Chương : Lại Bị Đường Ninh Tát Vào Mặt
Giữa lông mày của Mặc Đình không còn khí thế ác liệt nữa, có chăng chỉ có lo lắng và không biết làm sao/
Chỉ thấy anh đặt đôi chân của Đường Ninh vào trong lồng ngực đã cởi áo ra, bọc lấy, lại dùng đôi tay nắm lòng bàn tay của Đường Ninh cọ xát, cho đến khi chân tay của Đường Ninh ám trở lại, anh mới nhẹ nhàng buông chân cô ra, sau đó nhìn cô với ánh mắt nặng nè/
“Em không sao.” Đường Ninh vội nói, sợ Mặc Đình không tin, cô còn nghiêm túc nhấn mạnh: “Thật đấy.”
Thấy Mặc Đình không lên tiếng, cô tiếp tục giải thích: “Em là một người mẫu hạng A. Anh hiểu rõ hơn ai hết mà. Em không phải là người lương thiện. Em đi đến ngày hôm nay không phải là dựa vào sự nhẫn nại. Em biết mình đang làm gì, vì vậy anh có thể đừng lo lắng như này không?”
Mặc Đình vẫn không lên tiếng, nhưng chuyển ánh mắt qua An Tử Hạo đang nhìn chằm chằm, đánh giá anh qua kính chiếu hậu/
An Tử Hạo phải thừa nhận rằng trong số tất cả những người anh từng tiếp xúc, không có người đàn ông nào có thần sắc sâu xa, sắc bén hơn Mặc Đình/
Khi đối mặt với Đường Ninh, anh ấy có thể dịu dàng, nhưng khi đối mặt với người ngoài, anh ấy chỉ muốn làm người thống trị, anh ấy chính là bậc đề vương/
Người đàn ông như vậy là người đứng sau Đường Ninh, An Tử Hạo lúc này không cách nào tin được/
“Tôi sẽ gọi điện bảo HerVision cử một đội chụp ảnh mới đến…”
An Tử Hạo vội nói/
“Dùng đội chụp ảnh của mình, tiền… tôi trả. HerVision chỉ còn một đội có thể dùng thôi, vừa nãy đã hết sạch rồi.” Mặc Đình lạnh lùng nói: “Tôi nhớ là dưới trướng Tranh Điền có một đội nhiếp ảnh tên là FEARLESS… “
“Mặc dù đó là thuộc sở hữu của Tranh Điền, nhưng mấy năm nay vẫn luôn theo Lý Đan Ni và Hoa Uyễn chạy ngược chạy xuôi. Nội bộ công ty từ lâu đã ngầm cho rằng đó là đội riêng của hai người họ.” An Tử Hạo giải thích, nghe ý trong lời nói của Mặc Đình là muốn cướp đội chụp ảnh với Lý Đan Ni và Hoa Uyễn?
Hơn nữa, Mặc tổng, tốt xấu gì Tranh Điền cũng là công ty của người khác, anh còn biết rõ về Tranh Điền hơn nhân viên trong công ty, là thế nào vậy?
“Liên lạc đi…” Giọng nói Mặc Đình rất lạnh lùng: “Có thể động tay động chân sau lưng, thì phải hiểu cái giá phải trải”
Vẻ mặt của An Tử Hạo ngưng trệ, chẳng lẽ Mặc Đình đã biết kim chủ đứng sau tên nhiếp ảnh gia kia là ai rồi?
Nhưng, lời của Mặc Đình cũng nhắc nhở An Tử Hạo rằng Đường Ninh hiện đã tiến vào Tranh Điền, lại là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, vốn đã có tư cách hưởng thụ những nguồn tài nguyên tốt nhất. Hơn nữa theo như anh được biết, gần đây Lý Đan Ni không có bất kỳ hoạt động nào, cũng tức là, đội đó hiện đang nghỉ ngơi. Đã là tài nguyên của Tranh Điền, vậy anh điều động sử dụng cũng có làm sao?
Đường Ninh có chút không biết làm sao, bởi vì Mặc Đình thà rằng nói chuyện với An Tử Hạo còn hơn quay đầu nhìn cô/
Cô biết Mặc Đình thật sự tức giận rồi, nhưng trong xe có nhiều người, cô cũng không nói nhiều gì nữa, đợi sau khi trở về khách sạn Dynasty, Đường Ninh mới từ phía sau ôm lấy Mặc Đình, muốn giải thích cẩn thận với anh, nhưng Mặc Đình lại nhận một cuộc gọi của Lục Triệt. Sau đó không lâu, anh cầm áo khoác đi ra ngoài, trên bàn có một tờ giấy nhắn anh để lại, anh phải đi gặp một đối tác ở gần đó trước đã../
An Tử Hạo và chị Long trở về khách sạn đối diện. Nhưng lúc đến gần phòng của mình, một người đi một người dừng lại, vẻ mặt rõ ràng là muốn nói lại thôi. Chị Long thấy bộ dạng của anh ấy, không khỏi cười nhẹ một tiếng, sau đó chắp tay sau lưng, nhướng mày về phía An Tử Hạo: “Có vấn đề gì anh cứ hỏi đi.”
“Tôi muốn biết, Mặc Đình đã kết hôn chưa? Quan hệ với Đường Ninh rốt cuộc là thật hay chỉ là chơi bời thôi?”
“Kết hôn rồi…” Chị Long trả lời phản bác/
“Vậy mà Đường Ninh vẫn ở bên anh ấy…”
“Vậy anh nghe rõ đây, người kết hôn với anh ấy chính là Đường Ninh. Họ là vợ chồng.” Chị Long trợn tròn mắt: “Lúc tôi mới biết chuyện còn ngạc nhiên hơn anh, còn cho là Đường Ninh vì trả thù người đàn ông cặn bã tiền nhiệm của cô ấy mà cố ý đi đi tìm một ông già để gả đi rồi. Sau này mới biết hóa ra, người kết hôn với Đường Ninh là đại boss.”
“Nhưng, Đường Ninh luôn không muốn công khai nên họ đang ở trạng thái giấu kín chuyện hôn nhân.”
An Tử Hạo nghe xong đáp án này, hồi lâu sau, cười nhẹ một tiếng/
Rốt cuộc Đường Ninh còn có bao nhiêu chuyện không cho anh thấy?
“An Tử Hạo, cả chặng đường Đường Ninh đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì, đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân cô ấy. Dù cô ấy là vợ của đại boss nhưng cô ấy cũng là một người mẫu chuyên nghiệp, nên tôi mong anh vẫn đối xử với Đường Ninh như trước.”
An Tử Hạo liếc nhìn chị Long, phát hiện chị Long thực sự rất hiểu Đường Ninh/
“Chuyện này, tôi sẽ để thối trong bụng.” An Tử Hạo cũng không định đối xử đặc biệt với Đường Ninh. Nếu Đường Ninh là người cấp công cận lợi”, cô ấy có quá nhiều cách để thành công, không cần phải đấu tranh như thế này/
(“để thối trong bụng: mãi mãi không nói ra cấp công cận lợi: chỉ vì cái lợi trước mắt, ham thành công nhanh chóng) Nhưng sự thật là… Đường Ninh chính là bản thân cô ấy, dù cô ấy gả cho Mặc Đình, cô ấy vẫn có ánh sáng của riêng mình/
Nhưng chuyện chồng Đường Ninh là Mặc Đình đúng là khiến người khác ngạc nhiên../
Bạn cho là người đàn ông ăn cơm mềm sau lưng cô ấy, kết quả là cô ấy đã trực tiếp gả cho người mạnh nhất trong giới giải tri: Thật là không dám tin!
An Tử Hạo cảm thấy mặt của anh đã bị Đường Ninh tát cho sưng lên/
Đương nhiên, đây không phải là lần đầu tiên anh bị Đường Ninh tát vào mặt/
Vì chuyện đội chụp ảnh, việc chụp ảnh của HerVision tạm thời bị gác lại. Đường Ninh không biết Mặc Đình nói chuyện với bên HerVision thế nào, nhưng ít nhất, chuyện Mặc Đình xử lý nhiếp ảnh gia không bị truyền về Thịnh Kinh, thậm chí không nghe thấy bất cứ tiếng gió nào/
Được rồi, đây là nguyên tắc làm việc trước sau như một của Mặc Đình, chỉ cần anh ấy muốn làm thì không việc gì là không làm được/
Đường Ninh khẽ thở dài, cứ chờ Mặc Đình như thế đến tận lúc đêm khuya Mặc Đình mới trở lại khách sạn, ngẳng đầu nhìn thấy Đường Ninh mặc phong phanh đứng trên ban công hóng gió, anh liền cầm chăn lông bước ra, bọc Đường Ninh lại: “Em định chọc anh tức chết hả?”
: Đường Ninh cười nhẹ, trả lời Mặc Đình: “Không ai muôn chọc tức anh, là anh không thể vượt qua chính mình.”
Mặc Đình nhìn cô, vẻ mặt có chút mờ mịt, nhưng Đường Ninh lại nhân cơ hội nắm lấy tay anh, nghiêm túc giải thích: “Anh biết rõ là em cần anh hơn bắt cứ ai khác. Chính vì cần anh nên mới không muốn anh dùng cách này giúp em…”
“Em nghĩ gì anh đều hiểu, nhưng anh không cách nào đứng khoanh tay ở bên nhìn em chịu oan ức. Đổi lại là em, em có thể nhìn anh bị người khác bắt nạt không?”
Đường Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Em không làm được, nhưng Mặc Đình sẽ không bị người khác bắt nạt. Nếu thật sự có một ngày như thế, anh cũng không muốn em nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh. Vậy nên em sẽ không xuất hiện trước mặt anh, bởi vì đó là tôn nghiêm của anh.”
Mặc Đình sững sờ, bởi vì những gì Đường Ninh nói là sự thật../
“Nhưng, em nhất định sẽ ghi nhớ những kẻ đã bắt nạt anh, ở sau lưng nghĩ mọi cách có thể, để khiến họ phải trả giá… Cho dù đồng quy vu tận cũng được, em sẽ không bao giờ để những kẻ đó sống dễ chịu hơn anh một phân nào!”
Mặc Đình nghe xong những lời âm vang hữu lực này, gương mặt tuấn tú cuối cùng cũng dịu lại, ôm Đường Ninh vào lòng: “Nếu em chỉ mong anh không xen vào chuyện của em, thì em đã thuyết phục anh thành công rồi.”
“Uhm, nhưng hôm nay thấy anh dạy dỗ tên nhiếp ảnh gia em vẫn cảm thấy rất vui.” Đường Ninh nghiêm túc khen ngợi, sau đó áp má vào ngực Mặc Đình: “Đình… đợi em tiếp nhé.”
Mặc Đình siết chặt cánh tay, áp vào vành tai Đường Ninh: “Không phải anh luôn đợi em sao?”