Chương : Đường Ninh, ông vẫn phải xem xét.
Cố Hằng nhìn thấy Bạch Thu Sinh ngồi trong chiếc xe, toàn thân giống như đã kiệt sức, bởi vì khoảnh khắc này trong lòng cô ta chỉ còn nỗi sợ hãi.
“Thu Sinh, bắt đầu đi.” Duy An không biết tình hình, chỉ mỉm cười nhắc nhở Bạch Thu Sinh, mà Bạch Thu Sinh cũng không phản kháng lại, trực tiếp tăng tốc lái xe, sau đó nhanh chóng thẻ hiện kĩ năng lái xe của mình…
Nhân viên công tác của đoàn phim đều hò reo, nhưng chỉ có Đường Ninh biết rằng hệ thống phanh của chiếc xe này.
đã bị trục trặc…
Không phải Bạch Thu Sinh không sợ hãi, chỉ là anh ta không ngờ tới Đường Ninh lại có thể tàn nhẫn như vậy nhưng anh ta cũng không thể đứng ra thừa nhận mình đã động tay vào chiếc xe, trừ phi anh ta không muốn làm diễn viên nữa.
Cho nên, anh ta phải đặt cược…
“Đạo diễn Duy, hình như có chuyện gì đó, Thu Sinh dường như không dừng lại được, vẫn cứ chạy xung quanh.” Nhân viên công tác phát hiện manh mối của chiếc xe, lập tức nói với Duy An.
Duy An thay đổi sắc mặt, lập tức kêu to: “Mau xem xem đã xảy ra chuyện gì…”
Bạch Thu Sinh ngồi trong xe, anh ta chỉ có thể điều khiển xe chạy vòng vòng trên đường, mặc dù tốc độ xe đã dần chậm lại, nhưng vẫn vô cùng mạo hiểm…
“Thu Sinh, nhảy xuống, nhảy xuống xe…”
Bạch Thu Sinh chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, sau đó đầu xe va vào lan can bảo vệ bên đường. Lúc sao một đám khói dày đặc bốc lên, tất cả mọi người đều sợ hãi, lập tức chạy về phía Bạch Thu Sinh nhưng may mắn thay Bạch Thu Sinh ngoại trừ vẻ mặt sợ hãi thì căn bản là không bị tổn hại chút nào.
Trên thực tế, chiếc xe này không còn nhiều dầu…
Có Hằng lập tức chạy tới chỗ Bạch Thu Sinh, bỏ qua ánh mắt của mọi người, trực tiếp đỡ anh ta: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Bạch Thu Sinh trả lời sau một lúc lâu.
Nhưng sau lưng anh ta bắt tri bất giác đã bị ướt đẫm mồ hôi…
Nhưng mà loại cảm giác mạnh này là do chính anh ta tạo ra, phải nói rằng Đường Ninh thực sự rất tàn nhẫn… miễn cưỡng cho anh ta một bài học, bởi vì vào giây phút cuối cùng anh ta mới biết được chiếc xe này đã hai lần bị động tay, cho dù còn dầu thì cuối cùng chiếc xe cũng sẽ tự động dừng lại..
“Xe bị sao vậy?” Duy An lập tức tiến đến lo lắng hỏi: “Người không bị sao chứ?”
Bạch Thu Sinh lắc đầu: “Không sao, chỉ là phanh của xe đột nhiên mắt tác dụng…”
“Ai chịu trách nhiệm về chuyện này? Lập tức điều tra rõ cho tôi!” Duy An trong cơn giận dữ hét vào mặt nhân viên công tác: “May là kĩ năng lái xe của Thu Sinh tốt, néu đổi thành Đường Ninh, các người đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?”
Những lời nói của Duy An như một nhát búa nặng nè giáng vào lòng của Có Hằng và Bạch Thu Sinh, một người tận mắt chứng kiến sự cố một người tự mình trải qua sự: cố, không ai hiểu rõ hơn bọn họ, ;oại cảm giác nguy hiểm này thật khiến người ta khó chịu.
“Không sao, người cũng không bị sao là tốt rồi.” Có Hằng chột dạ nói với Duy An.
“Như vậy không được, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, hôm nay chúng ta không diễn cảnh này.” Tuy rằng Duy An nghiêm khắc nhưng cũng rất quý trọng diễn viên. Vì để không ảnh hưởng đến trạng thái của diễn viên, anh ấy chú trọng tới tình trạng của thể xác và tinh thần hơn người bình thường.
“Cảm ơn đạo diễn Duy.” Bạch Thu Sinh cảm ơn đạo diễn, sau đó đỡ Có Hằng rời khỏi phim trường, khi hai người đi ngang qua Đường Ninh chỉ nghe thấy một câu của Có Hằng.
“Đường Ninh, tôi phục rồi, sau chuyện này tôi hy vọng mọi người có thể xóa bỏ ân oán.”
Vẻ mặt của Đường Ninh thực sự lạnh nhạt, nhẹ nhàng nâng cằm lên: “Tôi nói rồi, người không phạm ta thì ta không phạm người.
Bạch Thu Sinh liếc mắt nhìn Đường Ninh một cái thật lâu, sau đó liền cùng Cố Hằng rời đi, mà Duy An lúc này lại đi tới trước mặt Đường Ninh, trấn an cô áy: “Bị dọa rồi đúng không?”
Đường Ninh lắc đầu: “Vẫn ổn.”
“Vậy là tốt rồi, Đường Ninh, cô thật là có phúc.” Nói xong, Duy An xoay người rời đi…
Nhưng lời này của anh lại đầy ẳn ý sâu sắc.
Sau đó, Đường Ninh lấy điện thoại ra gọi cho Mặc Đình: “Mọi thứ thuận lợi.”
“Bà xã, quay đầu lại…” Mặc Đình dịu dàng nói ở đầu bên kia.
Đường Ninh cầm điện thoại xoay người đã thấy xe của Mặc Đình đang dừng ở ven đường. Đường Ninh lập tức đi qua, sau khi lên xe đã bị Mặc Đình ôm lấy: “Không sao cả, có anh ở đây.”
Đường Ninh ôm chặt thắt lưng của Mặc Đình, thực ra trong lòng cô ấy vẫn còn khiếp sợ, nếu không phải cô ấy đã sớm phát hiện vậy thì hôm nay có thể cô ấy đã phải lên trang nhất kia rồi….
“Anh không cảm thấy em độc ác sao?” Đường Ninh giọng buồn bực hỏi Mặc Đình.
“Nếu không phải em nói tự mình giải quyết thì anh sẽ còn độc ác hơn em…” Hai mắt Mặc Đình để lộ ra ánh đen, hơn nữa vô cùng lạnh lẽo.
Trên đường trở về, Duy An cùng ông cụ nhà họ Mặc ngồi ở trong xe, hai người giống như hồ ly, liếc nhau một cái.
“Đường Ninh nhà ngài thật sự không đơn giản.” Duy An nói với ông cụ nhà họ Mặc: “Ban đầu, tôi cũng chỉ đoán trong lòng nhưng vừa rồi Bạch Thu Sinh xảy ra chuyện, nhìn Cố Hằng chạy tới vội vàng như vậy thì tôi bỗng nhiên suy nghĩ cần thận lý do trong đó.”
“Hai người này rõ ràng ở sau lưng Đường Ninh…”
“Nhưng cô ấy rất kiên quyết khiến cho Bạch Thu Sinh lên chiếc xe có vấn đề kia, lần dạy dỗ này vô cùng nghiêm trọng.”
“Tôi đã nói, tại sao cô ấy lại muốn tôi quay cảnh này, hóa ra… Thật đúng là không nên coi thường cô gái này.”
“Tạm thời qua được.” Ông cụ nhà họ Mặc hừ nhẹ nói, đương nhiên vì ông là ông nội của Mặc Đình nên suy nghĩ của hai người giống nhau, hiển nhiên là cùng một dòng máu.
Trên đời này người tốt dài cả kilomet, nhưng có những người nhất định phải bị loại dạy dỗ này.
Thủ đoạn đối phó Bạch Thu Sinh của Đường Ninh miễn cưỡng quá, đổi lại là ông, cũng giống như Mặc Đình thì chỉ có thể ác hơn.
Nhưng mà không sao, không giống như Có Hằng kia gặp chuyện không hay chỉ biết khóc lóc, tuy rằng ông cụ không muốn thừa nhận nhưng tại phương diện này Đường Ninh đã chiếm được điểm rất cao.
“Con đường sau này của cô ấy còn dài, chờ xem đi người cháu dâu này của ngài cũng giống như ngài. Cô ấy trừng trị Bạch Thu Sinh thành thục như vậy, tôi đã phục cô ấy.”
Duy An: tủm tỉm cười nói, có đôi khi trên trường quay có rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn và quy định bất thành văn, không nghĩ tới Đường Ninh lại có khả năng trị được những loại tà khí này..
Haha, quả nhiên là vợ của Mặc Đình, hai người đều lấy độc trị độc.
“Có thể vượt qua ải này rồi nói sau.” Ông cụ tiếp tục tức giận, bởi vì ở trong lòng ông muốn làm vợ của Mặc Đình thì không chỉ cần xuất sắc phương diện này.
Ông không cầu cháu dâu của mình trình độ học vấn cao, gia thế tốt nhưng nhất định phải cùng chung chí hướng với người nhà.
Nếu cách nghĩ và tam quan đều không thể đạt thành một đường thì há chẳng phải là tặng không cháu trai cho người khác sao?
Cho nên, Đường Ninh, ông vẫn phải xem xét.
“Ngài cũng đừng nghiêm khắc quá, trải qua chuyện hôm nay, tôi hy vọng Bạch Thu Sinh có thể kiềm chế bản thân, đoán chừng cậu ta rất sợ hãi, tối thấy lúc cậu ta bước xuống xe, sắc mặt tái mét…” Duy An tưởng tượng tỉ mi, lại không thể giác thích được cảm giác sảng khoái.
Đương nhiên, Đường Ninh thực sự không muốn tính mạng đối phương, nhưng mà cách thức này vẫn là quá độc ác.
Cũng không biết cô ấy là độc ác như vậy hay là do Mặc Đình dạy dỗ!