Chương . Nguyên văn lời nói của Đường Ninh?
La Hạo tỏ ra bắt lực và lo lắng trước mặt Viên Viên, cho cô bé thấy anh ta muốn giúp đỡ nhưng bát lực. Sau khi rời khỏi nhà Viên Viên, anh ta lập tức cúi đầu cười lạnh, trên đời này lại có thêm một người cực kỳ ghét Đường Ninh.
Cuối cùng, Viên Viên vô cùng tức giận đến bệnh viện thăm Hàn Hinh Nhi, mà Hàn Hinh Nhi đang chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật lại đang xem bộ sưu tập catwalk trước đây của Đường Ninh.
Viên Viên ngó đầu nhìn thoáng qua, sau đó lấy video trên tay Hàn Hinh Nhi xuống: “Cậu vẫn nghĩ rằng cô ta rất tốt sao?
Người phụ nữ này hoàn toàn không muốn cứu cậu.”
Hàn Hinh Nhi nhận ra tâm trạng của Viên Viên không ổn, lập tức ngồi dậy hỏi cô bé: “Gần đây cậu sao vậy? Tại sao cậu cứ nói xấu Đường Ninh thế?”
“Tớ đến tìm công ty của Đường Ninh, nhưng… những người ở giải trí Tranh Điền lại dùng tiền để đuổi tớ đi, nói rằng Đường Ninh không nhớ đã đồng ý hiến thận cho cậu, còn nói mình làm người mẫu, cơ thể của cũng rất quan trọng, rõ ràng có ý không muốn hiến nữa.”
Hàn Hinh Nhi nghe xong, lông mi nhẹ nhàng rung lên, lập tức nắm lấy cánh tay của Viên Viên nói: “Tại sao cậu lại đi tìm người của Tranh Điền? Giải trí Tranh Điền hận không thể giãm chết Đường Ninh kìa, cậu có biết mình sẽ bị lợi dụng hay không?”
Viên Viên sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Hàn Hinh Nhỉ: “Lời cậu nói là thật sao?”
“Tớ nói cậu phải xem thêm tin tức giải trí đi.” Hàn Hinh Nhi trừng mắt nhìn cô bé, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, sau đó hỏi cô bé: “Cậu nói Đường Ninh không nhớ đã đồng ý hiến thận cho tớ, chính tai cậu nghe chị ấy nói vậy sao? Nếu cậu không nói chuyện trực tiếp với Đường Ninh, vậy thì tại sao cậu phải tin những gì một người trung gian nói?”
“Tớ…” Viên Viên ngắn người, không thể phản bác.
“Còn nữa, Viên Viên, tớ đã nhiều lần nói Đường Ninh không phải người nhà của tớ. Dù là trách nhiệm hay đạo lý thì chị ấy cũng không có lý do gì để cứu tớ cả, cậu cũng là người có học thức cao, chẳng lẽ điểm này còn không hiểu sao?” Hàn Hinh Nhi nói xong, thấy Viên Viên im lặng, cô bé chống đỡ thân thể yếu ớt hỏi Viên Viên: “Một ngày nào đó gặp lại người ở Tranh Điền thì nhất định phải nói cho tớ biết, tớ sẽ cho cậu nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.”
Viên Viên nghĩ đến đây, cảm thấy nên tin tưởng người bạn tốt của mình hơn, vì vậy cô bé gật đầu: “Tớ chỉ không muốn cậu xảy ra chuyện.”
“Tớ không sao.”
Sau khi công tác ở London nửa tháng, thời gian ngủ hàng ngày của Đường Ninh đã giảm xuống còn bốn giờ. Tuy nhiên, chính nhờ những nỗ lực không ngừng trong hơn nửa tháng qua mà Đường Ninh đã giành được một số chứng nhận toàn cầu cho nhiều món hàng hiệu, cũng như các buổi trình diễn quan trọng của các thương hiệu nỗi tiếng thế giới.
Đường Ninh suy nghĩ rất đúng, khi An Tử Hạo rời đi, cô không chấm dứt hợp đồng với Tranh Điền, cho nên với kết quả hiện tại, Lan Hề còn không thể tự lo cho mình chứ nói gì đến việc xen vào chuyện của cô.
Bây giờ Đường Ninh sẽ trình các hợp đồng quan trọng cho Mặc Đình xem xét. Phần còn lại, cô sẽ nghiên cứu với chị Long và tự mình thương lượng các cuộc phỏng vấn và thù lao. Vì Đường Ninh muốn có cơ hội nên cô ấy không đòi hỏi yêu cầu hợp lý, khiến các đối tác rất hài lòng.
Bởi vì Đường Ninh ở nước ngoài lâu nên tin tức trong nước của cô tương đối ít so với trước đây, bởi vì cô không cần dùng sức nóng để tranh giành tài nguyên thời trang nữa, sau JK, cô đã vượt qua giai đoạn xấu hỗ kia.
Tuy nhiên, cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng dưới bề mặt có vẻ bình lặng của Thịnh Kinh lại có sóng ngầm mãnh liệt. La Hạo và Tranh Điền không giải quyết triệt để vấn đề này, mà trong thời gian này, Lan Hề đã sử dụng các mối liên lạc của mình để đào về một số người mới tiềm năng từ các công ty khác.
Nhưng cho dù Lan Hề không can thiệp vào chuyện của Đường Ninh thì cô ta vẫn luôn theo dõi tin tức của Đường Ninh, nhìn thấy thành tích của Đường Ninh trên sân khấu chữ T nước ngoài, cô ta cũng không tìm đến La Hạo nữa, xem ra đã nhượng bộ rồi. Cô ta có thể dùng cái gì để ngăn chặn nữa chứ?
Mỗi ngày chị Long đều vẽ một dấu thập đỏ trên tờ lịch trong phòng làm việc, đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa mới có thể trở về nước, còn bao lâu nữa mới có thể nhìn thấy Lục Triệt.
Thậm chí Đường Ninh còn phát hiện ra chị Long lại giảm cân trong khoảng thời gian này, cô không biết là do công việc hành hạ hay là vì nhớ Lục Triệt.
Đường Ninh quay trở lại phòng ngủ, nằm trên giường nói chuyện với Mặc Đình, tối nào Đường Ninh cũng phải nghe thấy giọng nói của Mặc Đình thì mới có thể ngủ yên. Vì vậy Mặc Đình lại có thêm một công việc mới, có đôi khi, Đường Ninh cứ cầm điện thoại như vậy mà ngủ thiếp đi, nhưng Mặc Đình không ngắt máy mà vẫn giữ điện thoại ở trạng thái cuộc gọi.
Khi Đường Ninh thức dậy vào ngày hôm sau, Mặc Đình sẽ tiếp tục nói lời chào buổi sáng với cô.
Lục Triệt đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng như thế này, trong lòng từng nghĩ rằng tuy tổng giám đốc của mình không ở Anh, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh hoàn toàn đồng bộ với người dân Anh.
“Đình… Còn bao nhiêu ngày nữa em mới về nước?”
“Bốn ngày.” Mặc Đình nhẹ nhàng trả lời qua điện thoại.
“Ừm, bốn ngày, cứ cắn răng chịu đựng vậy.” Đường Ninh vừa rửa mặt vừa mơ hồ trả lời: “Thật sự rất nhớ anh. Nếu lâu hơn nữa thì chắc em không thể nhịn được nữa.”
“Anh chỉ mới từ Anh về ngày hôm qua.” Giọng điệu của Mặc Đình có chút bắt lực, nhưng cũng rất cưng chiều.
“Vậy anh không nhớ em sao?”
ì “Hôm trước khi anh rời đi, rõ ràng anh đã biểu lộ rằng không nỡ rời xa em bao nhiêu…”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Đường Ninh lập tức đỏ lên: “Chờ em, em sẽ về sớm, chờ em được không?”
Bởi vì cô đã làm tất cả những điều này để được quang minh chính đại ở bên anh!
Mặc Đình nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, như được khai sáng: “Chúng ta còn phải yêu nhau cả đời, anh sẽ chờ em…”
Đường Ninh hài lòng mỉm cười, chỉ cần Mặc Đình ở trước mặt chỉ đường cho cô, cho dù mệt mỏi thế nào cô cũng có thể dũng cảm tiến lên.
Nửa tháng sau khi Hàn Hinh Nhi yêu cầu gặp La Hạo, cuối cùng La Hạo cũng tìm đến Viên Viên lần nữa, Viên Viên lập tức gọi điện cho tài xế, yêu cầu anh ta đến bệnh viện đón Hinh Nhi về nhà nhưng không được để ai phát hiện ra.
La Hạo hoàn toàn không biết điều này, mỗi lần anh đến đều mang theo câu xin lỗi và “Đường Ninh muốn nói với Hàn Hinh Nhỉ”.
“Đường Ninh sẽ trở về nước trong vài ngày tới. Cô ấy nhờ tôi yêu cầu cô đừng thổi phồng chuyện với Hàn Hinh Nhi nữa, cô ấy vất vả bao nhiêu mới đến được ngày hôm nay, cô ấy không muốn bị rung động địa vị bởi bất cứ điều gì.”
Viên Viên nhìn La Hạo, sau khi nghe lời dặn dò với Hàn Hinh Nhi, cô bé trở nên thông minh hơn một chút, cố ý nói: “Tôi đã không hy vọng rằng cô ấy sẽ giữ lời hứa và địa vị của mình từ lâu rồi? Cô ấy cũng xứng đáng là một người mẫu sao? Nếu Hinh Nhi xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ khiến cô ấy hồi hận cả đời.”
“Viên Viên, đừng cực đoan như thế, Đường Ninh cũng không thể làm gì khác.”
“Hừ.” Viên Viên tức giận hừ một tiếng.
“Đường Ninh còn nói, điều kiện tùy các cô.”
“Anh La, anh cứ nói thật cho tôi biết, nguyên văn lời nói của Đường Ninh là như thế nào?” Viên Viên cố ý dùng lời nói của La Hạo.
Nhìn thấy Viên Viên tức giận, La Hạo chịu đựng một hồi, cuối cùng nói: “Hàn Hinh Nhi? Liên quan gì đến tôi? Không phải chết rồi sao? Không phải cả nhà họ Hàn đều chết rồi sao? Còn ảo tưởng tôi cứu cô ấy sao? Tôi là một người mẫu, sẽ hiến thận cho một người không liên quan sao? Nằm mơ đi…”
“Chị ấy thật sự nói như vậy?” Mặt Viên Viên đỏ bừng lên.
“Ừm.” La Hạo gật đầu, nhìn Viên Viên một cái, kiên định nói: “Nguyên văn lời nói của Đường Ninh.”
Lúc này, cửa phòng ăn của nhà họ Viên đột nhiên bị đẩy ra, Hàn Hinh Nhi được quản gia nhà họ Viên đỡ, lặng lẽ bước vào, đi tới trước mặt La Hạo, sắc mặt tái nhợt nhìn La Hạo hỏi: “Đây : là những gì Đường Ninh đã nói? Anh có chắc không?”