Chương : Cu li
Mọi người nghe xong, trên mặt liền lộ ra vẻ hưng phần, thậm chí có nhiều nghệ sĩ trực tiếp vỗ tay huýt sáo.
Mặc dù họ cùng công ty, nhưng vì Mặc Đình có thang máy độc lập riêng nên cơ hội để các nghệ sĩ nhìn thấy Mặc Đình không nhiều, càng đừng nói tới gì mà dịp riêng tư. Mặc Đình giống như một câu chuyện thần thoại trong lòng họ, lóa mắt hơn bát kỳ ca sĩ hay ngôi sao điện ảnh nào.
Hoắc Thanh Thanh theo bản năng liếc nhìn Đường Ninh đánh giá, phát hiện trong đám người, cho dù là Phong Ca, ca sĩ có sức kêu gọi của giới giải trí, lúc nghe tin Mặc Đình đến cũng không khỏi lộ ra vẻ phấn khích. Chỉ có duy nhất Đường Ninh, mặc dù điềm tĩnh là từ đại diện cho cô, nhưng sắc mặt như thường đó vẫn khiến Hoắc Thanh Thanh cúi đầu cười.
“Em và Mặc tổng hình như rất quen?”
“Cũng coi như thế.” Đường Ninh gật đầu thừa nhận.
“Trong giới này, người quen thân với Mặc tổng không nhiều, cuộc sống của anh ấy trôi qua hình như không giống người trong giới giải trí.” Hoắc Thanh Thanh nói đầy ẩn ý, sau đó lại cúi đầu nhẹ siết ly rượu trong tay.
Đường Ninh cười thầm, không biết tại sao, cô không hề đề phòng được với Hoắc Thanh Thanh, giống như trên người Hoắc Thanh Thanh có hơi thở rất gần gũi với cô, khiến cô cảm thấy từng giống vậy.
Khoảng mười phút sau, trong đại sảnh bỗng nồi lên một hồi rồi loạn, Đường Ninh thấy Mặc Đình xuất hiện trong đám nghệ sĩ, cao lớn uy vũ, nét mặt hồng hào.
Bộ vest vẫn là bộ đồ trước khi đi ra ngoài, vest có cỗ đen nhưng Đường Ninh lúc này, không biết có phải vì đã uống rượu không, nên nhớ đến thân hình rắn chắc không mặc quần áo của Mặc Đình, vì vậy cô đỏ mặt, nhìn Mặc Đình trong đám đông, ánh mắt cháy bỏng, hận không thể nhìn xuyên một cái lỗ trên người anh.
Mặc Đình lần lượt chào hỏi các nghệ sĩ có mặt, sau đó tìm kiếm bóng dáng Đường Ninh, bắt gặp ánh mắt rực lửa của cô, Mặc Đình nhịn ý cười, cưỡng lại ý muốn bước tới ôm cô ấy, như thể đang ra ám hiệu cho cô uống ít thôi.
Đường Ninh khẽ cười, cúi đầu nhìn ly rượu, nhẹ gật đầu.
“Đường Ninh, lại đây…” Phương Dục thấy Đường Ninh cứ ngồi yên liền vẫy tay với Đường Ninh.
Đường Ninh cầm ly rượu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Phương Dục, sau đó nhìn Mặc Đình.
“Kính Mặc tổng một ly…”
Đường Ninh cũng không cẩn trọng, trực tiếp hỏi Mặc Đình: “Không biết có vinh hạnh này không?”
Mặc Đình cầm lấy chiếc ly đế cao do người phục vụ đưa qua, khẽ chạm ly cùng Đường Ninh. Động tác hai người đồng nhát, cách uống giống nhau, không sống chung dài lâu thì sẽ hoàn toàn không có sự hiểu ngầm như vậy.
Hoắc Thanh Thanh như hiểu ra điều gì đó, chợt cười thầm. Mà động tác hiểu ngầm như thế giữa hai người bọn họ, rất khó tìm được vài người ở hội trường không nghỉ ngờ.
Có thể trà trộn vào tới các nghệ sĩ hàng đầu, EQ và IQ sẽ không thể quá thấp. Nếu thế này mà cũng nhìn không hiểu, TH Họ cũng không xứng là người xuất sắc trong giới này.
Phương Dục cũng từ đó mà thông suốt trong lòng, nếu bảo lúc trước Mặc Đình nói rằng muốn trở thành người đại diện của Đường Ninh, anh chỉ ôm thái độ hoài nghi, thì lúc này, Mặc Đình, người chưa bao giờ tham gia các cuộc tụ họp riêng tư, lại vì Đường Ninh xuất hiện mà hiện thân trước mặt mọi người, điều này còn không nói rõ điều gì sao?
Đương nhiên, đại boss biết rõ mọi người sẽ nhìn ra manh mối, nhưng vẫn không trốn tránh. Đó là đang âm thầm ra hiệu cho mọi người, phải chăm sóc người của anh ấy.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Thực ra, họ cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù một số người trong số họ có thể trẻ hơn Đường Ninh, nhưng…
Đã vào Hải Thụy, tức là tiểu sư muội của bọn họ, đương nhiên phải chăm sóc thật tốt.
Sau khi nâng ly chúc mừng, Mặc Đình và một số ngôi sao điện ảnh nỗi tiếng đang thảo luận về kịch bản. Bởi ánh mắt của Mặc Đình rất nham hiểm, chỉ cần là bộ phim mà anh ấy nhìn trúng thì nhất định danh tiếng phòng vé sẽ có thu hoạch gấp đôi, chưa bao giờ sai lệch.
Vì vậy, khi cơ hội đến, mọi người phải nắm bắt thật tốt.
Đường Ninh ngồi trở lại bên cạnh Hoắc Thanh Thanh, nghe bản nhạc thoải mái, thần kinh căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.
“Đừng công khai.” Hoắc Thanh Thanh đang ngồi bên cạnh cô đột nhiên nói với Đường Ninh.
“Uhm?”
“Mối quan hệ của cô và Mặc tổng, đừng công khai.” Hoắc Thanh Thanh nhìn Đường Ninh, nghiêm túc đưa ra lời đề nghị: “Nếu không, cô sẽ không bao giờ có bất kỳ cuộc sống riêng tư nào nữa. Các phóng viên sẽ thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào cô, chỉ tiết đến mức thậm chí là vài lần một tuần…”
Đường Ninh giật mình một chút, rồi mỉm cười.
“Tôi kể cho cô nghe một chuyện.” Hoắc Thanh Thanh tìm một vị trí thoải mái, sau đó chậm rãi nói: “Mười năm trước, có một người mẫu xuất thân thấp bé, nhưng lại đem lòng yêu một đạo diễn nỗi tiếng. Họ không sợ hãi, kề vai sát cánh cùng nhau rất nhiều năm. Và khi người mẫu nữ bước lên vị trí siêu mẫu mới công khai mối quan hệ. Cuối cùng, họ sống chung, kết hôn nhưng không được bao lâu thì đạo diễn bị truyền thông phanh phui là bị bất lực.”
“Vì ba chữ này, đạo diễn sụp đổ, từ đó về sau gục ngã không dậy được.”
: “Còn nữ người mẫu này cũng vì tôn nghiêm của chông bị chà đạp mà không thể chứng minh trong sạch, may mắn mang bầu lại bị giới truyền thông nói thành thụ tỉnh ống nghiệm, cuối cùng, áp lực của cô ấy quá lớn, đẻ non tự tử.”
“Người phụ nữ đó chính là chị gái tôi, Hoắc Oánh Oánh.”
“Truyền thông rất đáng sợ…”
Đường Ninh nghe xong, trong lòng quả thực có rất nhiều cảm xúc. Danh tiếng vồn chính là con dao hai lưỡi.
“Cô yên tâm, Mặc tổng đã dám để chúng tôi biết, đương nhiên trong lòng có tính toán. Thực ra, anh ấy cũng muốn cô chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nếu quan hệ của hai người bị công khai, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ bị đảo lộn nghiêng trời lệch đất.”
“Tôi biết… Tôi vẫn luôn biết…” Đường Ninh nghiêm túc gật đầu.
Nhưng ánh mắt cô đặt trên người Mặc Đình lại tin tưởng và kiên định như thế.
“Chúng tôi sẽ giúp hai người, bởi vì Hải Thụy thực sự mang lại cho những người như chúng tôi rất nhiều ấm áp…”
Lúc đó Đường Ninh thực sự không hiểu “những người như chúng tôi” trong lời của Hoắc Thanh Thanh là chỉ người nào, cô chỉ đơn thuần cảm thấy là nếu nói giới giải trí còn có một tắc đất thanh tịnh như thế, thì Hải Thụy thật sự đã làm được.
Bên Mặc Đình dường như đã nói xong, sau đó anh đột nhiên đưa mắt nhìn lên người Đường Ninh, ánh mắt dịu dàng khiến ; Đường Ninh như được tăm mình trong ánh trăng.
Đường Ninh uống hơi nhiều, khi nói chuyện với Hoắc Thanh Thanh lại không ngừng rót thêm vài ly, đợi đến lúc Mặc Đình nhìn Đường Ninh lần thứ năm thứ sáu, cô đã nằm trên bàn, bất tỉnh nhân sự.
Tháy vậy, Mặc Đình đứng dậy khỏi đám đông, đi đến trước mặt Đường Ninh, nâng vai cô.
Đường Ninh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc liền trực tiếp chống đỡ người dậy, xoay đầu ôm eo Mặc Đình, dụi đầu vào khu bụng dưới của anh.
Một màn này khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy…
Dù trợn to mắt, nhưng không còn ngạc nhiên nữa…
Sau này, nhờ phúc khí của tiểu sư muội còn có thể tiếp xúc với boss nhiều hơn, có vẻ phải đối xử tốt với tiểu sư muội hơn mới được.
Gọi người mà không tỉnh được, Mặc Đình bắt lực, chỉ có thể ôm ngang Đường Ninh, lúc này, anh dường như không còn là boss trên vạn người nữa, anh chỉ là một cu li của sâu rượu…