Chương Sớm biết sẽ đau lòng như vậy
Nửa đêm, Phương Dục gửi bằng chứng cho Lục Triệt và Mặc Đình, nghĩ rằng Lâm Xung không hồ là một tên chó săn chuyên nghiệp, về kỹ năng lẫn góc chụp đều hoàn hảo lộ ra J-King và Nhạc San San, nhưng bản thân lại không hề dính vào.
Nội dung video bao gồm việc Nhạc San San đem kịch bản giao cho J-king, cũng như sự thật về việc fan đánh nhau, thậm chí là J-king còn muốn đoạt quyền…
Lục Triệt ngay trong đêm chạy đến Khải Duyệt Đế Cảnh, muốn biết tiếp theo sau Mặc Đình sẽ xử lý như thế nào.
“Phu nhân lại lập công.” Lục Triệt nhìn thấy đoạn video cũng phải cảm thán. Đường Ninh ngay từ đầu giúp đỡ Lâm Xung là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Hóa ra trên đời này thực sự có thứ gọi là quay đầu là bờ.
“Tuy rằng vẫn là tên Lâm Xung đáng ghét kia, thế nhưng ít nhất những gì hắn ta làm lại không còn đáng ghét nữa, tổng giám đốc chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Đem video đi cắt nối biên tập thành ba đoạn, một đoạn về kịch bản, một đoạn viết về việc người hâm mộ, còn một đoạn nói về việc chiếm đoạt quyền lực. Trước tiên đem đoạn video về chuyện kịch bản đi nói chuyện với Nhạc San San… xem xem liệu có thể lấy được thứ gì đó càng có giá trị hơn từ miệng của Nhạc San San hay không, đoạn về việc chiếm đoạt quyền lực gửi cho các cổ đông và nhân viên mỗi người một phần.” Mặc Đình vừa nói vừa cầm tài liệu nhìn, đầu cũng không ngắng lên: “Còn đoạn video về fan hâm mộ, để đến sau cùng rồi hãy công bế.”
“Vâng.” Lục Triệt gật đầu, suy cho cùng thì chỉ bằng hành động trước mắt của J-King căn bản vẫn chưa đủ để khiến cái khối u ác tính này nhận sự trừng phạt thích đáng, vì vậy cho nên còn cần phải thu thập thêm nhiều bằng chứng nữa.
Mà trước đó, cũng không thể công bế video ra ngoài, bởi vì…
điều đó có thể khiến Lâm Xung rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nhưng may mắn ở chỗ, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Mặc Đình…
“Hai ngày nay, chủ tịch chắc có lẽ đều không đi gặp phu nhân?”
Lục Triệt đoán chừng hỏi, bởi vì Đường Ninh hai ngày liền đợi diễn đến tận sáng sớm, anh cũng đều không gọi điện thoại quan tâm, hẳn là vô cùng sợ hãi bản thân sẽ đau lòng: “Tôi nghe nói lúc này, vẫn đang đợi diễn.”
Mặc Đình ngắng đầu lên thâm trầm nhìn Lục Triệt một cái, sau đó đóng lại văn kiện trong tay.
Lục Triệt đoán không sai, anh quả thực là bởi vì sợ đau lòng …
Xét cho cùng, đây không phải là sân khấu vẻ vang hào nhoáng, vì để diễn xuất có hiệu quả, diễn viên cũng sẽ phải hy sinh rất nhiều, điều quan trọng nhất là anh biết rằng Đường Ninh một khi nghiêm túc thì sẽ mặc kệ tất cả, kể cả việc… làm bản thân bị thương.
Bây giờ nếu đã nghe thấy… vậy…
Còn có thể nói gì? Liếc nhìn thời gian, đã là mười giờ tối, dù có như vậy Mặc Đình vẫn đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe.
Lục Triệt đi theo phía sau anh, kỳ thực cũng là bởi vì muốn đi gặp vợ nhà mình.
Khi hai người đến địa điểm quay phim, đã là mười một giờ tối, mà lúc này cảnh diễn đêm của Đường Ninh mới vừa bắt đầu.
Là cảnh thứ mười một.
Nội dung là lúc nữ diễn viên bị tuyết phủ lên người đuổi theo xe của chủ tịch công ty kinh tế, kết quả là bị ngã vào vũng bùn.
Đây có lẽ là cảnh quay nguy hiểm nhất, Hull yêu cầu Đường Ninh dùng người thay thé.
Vì phải quay cận cảnh khuôn mặt cô, cho nên Đường Ninh đã từ chối lời đề nghị của Hull: “Không sao…”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Đường Ninh, hơn nữa nhìn đôi chân dài của Đường Ninh, cô rõ ràng không cần nghiêm túc như vậy, tại sao nhất định phải yêu cầu khắt khe để có cảnh quay hoàn mỹ? Cô thậm chí có thể lợi dụng mối quan hệ của mình với Mặc Đình để trộm lười biếng, thế nhưng ngay cả trong cảnh quay nguy hiểm nhất, cô vẫn nhất quyết kiên trì muốn bản thân tự diễn.
Ngay từ đầu, cô đã nói rõ ràng với mọi người rằng cô chỉ là vì quay phim mà đến…
Ngay cả sau khi casting cũng vẫn còn có một số người nghỉ ngờ, nhưng hiện tại …
Đã không còn ai nữa rồi!
Lâm Thanh cũng đang ở phim trường, anh ấy vừa thay trang phục sau khi quay xong một cảnh bơi, định xem bộ dạng diễn xuất của Đường Ninh, nhưng thấy Đường Ninh nhất quyết không dùng người thay thế, anh ấy bỗng nhiên cong môi chế nhạo.
Bởi vì anh ấy đã gặp qua quá nhiều nữ minh tinh lần đầu tiên thực hiện những cảnh quay hành động nguy hiểm, lúc mới bắt đầu không đồng ý sử dụng người thay thế để giữ thể diện, nhưng thực tế thì sao?
Anh ta chính là không tin! Đường Ninh chỉ là một người mẫu, đôi chân dài kia lại vừa đoạt được danh hiệu Chân đẹp toàn cầu, cô sẽ không thể không quan tâm chút nào.
“Chờ xem, lát nữa nhất định sẽ hoa dung thát sắc.” Trợ lý cũng nhịn không được mỉm cười ngồi bên cạnh anh ấy.
Lâm Thanh không nói chuyện, uống một ngụm nước, sau đó đưa mắt nhìn Đường Ninh …
Action!” Đạo diễn hô lên.
Óng kính thứ ba cảnh quay thứ mười một đã bắt đầu …
Đường Ninh mặc chiếc váy vàng kim ngắn lộ vai trần bước xuống bậc thang, lúc này xe của ông chủ sắp nỗ máy, Đường Ninh lập tức chạy nhào tới, nhưng lại không kịp đến cửa xe liền ngã lăn thẳng qua một bên.
Mặc Đình nhìn thấy cảnh này, hai mắt như bị kim châm đau nhói…
Tiếp theo đó Đường Ninh ngồi trên mặt đất, sau đó cầm lấy giày cao gót ném về phía chiếc xe!
“Đồ cặn bã!”
Ngay sau đó, cô ôm hai gối khóc nắc lên, vừa khóc vừa chửi bới.
“Cut, Đường Ninh, làm lại lần nữa.” Hull nói với Đường Ninh.
Thợ trang điểm ngay lập tức chạy lên trang điểm lại cho Đường Ninh, mà Đường Ninh cũng nhanh chóng đứng dậy, hơn nữa nhập cảnh rất nhanh, đem một màn vừa rồi dùng một phương thức càng xuất thần hơn lại một lần nữa thuận lợi hoàn thành.
“Qua! Cảnh tiếp theo.”
Lâm Thanh và trợ lý của anh ấy đang đứng phía sau, rõ ràng là quá sốc, kinh ngạc nói không nên lời.
Bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, anh ấy thực sự hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng Đường Ninh, đó là điều mà Nhạc San San không thể làm được…
Bởi vì anh ấy cảm thấy Đường Ninh, người đang diễn kia đã hoàn toàn biến mình thành nữ nhân vật đó!
Loại cảm giác này rất vi diệu…
Quá vi diệu!
Nếu nói về kỹ năng diễn xuất, Đường Ninh hoàn toàn không có.
Cô thực sự không biết. Cô chỉ coi mình là người đó, nói chuyện hay làm việc đều dựa theo cách thức của người đó.
Điều quan trọng nhất là Đường Ninh thực sự không mang theo kịch bản!
“Thật không ngờ…” Trợ lý không khỏi cảm thán: “Không phải, Đường Ninh không phải là người mẫu sao?”
Lâm Thanh trầm mặc không nói, một lúc sau, trợ lý lại nói: “Thật ra nghe nói cái hôm Đường Ninh casting còn náo nhiệt hơn.”
Lâm Thanh cúi đầu, nhìn Đường Ninh hai chân gần như dính đầy bùn… Nhưng cô hoàn toàn không có cái loại mỏng manh yếu ớt như những nữ diễn viên bình thường khác, cô tựa hồ thực sự có chút khác biệt.
“Đi tìm đoạn phim quay cảnh đó.” Lâm Thanh im lặng một lúc lâu cuối cùng lại nói.
“Được!”
“Thực ra Đường Ninh đều dựa vào tài năng thiên phú và hiểu biết của chính mình. Đây là lợi thế của cô ấy, nhưng con đường diễn viên này không chỉ dựa vào tài năng thiên phú. Nếu như diễn với đối thủ ngang tài ngang sức, cô ấy sẽ lập tức lộ ra khuyết điểm.” Rất hiếm khi Lâm Thanh đánh giá kỹ năng diễn xuất của một người, điều đó có nghĩa là anh ấy không còn chối bỏ Đường Ninh.
Người trợ lý cũng không nói nhiều, bởi vì đã thấy Mặc Đình đi về phía cô trực tiếp ngồi xổm xuống ngay trước mặt cô, như thể anh cảm thấy đau lòng cho đôi chân của cô còn hơn bản thân cô.
“Muộn thế này, sao anh còn đến đây vậy?” Đường Ninh có chút kinh ngạc.
“Anh hiện tại rất hối hận!” Mặc Đình đứng dậy dắt lấy tay cô vừa đi vừa nói: “Sớm biết sẽ đau lòng như vậy…”
Đường Ninh thuận thế nhảy lên nằm úp trên lưng anh: “Thế nhưng em rất có cảm giác thành tựu. Chỉ cần vừa nghĩ đến sau này em có thể nhìn thấy chính mình trên màn ảnh. Cảm giác đó… Rất tuyệt vời cũng rất tự hào.”
“Mặc tổng…”
“Ừm?” Mặc Đình trầm giọng đáp.
“Vào ngày phim hoàn thành, chúng ta công bố tin kết hôn được không?” Đường Ninh đột nhiên nhắc tới.