Chương :
Cuối cùng, hiểu quả ghi hình vô cùng hài lòng, bởi vì Đường Ninh càng lúc càng có xu hướng thuần thục đối với việc khống chế cảm xúc của nhân vật dưới sự hướng dẫn của ông lão, cộng thêm Taka cũng vô cùng mạnh, vì vậy màn đánh nhau của hai người lại khiến cho những người ở phim trường tim đập liên hồi, cảm thấy kích thích khác thường.
“Đường Ninh, mấy ngày trước chưa tìm được cơ hội, tối hôm nay tụ tập với mọi người đi, xem như là làm bữa tiệc tiếp đón khách phương xa cho Taka đi.” Sau khi kết thúc cảnh quay của hai người, Duy An nói với Đường Ninh.
Nhưng lại thấy Đường Ninh khẽ nở một nụ cười, từ chối nói: “Tôi không đi được rồi, ngày mai còn có nhiều cảnh quay khó hơn, tôi muốn về nhà để Đình diễn trước với tôi.”
“Vậy được rồi, cô về đi.” Duy An gật đầu, không hề miễn cưỡng.
Sau đó, Đường Ninh rời thẳng đi, còn hành động này của cô khiến cho Taka cảm thầy không thể không suy nghĩ, vậy mà lại có nữ minh tinh không thích những bữa tiệc tụ tập.
Trên thực tế, Đường Ninh đã máy ngày rồi chưa gặp được Mặc Đình.
Không có bắt kỳ cảnh sắc bên ngoài nào có thể có đủ khả năng sánh bằng dung mạo tuần tú của Mặc Đình, thế giới có đặc sắc nhiều bao nhiêu, cũng không theo kịp một cái ôm của Mặc Đình…
giờ đêm, Đường Ninh đi xe của Tống Nghiên Thư, trở về Khải Duyệt Cảnh Đé. Đương nhiên, cô biết rằng Mặc Đình đã nghỉ ngơi rồi, vì vậy lúc cô đi vào phòng ngủ, tay chân rất nhẹ nhàng.
Có lẽ là vì sự mệt mỏi tích lũy trong nhiều ngày, Mặc Đình đang chìm sâu vào giấc ngủ hoàn toàn không bị giật mình tỉnh giác…
Đường Ninh nhẹ nhàng kéo giãn đôi mày đang chau lại của anh, rồi đứng dậy cầm áo ngủ dài đi vào phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, Đường Ninh vén mở ra chiếc chăn trải giường nằm bên cạnh Mặc Đình, thế nhưng, lúc cô cho rằng Mặc Đình cả đêm nay không nhận ra được cô đã trở về nhà, Mặc Đình đột nhiên lật người lại, đưa tay ôm lấy cô vào lòng, động tác vô cùng thành thạo tự nhiên, giống như cô từ trước đến giờ đều chưa từng rời khỏi bên cạnh anh vậy.
Một lão đại của giới giải trí, có cả tòa giang sơn giới giải trí này, nhưng anh từ trước đến giờ luôn giữ mình trong sạch, hơn nữa còn đem tất cả những tình cảm dịu dàng đều trao hết cho một mình cô.
Đường Ninh khẳng định Mặc Đình chưa tỉnh, anh chính là biết rằng cô đang có ở đó trong tiềm thức, vì vậy anh muốn chìa tay ôm lấy.
Đường Ninh lẳng lặng nhìn Mặc Đình đang ngủ say, đây là người đàn ông mà cô sùng bái, đây là người chồng mà cô yêu nhất, đây chính là người bạn đời mà cô muốn dùng cả cuộc đời mình trân trọng và yêu thương…
Chính những hành động nhỏ nhoi như vậy, Đường Ninh xúc động rất nhiều, vì cô có thể theo cách đó mà nhìn ra được, Mặc Đình cũng không thể rời bỏ cô.
Bọn họ ai cũng không thể rời xa ai cả.
Nghĩ đến đây, Đường Ninh bỗng lật người đè lên trên người Mặc Đình, trực tiếp cúi người xuống ngậm lấy đôi môi mỏng của anh…Còn Mặc Đình gần như trong phút chốc mở to đôi mắt, lúc đầu tiên vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì bắt đầu chủ động phản ứng lại.
Chỉ đợi sau khi nụ hôn nồng nhiệt này kết thúc, Mặc Đình mới ôm lấy Đường Ninh hỏi: “Cái này là sao đây?”
Đường Ninh bò trên người của Mặc Đình, dùng chóp mũi trả lời với chóp mũi của anh: “Em cảm động…”
“Hửm?” Mặc Đình như hiểu mà lại không hiểu.
“Tóm lại, em muốn anh…” Nói xong, Đường Ninh lần nữa nghiêng đầu hôn tiếp.
Lần này, Mặc Đình không hề do dự nữa, người vợ mà anh nhớ mong nhất cũng đang ở bên cạnh rồi, còn điên cuồng yêu anh như thế, đây là chuyện mà anh hãnh diện nhát trong cuộc đời này, so với việc mở rộng phát triển Hải Thụy đến địa vị như ngày hôm nay, thì chuyện này càng khiến anh vui hơn nhiều.
Thân thể nóng rực quấn quýt lấy nhau, họ giống như là đang thiêu đốt lẫn nhau thành tro tàn vậy, hơn nữa giây phút cuối cùng Đường Ninh ngăn không cho Mặc Đình đi lấy đồ: “Cứ như thế…mà vào.”
“Anh sợ sẽ làm em bị thương…” Mặc Đình kìm nén nói.
“Anh sẽ không cam lòng.” Đường Ninh trả lời với Mặc Đình một cách chắc chắn: “Cứ như thế…Đình!”
Có lẽ là vì ánh mắt của Đường Ninh, có lẽ là tiếng Đình mà Đường Ninh khẽ gọi…
Mặc Đình cũng không kiềm chế được nữa, trực tiếp chiếm lấy cô một cách mãnh liệt, dù là sau đi lên đến tận mây xanh, Đường Ninh cũng ôm chặt lấy cánh tay của Mặc Đình: “Cứ như thế mà ngủ…”
“Không khó chịu sao?” Mặc Đình vén mái tóc đen huyền của cô nhẹ giọng hỏi.
Đường Ninh lắc đầu: “Cảm thấy có cảm giác an toàn.”
Mặc Đình hôn lên trái tai của cô, thuận thế phủ chiếc chăn trải giường lên trên người, nhưng anh cũng không quên đi liếc nhìn lại thời gian ngày hôm nay, cũng không quên tính toán lại, Đường Ninh còn phải quay phim rất lâu.
“Đình, ngày trước, ông có nhắc đến thành tựu với em, ông ấy nói thành tựu lớn nhất của ông chính là đào tạo được anh, vậy anh thì sao?” Sau một hồi suy nghĩ, Đường Ninh kề sát người Mặc Đình hỏi.
“Anh?” Mặc Đình suy ngẫm chốc lát, sau đó khẽ cười trả lời: “Thành tựu lớn nhất của anh, chính là đã cho em một gia đình hạnh phúc.”