Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Không có lời tâm tình nào ngọt được hơn lời này…
Khi Đường Ninh trở lại Khải Duyệt Đế Cảnh, đã là mười một giờ rưỡi đêm.
Vì để không đánh thức Mặc Đình, Đường Ninh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, đi chân trần đến bên cạnh giường.
Dựa vào ánh trăng yếu ớt, khi Đường Ninh nhìn thấy Mặc Đình ngủ say, trên tay anh ấy vẫn còn tài liệu…
Cô ấy đau lòng mang tập tài liệu đi, sau đó đem hoa hồng màu đỏ đặt ở trên tủ đầu giường.
Mặc Đình hoàn toàn không thức giác, căn bản anh ấy định đón Đường Ninh vào sáng sớm ngày hôm sau, cho nên anh ấy vội vàng đem công việc hoàn thành, chính là vì để có thể dành một ngày rảnh rỗi để ở bên vợ, nhưng anh ấy tuyệt đối không ngờ rằng Đường Ninh sẽ về đến nhà ở khoảnh khắc cuối cùng, trở về bên cạnh anh ấy.
Có lẽ cảm giác được có người nhìn chăm chăm vào mình cho nên Mặc Đình mở hai mắt đề phòng. Mắt mở to nhìn thấy Đường Ninh, anh ấy sửng sốt một chút, sau đó ngồi dậy nói: “Sao em đã trở về rồi?”
“Em là người đầu tiên nói với anh sinh nhật ba mươi ba tuổi vui vẻ nhé.” Đường Ninh đưa ánh mắt nhìn về phía bông hoa hồng, Mặc Đình nhìn theo ánh mắt cô ấy. Nhìn thấy bông hoa, anh ấy không khỏi cười thầm.
“Bà Mặc, anh chưa từng thấy một người phụ nữ tặng hoa cho một người đàn ông.”
“Vậy thì em sẽ lập tiền lệ.” Đường Ninh mỉm cười, nhưng giữa hai đầu lông mày khó che giấu được sự mệt mỏi, quay phim hơn hai mươi tiếng liên tục để có thể tranh thủ có được ngày nghỉ, yên tâm bên cạnh Mặc Đình.
Mặc Đình âu yếm vuốt ve hai má cô ấy, đem cô ấy ôm vào lòng, vì vậy trên đời này sẽ không có người thứ hai, vất vả mệt mỏi như vậy chỉ vì muốn tranh thủ về trước mười giờ, ở bên cạnh anh ấy trải qua một cái sinh nhật. Trên đời này, sẽ không bao giờ có người thứ hai toàn tâm toàn ý đối với anh ấy như vậy, cái gì cũng vì anh làm đầu, trên đời này sẽ không bao giờ có người như Đường Ninh…
“Em còn chưa ăn cơm đâu, cũng chưa tắm rửa.” Đường Ninh buồn bã nói.
“Rất mệt rồi đúng không?”
“Ừm, trên đường còn say xe, trong bụng thực sự rất khó chịu.” Đường Ninh hơi làm nũng trả lời.
“Đi tắm rửa đi, anh làm cho em chút gì đó trước.” Nói xong, Mặc Đình định xuống giường nhưng Đường Ninh đã túm lấy anh áy, lắc lắc đầu.
“Nhìn thấy anh… tất cả đều ổn cả rồi.”
Không có lời tâm tình nào ngọt được hơn lời này…
Mặc Đình nghĩ thầm rằng có sự nỗ lực của Đường Ninh như vậy, anh ấy cảm thấy được ba mươi hai cái sinh nhật trước kia của mình đều lãng phí vô ích, nếu có thể ở bên Đường Ninh ngay từ đầu thì thật tốt biết bao?
“Vậy anh đưa em đi tắm rửa, sau đó cùng em ăn cái gì đó nhé?”
“Được.” Đường Ninh gật đầu, sau đó vùi đầu vào trong lòng của Mặc Đình, sau khi vào phòng tắm liền ngủ thiếp đi.
Mặc Đình bất lực nhìn thấy cô ấy cả người bằm tím, trong lòng càng đau, đã nói là sẽ không tiếp tục mang thân người bị thương trỏ về, kết quả vẫn là muốn anh ấy nhìn thấy.
“Anh còn tưởng rằng mở mắt ra là có thể nhìn thấy vợ mình…” Mặc Đình cười bất lực, sau đó vén chăn lên đứng dậy rửa mặt chải đầu.
Một lúc sau, Mặc Đình lái xe tới nơi Đường Ninh nói… Là một studio ảnh tư nhân.
Mặc Đình nghi ngờ bước vào, nhân viên cửa hàng trực tiếp cười nói với anh: “Mặc tổng, mời ngài lên tầng ba.”
Mặc Đình bước vào thang máy, thực ra anh ấy cũng không biết món quà của Đường Ninh là cái gì.
Cho đến khi lên tầng ba…
Dưới ánh đèn pha lê khổng lồ, tất cả váy cưới đều được treo lên và Đường Ninh ngay sau tấm rèm..
Mặc Đình vươn tay nhẹ nhàng mở tắm rèm kia, chỉ thấy Đường Ninh mặc váy cưới màu trắng, đang đứng trước gương…
Mặc Đình có chút ngớ người ra, bởi vì anh ấy chưa từng thấy Đường Ninh như thế này, không phải một minh tinh, không phải diễn viên, mà là một người phụ nữ đợi được gả đi!
“Em đã mặc váy cưới vô số lần, nhưng… Chúng ta kết hôn lâu như vậy, nhưng chúng ta không chụp ảnh cưới một cách nghiêm túc, trước đây nếu không phải để quảng cáo hoặc để công bố mối quan hệ, bây giờ em chỉ muốn tặng cho anh một bộ ảnh cưới thuộc về của riêng chúng ta, một hôn lễ đơn giản của hai chúng ta.”
“Nhà thờ đã được sắp xép rồi…”
“Ngài Mặc, anh có bằng lòng không?”
Trái tim bỗng nhiên giống như bị đánh trúng, Mặc Đình vươn tay ra ôm Đường Ninh, dụi mạnh vào trong ngực: “Loại chuyện này, cho dủ là cùng em lặp lại cả trăm lần thì anh cũng sẽ không cảm thấy phiền đâu.”
Đây rõ ràng là một việc bình thường, nhưng…
Chỉ cần ở bên Đường Ninh, anh ấy đều cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa.
Rất nhiều người phụ nữ cảm thấy được người khác yêu sẽ là hạnh phúc của đời mình, nhưng khi đến với Đường Ninh, cô ấy không chỉ được người khác yêu mà còn được tận hưởng quá trình yêu người khác.
Ngay sau đó, Mặc Đình thay một bộ lễ phục màu trắng xuất hiện phía sau Đường Ninh…
Đây có lẽ lần đầu tiên Đường Ninh nhìn thấy anh ấy mặc đồ trắng, khí chất cao quý không bị lay động, ngược lại…
Nhìn qua càng thêm khí vũ hiên ngang.
Đường Ninh lái chiếc xe ô tô màu trắng chở Mặc Đình đến nhà thờ trong bộ váy cưới, dù dọc đường không ai nhận ra hai người, nhưng nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc xe cưới hấp dẫn như vậy.
Nhà thờ ở lưng chừng núi, hai vợ chồng tay trong tay bước vào nhà thờ cổ kính, đối mặt với thần sắc nghiêm nghị, Đường Ninh chỉ cúi đầu nói với Mặc Đình: “Vốn rằng nghĩ muốn tặng anh thứ gì đó thật tốt, nhưng mà… em ngốc nghéch suy nghĩ rất lâu, anh cái gì cũng có…”
Mặc Đình đối mặt với Đường Ninh, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Không phải là anh cái gì cũng có.”
“Mà là mọi thứ cộng lại cũng không bằng em! Tuy rằng từ hôm nay trở đi, anh ba mươi ba tuổi, nhưng anh cam đoan với em, anh bảo vệ em cả đời, sẽ không tùy tiện rời bỏ em, cho dù sau này già đi.”