Chương : Tôi thật sự muốn làm fans của anh ấy rồi!
“Các vị có thể yêu cầu người khác đừng khắc nghiệt như vậy có được không? Chẳng lẽ các vị làm người, mà không có lúc bị tốn thương, bị ruồng bỏ, bị phản bội hay sao? Chẳng lẽ các vị không có lúc muốn leo lên giàu sang phú quý, muốn ngồi mát ăn bát vàng sao? Chẳng lẽ các vị thật sự có thể chính trực lương thiện đi hết quãng đời này sao? Nếu là vậy…”
“Vậy thì người gây khó dễ cho chúng ta lại là ai nữa chứ?”
Phương Dục gio lên bàn tay đang đan chặt lấy tay của Hoắc Thanh Thanh, lần nữa gay gắt hỏi lại tất cả mọi người: “Tôi trai chưa vợ, cô ấy gái chưa chồng, chúng tôi là chuyện trai gái bình thường, xin hỏi mọi người tại sao lại phải dùng nhiều lời lẽ nhục mạ đối với một người thân là nữ giới như thế, nếu như…”
“Các vị vẫn không dừng lại việc công kích của các vị, vẫn muốn phẫn nộ với chuyện riêng tư của người khác, vậy thì tất cả bất mãn đó, xin hãy trút hết lên người tôi, đừng làm tổn thương cô gái mà tôi trân quý…”
Khi Phương Dục nói ra những lời này, Hoắc Thanh Thanh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của Phương Dục, thế nhưng…
Nước mắt của cô ấy lại không chịu sự kiểm soát mà chảy xuống thành dòng.
Không biết nhiều năm trước anh ấy có phải cũng giống như thế này bảo vệ em trai của anh ấy, thà rằng bản thân chịu đựng sự nhục mạ của cha mẹ, cũng muốn dùng cơ thể cao to của mình để che mưa chắn gió cho người quan trọng.
Tiếp sau đó, Phương Dục giấu Hoắc Thanh Thanh nắp sau lưng mình, phá bỏ vòng vây dẫn cô vượt qua các phóng viên đang cố thủ nghiêm ngặt, cho dù là khó khăn trùng trùng, nhưng anh cũng sẽ tuyệt đối không để cho phóng viên đụng đến một đầu ngón tay của cô…
Sau cùng, anh cuối cùng cũng bảo vệ được cho Hoắc Thanh Thanh lên xe chuyên dụng do Hải Thụy phái đến chỉ viện, hai người rời khỏi được hiện trường dưới sự bao vây của phóng viên.
Phóng viên giới truyền thông vẫn muốn tiếp cận mà đuổi theo, thế nhưng những người phụ nữ chín chắn nhìn thấy màn Phương Dục bảo vệ Hoắc Thanh Thanh này, đặc biệt là những phụ nữ có xe, đã cố ý cho xe cắt ngang đường, khiến cho các tay săn ảnh không cách nào tiếp tục đuổi theo được nữa.
Nếu như trên thế giới này vẫn còn một phần chính nghĩa, vậy thì xin phép cho chúng tôi giữ vững đến cuối cùng.
Có lúc không biết rằng thế giới này tại sao có thể đối đãi với phụ nữ nhiều ác ý như vậy, không biết tại sao những phóng viên đi lên án, vạch trần chuyện riêng tư của người khác từ đầu chí cuối lại vây quanh nhục mạ Hoắc Thanh Thanh, rốt cuộc cô ấy sai ở chỗ nào chứ? Cô ấy chỉ có mong muốn thấp bé là theo đuổi hạnh phúc của bản thân mình thôi mà…
Phía sau, bóng dáng của phóng viên càng lúc càng xa, nhưng Phương Dục lại vẫn nắm chặt lấy tay Hoắc Thanh Thanh như thế.
Nước mắt của Hoắc Thanh Thanh rơi trên lưng của Phương Dục, nóng hồi rồi trở nên nóng như thiêu đốt.
Bởi vì cô ấy nghĩ, cả đời này của cô cũng sẽ không thể nào quên được cái ngày này, có một người đàn ông đã dùng bộ ngực vững chắc nhất của mình để che chắn cho cô khỏi làn khói thuốc súng dày đặc, mù mịt ngoài kia.
“Tin rồi chứ? Anh có thể bảo vệ em.”
Hoắc Thanh Thanh gật đầu, đôi mắt rõ ràng đã sưng tấy, nhưng lại cố gắng mỉm cười: “Em tin, em cũng đã hiểu được sự cứu vẫn mà Đường Ninh nói, anh và Mặc Tổng đều là những người vĩ đại.”
“Bọn anh không phải là vĩ đại, khả năng của bọn anh cũng có hạn, thế nhưng…Vì bảo vệ người phụ nữ của mình, bọn anh có thể vượt qua được khả năng trong phạm vi của mình…” Dừng lại một chút, Phương Dục nói tiếp: “Vô số lần!”
Nước mắt của Hoắc Thanh Thanh liên tục tuôn trào, sau đó khóc trong vòng tay của Phương Dục…
“Yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt thôi.”
Thực ra, xe của Mặc Đình và Đường Ninh cũng đang theo đuôi phía sau bọn họ, hơn nữa việc Hoắc Thanh Thanh đã tìm được đúng người trong lòng Đường Ninh rất yên tâm vui mừng.
Vì vậy, cô quay đầu lại mỉm cười với Mặc Đình: “Người của Hải Thụy đều là người có tình có nghĩa.”
“Kể cả Chân Mạn Ny?” Mặc Đình khế nhướng mày.
“Ngoại trừ cô ta…” Đáp xong, Đường Ninh đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như có chút ngượng ngùng: “Ông xã…anh biết không? Sự khâm phục của em đối với anh, lại nhiều thêm mấy phần nữa rồi.”
“Nhìn ra rồi, trên mặt viết cả chữ sùng bái kìa…”
“Vậy tiếp theo, bọn anh muốn làm thế nào?” Đường Ninh cũng không quên, tuy Phương Dục giống như một dũng sĩ bảo vệ Hoắc Thanh Thanh rất tốt, thế nhưng, ảnh hưởng của bức ảnh “đẹp đế” kia vẫn chưa hoàn toàn tan biến, hơn nữa, Phương Dục cũng không còn thích hợp làm bộ phần PR () của Hải Thụy nữa rồi.
() Bộ phận quan hệ công chúng, phát triển giới thiệu sp hoặc ai đó, việc gì đó “Phương Dục tự có sắp xếp…chuyện này, anh giao cho cậu ấy toàn quyền xử lý rồi.” Mặc Đình đưa Đường Ninh đi thẳng đến Hải Thụy.
Đường Ninh hiếu kỳ nhìn Mặc Đình, nhưng cũng không lại nhiều nữa, thật ra cô ngược lại càng muốn cười nhiều hơn, cười thay cho cả Hoắc Thanh Thanh, mỉm cười thay cho người phụ nữ đã từng chịu sự tổn thương nhưng vẫn khát khao hạnh phúc, vì sự tồn tại của Phương Dục đã chứng minh được, trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều tình cảm đẹp đẽ, rất xứng đáng để trả giá và chờ đợi.
Rất nhanh chóng, hai người đã đến dưới tòa nhà của Hải Thụy, còn trong phòng họp riêng của Hải Thụy, lúc này Phương Dục cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để quay lại video.
Chỉ thấy anh ấy toàn bộ quá trình đều là đang kéo Hoắc Thanh Thanh, sau khi thay một bộ quần áo chỉnh tề màu đen bước ra từ văn phòng của mình, anh đi vào phòng họp, và gọi người có liên quan phụ trách ghi hình.
“Anh muốn làm gì?” Hoắc Thanh Thanh có chút không hiểu hỏi anh.
Phương Dục làm ra một tư thế “xuyf” tỏ ý kêu cô im lặng, sau đó, anh nhìn thẳng vào ống kính, rồi tỏ ý với người quay phim là có thể bắt đầu.
“Xin chào mọi người, tôi là Phương Dục…”
“Tôi đã làm Tổng quản lý của bộ phận PR ở Hải Thụy năm rồi, lần này có lẽ cũng là một lần PR cuối cùng mà tôi làm vì Hải Thụy, vậy mà lại là vì bản thân mình lên tin hot.
“Chuyện mà tôi muốn nói, chỉ có chuyện. Thứ nhát, Hoắc Thanh Thanh là vợ sắp cưới mà tôi trân trọng yêu quý nhất, không phải là đôi giày rách như trong miệng của mọi người, từ trước đến giờ đã là không phải như vậy rồi, chúng tôi là mối quan hệ tình nhân chính đáng, và sẽ rất nhanh thôi sẽ kết hôn.”
“Chuyện thứ hai, tôi xin lỗi công chúng vì những ảnh hưởng không tốt mà tôi đã gây ra, xin lỗi, chúng tôi đã không kiềm chế được ở nơi trước mặt công chúng. Thế nhưng chuyện riêng tư của tôi, cũng đã phải chịu đựng sự xâm hại như vậy, tôi hy vọng văn phòng làm việc của Hoa Vinh cũng phải đứng ra xin lỗi tôi!”
“Chuyện thứ ba, vì hình tượng và danh tiếng của Hải Thụy, tôi sẽ từ chức tổng quản lý bộ phận PR và Tổng quản lý nghệ sĩ Hải Thụy, rút về sau hậu đài.”
Tôi làm như vậy, chỉ có một mục đích, đó là thừa nhận lỗi lâm của tôi và phải trả giá cho việc đó, vì vậy văn phòng Hoa Vinh, có loại người tồi như các vị, xâm phạm chuyện riêng tư của người khác, làm tổn hại đến lợi ích của người khác, các vị về mặt đạo đức đã không còn chiếm được một chút xíu thể thượng phong nào nữa rồi!”
Có nghĩa là thừa nhận người của văn phòng Hoa Vinh dường như là không đủ đạo đức để có thể tái tạo hồi sinh lại một lần nào nữal Phương Dục đây là đang đội lên cho mọi người một chiếc mũ đạo đức cao nhất!
Nghe hết đoạn video mà Phương Dục ghi hình, đồng nghiệp của Hải Thụy có chút không cầm lòng: “Phương Tổng, anh thật sự muốn từ chức sao? Đoạn video này…”
“Phát ra đi!” Phương Dục nói thẳng.
“Nhưng mà, phát ra rồi là sẽ không còn chỗ để xoay chuyển nữa đâu.”
“Phát…” Phương Dục kiên định nói, sau đó trở về bên cạnh Hoắc Thanh Thanh.
Đồng nghiệp bắt lực, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp từ anh, đem đoạn video đã được ghi hình xong phát hành ra bên ngoài thông qua thông báo chính thức của Hải Thụy…
Chỉ sau thời gian ngắn ngủi, đoạn video của Phương Dục đã phá vỡ được hàng triệu lượt xem.
Sự hào sảng của Phương Dục, sự thẳng thắn của Phương Dục, sự bảo vệ bá đạo của Phương Dục đối với Hoắc Thanh Thanh, Phương Dục trực tiếp phủ lên văn phòng Hoa Vinh, từng li từng tí này đều khiến cho người ta cảm nhận được anh là không thẹn với lòng.
“Không thể không nói rằng tôi cho Phương Dục điểm cho lần PR cuối cùng của anh áy, cái thái độ ngay lập tức trở về nước để đối mặt với mọi thứ sau khi bóc trần mọi việc, và cả thừa nhận không hề có chút che đậy ấy, và còn cả cái video mang đầy tính cách kia, tôi thật sự muốn làm fans của anh ấy rồi!”
“Ahhhhhh, tôi thích loại đàn ông có lỗi thì nhận này! Quá tuyệt!”
“Bá đạo! cái này nên hỏi lại mấy cái tay paparazzi chuyên đi trốn trong các ngóc ngách để nhìn lén soi mói chuyện đời tư của người khác, rốt cuộc là có thành tự vẻ vang gì cơ chứ!”
“Mẹ kiếp, văn phòng Hoa Vinh, các người tuyệt đối đừng có kinh sợ đó! Suy cho cùng khi bóc trần mọi việc, chẳng phải là cảm thấy vô cùng kích động và thú vị sao?”