốt, bác sỹ Diêu lúc mang thai cũng vậy, Mạc Tả dạy em là người đàn ông thì những lúc này nhất định phải rộng lượng mới được, đúng rồi, lát nữa cô ăn sáng xong, để em kiếm tra giúp cô, tuy em không phải là bản sỹ phụ khoa, nhưng cũng có hiểu biết chút.” Dứt lời, anh quay đầu cười tươi nhìn Ân Thiên Thiên. Trong tích tắc, bớt chợt Ân Thiên Thiên liền hiểu ra, lý do vì sao chàng trai vô tư này luôn được Cảnh Liêm Uy đặc biệt quan tâm. Loại người mà thế giới này đang thiếu chính là người không quên ước mơ đầu tiên của mình, và Điền Vinh chính là một trong số đó. Sau khi ăn xong bữa sáng, Điền Vinh cẩn thận giúp Ân Thiên Thiên kiểm tra, vẻ mặt của anh đặc biệt nghiêm túc, sau khi kiểm tra xong không phát hiện vấn đề gì, lúc này anh mới nhẹ nhàng nói: “Cô, hôm qua em có ghé qua biệt thư Nam Sơn, cuộc sống của thầy vẫn ổn, cô không cần phải lo cho thầy.” Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày, nhưng cô im lặng không nói gì. Mối quan hệ giữa cô và Cảnh Liêm Uy phức tạp hơn những gì Điền Vinh biết. Ngay thời điểm Điền Vinh vừa mới quyết định ở lại tại căn nhà sang trọng, phía bên biệt thự Nam Sơn cũng đang nháo nhào vì sự xuất hiện của Điền Vinh. … “Thừa Phó Lân, anh giải thích cho tôi biết, vì sao Điền Vinh lại tìm đến đây?” Liên Mẫn tức giận hét lên, mặt cô hiện rõ vẻ tức giận: “Có phải là anh cố ý phải không? Nhưng mà anh có phải bị thần kinh không hả, làm gì có chuyện tôi vì Điền Vinh mà buồn hả? Cảnh Liêm Uy giờ đang bị tôi nắm thóp trong tay, chỉ cần tôi đồng ý thì các người sẽ gặp chuyện bất cứ lúc nào, anh có biết không hả?” Thừa Phó Lân nhìn cô không khác gì tên ngốc, ánh mắt anh chứa đầy khinh bỉ không hề có chút che giấu. Điều mà mọi người sợ chính là sợ chuyện Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên gặp nhau sẽ bị lộ ra ngoài, nhưng hiện tại thì có thể xảy ra không? “Ha ha ha…” Liên Mẫn kiêu ngạo cười để cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của mình: “Tôi và Điền Vinh đã chia tay lâu rồi, giữa chúng tôi không còn quan hệ gì nữa, các ngươi tưởng rằng có thể lấy anh ta ra để đối phó với tôi sao? Đừng có mơ tưởng nữa!” Tiềng ồn ào gây gỗ rất nhanh khiến cho Cảnh Liêm Uy bắt đầu không vui, vốn dĩ gần đây tâm trạng anh có chút không tốt, giờ thấy Liên Mẫn không ngừng lớn tiếng kiêu ngạo, anh dùng sức đập mạnh ly nước trên tay mình xuống đất, nhất thời trong nhà im lặng như tờ! Liên Mẫn hồi hộp lo lắng nhìn Cảnh Liêm Uy, thời gian này không phải anh không phát bệnh, những lúc anh phát bệnh đến cả Thừa Phó Lân cũng không nhận ra thì làm sao mà nhận ra cô được? Vì vậy nên mỗi lần Cảnh Liêm Uy tức giận thì cô đặc biệt lo sợ. Nhìn Cảnh Liêm Uy có vẻ như sắp lên cơn, Liên Mẫn liền lùi về phía sau vài bước theo bản năng, còn Thừa Phó Lân lại đi đến trước mặt Cảnh Liêm Uy với ánh mắt quan tâm lo lắng: “Cậu Ba.” Cảnh Liêm Uy nhíu mày nhìn chằm chằm Liên Mẫn, có vẻ như sự kiên nhẫn của anh đã không còn nữa, anh lên tiếng nói thẳng: “Liên Mẫn, cô nghĩ rằng bụng của cô có thể tiếp tục che giấu được sao, tiếp tục giấu đến cuộc phẩu thuật phá thái tuần sau của cô sao?” Anh vừa dứt lời, mặt Liên Mẫn đã tái xanh không còn chút máu! Bàn tay nhỏ bé của cô bất chợt sờ vào bụng mình, cô lùi sau vài bước, lúc lâu sau mới định thần lại. Anh ta, sao anh ta biết, làm sao mà anh ta biết được! Trong mắt cô hiện rõ sự hoảng sợ, cả người cô bần thần đến mức đến cả phủ nhận cũng không biết nói. Cảnh Liêm Uy đưa tay xoa xoa thái dương mình, anh ngán ngẩm nhìn Liên Mẫn: “Tôi là bệnh nhân, nhưng trước đây tôi cũng là bác sỹ, có phải cô đã quên điều đó rồi không? Vì sao giờ cô lại lo sợ Điền Vinh xuất hiện, vì cậu ta là cái phao tốt nhất của cô đúng không? Vì đứa bé trong bụng cô … không phải của cậu ta sao?” Ngay khoảnh khắc này, Liên Mẫn nhìn Cảnh Liêm Uy với ánh mắt không khác gì nhìn quái vật. Rõ ràng anh ta không hề ra khỏi nhà, mà sao cái gì anh ta cũng biết? “Đứa bé trong bụng cô là của ai, tôi không muốn nói nữa, nhưng cô nên biết, nếu tôi đã biết được những chuyện này rồi thì đương nhiên những chuyện khác tôi cũng biết.” Anh nhìn Liên Mẫn với ánh mắt sắc lạnh, rồi tiếp tục lên tiếng nói: “Liên Mẫn, cô đừng đóng kịch trước mặt tôi nữa, chuyện của tôi rồi cũng sẽ có cách giải quyết, nhưng còn cô, có vẻ như chuyện của cô không dễ dàng như vậy.” Nói xong, anh xoay lưng hướng về phòng sách mà không để ý đến cô nữa, động não với những người như Liên Mẫn đôi lúc khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi, vì thật sự rất nhàm chán! Còn về đứa bé trong bụng cô, cô không dám sinh, mà cũng không dám nói ba của đứa bé là ai, vì một khi nói ra thì chắc chắn cô sẽ trở thành mục tiêu của một người phụ nữ khác, hiện tại cô đã bị theo dõi gắt gao rồi, nếu thêm một người nhắm vào cô nữa thì rất có thể cô đến cả cơ hội sống cũng không còn… Biệt thự nào đó ở thành phố T. Đổng Khánh ngồi trên sô pha đung đưa ly rượu trên tay mình và nhìn ra quan cảnh tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ, trong mắt anh chứa đầy vẻ ưu thương. Hình ảnh chiếc nhẫn kết hôn trên tay Ân Thiên Thiên luôn xuất hiện trọng đầu anh không cách nào xóa đi được, anh nhếch mép và uống cạn ly rượu trên tay mình. Có lẻ Ân Thiên Thiên chính là kiếp nạn đời này của anh ta chăng. Tính ra thì đã hơn một tuần anh không gặp cô, từng tế bào trong xương cốt anh như đang hô hoán, nhưng còn cô thì sao? Có phải cô đang ăn mừng vì anh không đến nhà làm phiền không? Nghĩ vậy, anh đưa tay cầm lấy chai rượu bên cạnh và đưa lên miệng nốc thẳng, như muốn uống cạn những ưu phiền vào trong, nhưng cuối và thì anh vẫn uống không hết chai rượu, anh ném mạnh chai rượu qua một bên gây nên tiếng động lớn, anh đứng lên đi thẳng ra bên ngoài cửa theo tiếng gọi của con tim mà đến cả cái áo khoác cũng không mang theo… Giờ phút này, anh chỉ muốn được nhìn thấy cô…