Kết Hôn Ba Năm Phát Hiện Lão Công Là Mèo

chương 16: hoa đào vàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

金桃花 là kim đào hoa, kim này có nghĩa là vàng/ tiền tài/ màu vàng, mệnh đào hoa ý chỉ một người được nhiều người theo đuổi, mệnh kim đào hoa ý chỉ những người theo đuổi ấy đều là người có tiền.

Tại lần thứ n mèo đen ngã bẹp xuống đất, Đô Ngư mở cửa ra.

Mèo đen đứng lên, đôi mắt sáng ngời nhìn Đô Ngư, Đô Ngư trong tay cầm một chậu nước, hắt lên đầu con mèo.

Mèo đen: "...."

Đô Ngư thấy không phai màu, xem ra không phải Trì mèo hoa, vội lau nước cho nó, "Ngại quá, nhận lầm mèo."

Mèo con không thành tinh như Trì Tam Hoa, không thể trả lời y, chỉ meo meo hai tiếng. Đô Ngư lấy cho nó thức ăn mèo và nước, mèo con ăn uống no đủ lại không chịu đi, mắt trông mong nhìn Đô Ngư.

Hôm nay thời tiết âm u, đoán chừng tuyết sắp rơi, Đô Ngư thấy nó đáng thương như vậy, tìm hộp giấy bỏ đặt cạnh tủ giày, cho mèo con làm ổ ngủ.

Đô Tuấn Quả tan học về thấy mèo đen, cẩn thận hỏi Đô Ngư, "Là cha con sao?"

Đô Ngư nói: "Không phải, là mèo bình thường."

Mèo con chui đầu ngủ, Đô Tuấn Quả đánh giá tới tới lui lui, Đô Ngư nói: "Đừng nhìn nữa, mèo đen này so với cha con béo hơn."

Mèo đen: "...."

Mẹ nó.

Ngày hôm sau Đô Ngư đi làm, đem mèo con đặt trước cửa, chờ khi y tan tầm, mèo con vẫn ở cửa chờ y. Đô Ngư nuôi hai ngày, thấy nhóc con này rất quấn người, y không nuôi được, nhưng có đồng nghiệp đang muốn nuôi mèo, không bằng y mang cho họ xem thử.

Xích Vũ rất nhân tính, có phòng nghỉ thú cưng chuyên dụng. Đô Ngư mang mèo con đến, chưa vào giờ làm, các đồng nghiệp đều hứng thú vây xem.

Mèo con tới hoàn cảnh mới, tựa hồ có chút sợ người lạ, vẫn tránh trong lồng sắt không ra.

Các đồng nghiệp sôi nổi nói: "Oaa mèo đen này bóng lộn mịn màng, được nuôi không tệ, thật là mèo hoang sao?"

Đô Ngư cười cười: "Làm nũng giỏi chắc thường được ăn ngon."

Sự thật đúng là nhờ bán (ăn) manh (vạ) mà.

碰瓷 (chữ trong ngoặc) là vụ tai nạn được dàn dựng aka ăn vạ.

Nói rồi Đô Ngư ôm mèo ra: "Mọi người sờ nó một hồi thì sẽ thân thôi."

Cả nhà thi nhau đưa tay ra sờ, sắp chạm mèo con rồi đột nhiên dừng lại, thi nhau thu trở về, nhịn không được run lập cập.

Đô Ngư nói: "Làm sao thế?"

Đồng nghiệp nói: "Mèo này ——"

Mèo con vô cùng ngoan ngoãn kêu meo một tiếng.

Đồng nghiệp lắc đầu, "Không có gì, chỉ là màu này không hợp tôi lắm."

Một đồng nghiệp khác cũng nói: "Đen quá không thấy rõ biểu cảm gương mặt."

"Nhìn có vẻ ăn nhiều, tôi sợ nuôi không nổi."

Đô Ngư nói, "Mèo đen tuy rằng hơi xấu, nhưng không kén ăn."

Mèo đen: "...."

Mèo này xem ra không đưa ai được rồi, Đô Ngư tan tầm lại ôm về. Đang đứng chờ xe buýt thì một chiếc Audi dừng trước mặt y, cửa sổ xe hạ, Đô Ngư thấy một gương mặt quen thuộc, nhưng lâu không gặp nhất thời không nghĩ ra người ta tên gì.

Đô Ngư xấu hổ cười cười, người nọ nói: "Tiểu Ngư không nhớ em sao, em là Tống Tuấn Đông này."

Đô Ngư nhớ đại học xác thật có quen người tên Tuấn Đông, là một phú nhị đại, hậu bối của y, hồi đại học có khoảng thời gian ngày ngày lái siêu xe ngang phòng y, muốn cưa y.

Nhìn lại dáng vẻ phong lưu phóng khoáng kia, không thể nghi ngờ chính là đàn em phú nhị đại ấy.

Tống Tuấn Đông nhìn Đô Ngư, đôi mắt phát sáng, "Lên xe đi, em đưa anh về." Không ngờ mấy năm không gặp, Đô Ngư vẫn soái khí văn nhã như vậy, vẫn là cái khí chất khiến người mê muội ấy, chọc hắn rung động không thôi.

Đô Ngư cầm hộp mèo, "Không phiền cậu, tôi đi xe buýt được rồi."

"Anh xem anh." Tống Tuấn Đông sao có thể để Đô Ngư đi như thế, năm đó hắn còn có nghị lực ngồi xổm suốt đêm đấy nhé. Tống Tuấn Đông không nói hai lời, xuống xe, mở ghế phụ nói: "Lâu vậy không gặp, anh không lên xe thì đúng là không cho em mặt mũi."

Hai tên đàn ông ở ven đường đẩy đưa cũng khó coi, hơn nữa y vừa nhậm chức, ở công ty mới lỡ bị đồng nghiệp thấy, trở về lại bị bàn tán.

Đô Ngư nói: "Vậy phiền cậu rồi."

Tống Tuấn Đông mặt mày hớn hở, tiếp lấy hộp mèo trong tay Đô Ngư, nhìn mèo đen nhiệt tình hà hơi hắn, dứt khoát nhét vào ghế sau, "Anh nuôi mèo à?"

Đô Ngư nói: "Không phải mèo của tôi." Trì mèo hoa chắc không tính.

Tống Tuấn Đông hay nói chuyện phiếm, dọc đường đi tai Đô Ngư không rảnh tí nào, hết chuyện trời Nam đất Bắc, đến chuyện thời đại học tán y như nào, sau đó nói về sự nghiệp thành công hiện tại, Đô Ngư gật gật cho có lệ.

Con mèo phía sau kêu ầm ĩ, Tống Tuấn Đông có chút không kiên nhẫn, khi đợi đèn đỏ quay đầu trừng mắt với nó, kết quả bị mèo trừng lại.

Tống Tuấn Đông: "...."

Nhìn xe tiến vào tiểu khu, Đô Ngư thở phào, xe dừng là xuống ngay, đầu y sắp nổ tung rồi.

Hỏi Đô Ngư số điện thoại xong, Tống Tuấn Đông lưu luyến không rời nói lời từ biệt.

Đô Ngư ôm hộp mèo, vừa lúc gặp phải Đô Tuấn Quả tan học.

Đô Tuấn Quả nhìn chiếc Audi kia, "Ba, ai thế ạ?"

Đô Ngư nói: "Bạn học cũ."

"Đi Audi, giàu nha." Đô Tuấn Quả nhìn thẳng, "Ông Audi đó coi trọng ba phải không?" Đôi mắt nhỏ kia, cách mười dặm cũng có thể lóe mù người ta.

Đô Ngư nói: "Coi trọng cái gì, người ta giàu như vậy sao có thể thích ba."

Đô Tuấn Quả từ hư không phát hiện ra manh mối, liền hỏi, "Siêu xe sang ghê ba nhỉ?"

Ngồi Ferrari, Lamborghini, Đô Ngư còn chưa có cảm giác gì đặc biệt, "Ừ sang, dù sao cũng sang hơn Tiggo của cha con."

Việc lớn hỏng rồi.

Đô Tuấn Quả nói: "Ba, chẳng phải ba không thích kẻ có tiền sao?"

Đô Ngư cười, "Ai nói với con vậy, làm như ba anti nhà giàu, tiền ai mà không thích."

Đô Tuấn Quả há miệng, vẻ mặt giật mình, "Thế sao con nghe được hồi đại học ba từ chối mấy người nhà giàu liền?"

Đô Ngư nghĩ nghĩ, xác thật có vài phú nhị đại, chắc y trời sinh có mệnh chiêu đào hoa vàng, "Không thích nên từ chối, không liên quan chuyện có tiền hay không."

Đô Tuấn Quả vẻ mặt trời địu, giống y chang biểu cảm con mèo đen trong hộp.

Đô Ngư thả mèo đen ra, còn mình đi chợ mua đồ ăn.

Vào chợ nghe nói dì bán hàng trở lại, Đô Ngư đi qua nhìn xem, chưa đợi đến gần đã nghe tiếng cãi nhau.

Đô Ngư vội chạy tới, bên sạp hàng, con dâu Tiểu Như đứng chống nạnh, "Mẹ ở yên trong nhà không được sao, cố ý tới đây ngồi cho lạnh cứng để người khác mắng tôi có phải hay không?"

Dì nói: "Không phải, mẹ chỉ muốn bán ít thức ăn để phụ giúp nhà mình thôi."

"Phụ giúp nhà mình?" Tiểu Như cười: "Mẹ giúp được mấy đồng, tiền không phải đều cho con gái bảo bối của mẹ sao, chúng tôi lấy của mẹ mấy đồng mà còn không biết xấu hổ kể lể!"

"Mẹ thật sự không cho Mỹ Ngọc tiền." Dì oan ức, "Phần lớn tiền đều đưa các con." Dì bán đồ ăn là con rể lái xe đưa đến, không lấy tiền, người chung quanh đều thay dì bất bình, xoẹt xoẹt cầm tiền còn không biết xấu hổ chê ít, đứa con dâu này đúng là kẻ vô ơn.

Tiểu Như trừng mắt, mặc kệ tất cả, cúi đầu thu dọn sạp hàng, "Nói như chúng tôi cầm bao nhiêu tiền của mẹ vậy, mẹ ăn của chúng tôi ở của chúng tôi, cuối cùng là chúng tôi phải xin lỗi mẹ đúng không?"

Dì không nói, đứng nơi đó trơ mắt nhìn con dâu thu dọn.

Đô Ngư đang muốn đi lên nói hai câu, đột nhiên thấy Đại Ba từ trong đám người lao ra, nhảy bổ vào người Tiểu Như, vừa móc vừa cào. Tiểu Như sợ tới mức thét chói tai không ngừng, cải trắng rơi rụng đầy đất, cái áo khoác vừa mua đâu vài ngàn cứ vậy lăn trong vũng nước bùn trước cửa, tóc cũng trét một tầng bùn lầy.

"A a a a a a a!" Tiểu Như thét chói tai, Đại Ba xuống tay rất nặng, trên mặt chị ta đã thấy máu. Lúc này Lý Trịnh đi đến, Tiểu Như thét chói tai chạy sang, Lý Trịnh nhìn bộ dạng phát điên của Đại Ba cũng sợ theo, hoảng loạn nhặt lên một thanh sắt.

"Mau mau mau đánh chết nó a a a a a." Tiểu Như sợ đến phát khóc, lớp trang điểm lem nhem.

Dì cũng không biết nên giúp ai, tiến lên kéo gã: "Đừng đánh."

Lý Trịnh một phát đẩy bà ra, dì sao chịu nổi cú đẩy mạnh như vậy, vấp chân một cái liền té, Đô Ngư chen khỏi đám đông, may mắn đỡ được dì không ngã xuống đất.

"Có người đánh nhau, mau báo cảnh sát!" Trong đám đông có người ồn ào, Lý Trịnh vừa nghe từ cảnh sát liền vội buông gậy gộc xuống. Gã ở công ty dù gì cũng là lãnh đạo, hơn nữa gần đây có tin đồn công ty bọn họ bị thu mua, cổ đông mới sẽ điều chỉnh chức vụ, nếu truyền ra việc gã từng vào cục cảnh sát, rất có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của gã.

Đại Ba cũng đánh đủ rồi, ngồi xổm bên chân dì, lạnh lùng nhìn hai vợ chồng đối diện.

Lý Trịnh quay đầu phát hiện Đô Ngư, bực tức dồn nén xả ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày mẹ nó thiếu đánh phải không, đuổi việc rồi còn không cách tao xa một chút!"

Gã vừa dứt miệng liền có người nói: "Mày dám đánh à?"

"Mày nghĩ tao không dám á!" Lý Trịnh trừng mắt.

Đô Ngư thấy Trì Vũ, không biết tên này đến đây lúc nào, trên người chỉ mặc quần áo sơmi, còn là cỡ nhỏ, nhìn khá kì quái.

Đô Ngư kéo hắn lại đây, Trì Vũ nhéo nhéo tay y, ánh mắt băng lãnh nhìn Lý Trịnh: "Mày đánh một cái thử xem."

Nam nhân sắc mặt lạnh lẽo, dáng vẻ vô tình người sống chớ gần, toát lên loại tàn nhẫn người chắn giết người Phật chắn giết Phật. Lý Trịnh bị nam nhân nhìn, tay chân tự động bủn rủn, khí thế như khinh khí cầu thủng, piii một phát bẹp xuống, "Mày là ai, mày, mày bảo tao đánh thì tao phải đánh à?"

Trì Vũ hừ một tiếng.

Lý Trịnh mặt mũi rơi vãi hết, hướng về phía mẹ gã trút giận, "Nhìn cái gì mà nhìn, trở về tôi lột da con mèo của mẹ!"

Nước mắt dì rơi xuống, che chở Đại Ba. Tiểu Như thấy bà như vậy, càng thét chói tai: "Bà già chết tiệt——"

Chị ta vừa ồn đã bị một ánh mắt Đại Ba trừng cho nín lại.

Tiểu Như nơm nớp lo sợ trốn sau lưng Lý Trịnh, Lý Trịnh tức chết rồi, "Mẹ đừng có về nữa, đi theo con mèo chết tiệt đó đi!"

Dứt lời, cùng Tiểu Như bước thấp bước cao đi về.

Đô Ngư giúp dọn dẹp gọn sạp hàng, an ủi dì, "Dì, đừng khóc, gọi cho con gái dì đi, cô ấy nên lo cho dì mà."

Dì gật gật đầu, nàng không cầm di động nên mượn của Đô Ngư, gọi điện thoại cho con gái.

Con gái Mỹ Ngọc rất nhanh cùng chồng chạy đến, đón dì và Đại Ba về nhà mình.

Tiễn dì cùng Đại Ba đi rồi, Đô Ngư thở phào, xoay người nhìn quần áo trên người Trì Vũ, càng nhìn càng quen mắt.

"Không phải anh mặc quần áo tôi đấy chứ?"

Trì Vũ ánh mắt lóe sáng, "Không phải, cái anh mặc là nine pants."

Nine pants là loại quần có độ dài bằng / quần bình thường hoặc bằng / chiều dài đến mắt cá chân khi quần được mặc lên cơ thể.

Đô Ngư: "..."

HẾT CHƯƠNG .

Thương Ba quá Ba ơi =((( Con mèo Trì đã update chức năng biến màu.

Một ngày ba chương, mình quá xịn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio