Chương :
Đường Ninh yêu cầu bác sĩ nhanh chóng thu xếp càng sớm càng tốt, nhưng vì có quá nhiều người đến khám nên bác sĩ đã bố trí hai người để kiểm tra HCG máu trước, cách này sẽ tránh được những thiếu sót khi khám siêu âm B do thời gian ngắn và không chắc chắn, và vì được đảm bảo gấp đôi.
Bệnh viện rất nhân đạo, xét đến thân phận của Đường Ninh, khi kiểm tra hai người bọn họ đều có hét sức giữ bí mật.
“Cô Đường, khoảng sáu tiếng nữa sẽ có báo cáo kiểm tra, xin hỏi cô đợi trong ở bệnh viện được không?” Bác sĩ kiểm tra hỏi Đường Ninh.
“Tôi sẽ cùng chị ấy đi khám siêu âm hạng B trước.”
“Được rồi, chúng tôi sẽ mau chóng thu xép cho cô.” Bác sĩ nói xong định rời đi, nhưng Đường Ninh đã cầm lấy bác sĩ, nhẹ nhàng nói với đối phương.
“Không cần sắp xếp cho tôi.” Dù sao cũng chưa làm công tác giữ bí mật, nếu bị người qua đường chụp ảnh, ngày mai nhất định sẽ lại lên trang nhất. Cô ấy làm xét nghiệm máu chỉ để dỗ chị Long nên việc siêu âm B là không cần thiệt.
“Được.” Bác sĩ gật đầu, xoay người rời đi.
Đường Ninh bình tĩnh lại với chị Long trong văn phòng bác sĩ, ngay sau đó, Mặc Đình gọi điện và hỏi xem cô ấy có còn ở đoàn làm phim không.
Đường Ninh nhìn thấy chị Long thì lắc đầu với mình, sau đó nói: “Em và chị Long đã lâu không gặp, hẹn nhau một lát, tối nay sẽ về nhà.”
“Vậy có muốn anh nấu cơm đợi em không?”
“Không cần, Đình, anh ăn tối rồi tranh thủ nghỉ ngơi đi.”
Mặc Đình không hỏi những chuyện khác nữa, chỉ dặn cô ấy chú ý an toàn và về nhà sớm.
Đường Ninh cúp điện thoại chờ chị Long trong bệnh viện, ngay sau đó, bác sĩ thông báo chị Long đi siêu âm B.
Chị Long lo lắng nắm tay Đường Ninh, vì vậy Đường Ninh chỉ có thể cùng chị ấy vào phòng siêu âm. Dưới sự phát hiện của thiết bị tiên tiến, bác sĩ đầu tiên cau mày, sau đó nói với hai người: “Không có mang thai, chắc là cô đến tháng rồi, đừng lo lắng.”
Chị Long nghe xong, đầu tiên là thất vọng, sau đó tự an ủi mình, ít nhất cũng không phải là sẩy thai… Đây đã là trong cái rủi có cái may rồi.
“Vậy thì cơ thể của tôi…”
“Cơ thể của cô không có vấn đề gì, cô đang khỏe mạnh, đừng tự dọa bản thân sợ hãi.” Bác sĩ mỉm cười đặt dụng cụ trên tay xuống: “Chuyện mang thai, đôi khi cô phải tin vào số phận, đừng tiếp tục thúc ép bản thân, điều này càng khiến cô khó có thai hơn… “
Đường Ninh đỡ chị Long xuống giường, giúp chị ấy sửa sang lại quần áo: “Bây giờ yên tâm rồi chứ?”
Chị Long đầu óc lóe lên, thật lâu mới thở dài một hơi, ít nhất cơ thể cũng không có vấn đề gì, mặc dù lúc này, chị ấy vẫn cảm thấy tay chân mềm nhũn, lạnh ngắt cả người.
Không bao lâu, hai người lái xe ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe, Đường Ninh không khỏi nhìn chị Long nói: “Tại sao chị vẫn quen giữ những chuyện này trong lòng mà chưa bao giờ nói cho Lục Triệt chứ?”
“Chẳng lẽ, cậu ấy không đáng để chị tin tưởng sao?”
“Cũng không phải vì như vậy… Là bởi vì chị quá quan tâm anh ấy, cho nên… Chị sợ anh ấy thất vọng.”
Đường Ninh nhìn chị Long, không biết từ khi nào bắt đầu đặt vào địa vị của mình trong cuộc hôn nhân này mình càng ngày càng nhỏ, rõ ràng… Lục Triệt cũng rất chăm chỉ.
“Về chuyện này, hoặc là chị nói cho cậu ấy, hoặc là em nói cho cậu ấy biết, chị tự mình lựa chọn đi.” Đường Ninh cương quyết nói với chị Long: “Chị đừng luôn tự cho mình là đúng, khiến cho Lục Triệt càng ngày càng vắt vả.”
“Phải… không?” Chị Long thận trọng hỏi Đường Ninh.
Nếu em là Lục Triệt, những lúc như này, chị không gọi điện thoại cho em trước tiên, em sẽ rất khó chịu.” Đường Ninh nói thẳng với chị Long: “Cái mà Lục Triệt thích chính là dáng vẻ ban đầu của chị, nhưng sao em lại cảm thấy rằng vì đứa nhỏ mà gần đây chị cũng trở nên không giống chị nữa.”
“Em có muốn mang theo giấy báo khám bệnh của mình trước khi rời đi không?” Chị Long không khỏi nhắc nhở: Đường Ninh khi thấy bệnh viện càng lúc càng xa.
“Em không quan trọng, hơn nữa em đã để lại điện thoại, đến lúc đó bệnh viện sẽ thông báo…”
Đêm khuya, nhà họ Trọng.
Sau khi mẹ Trọng gọi xong một loạt những số điện thoại, Đường Huyên cuối cùng cũng tiến lại gần hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”
“Đều đã sắp xếp xong hết rồi, bác sĩ phụ trách kiểm tra cho Đường Ninh đã nhận được tiền, cô ta không không không làm việc đâu.” Mẹ Trọng vỗ vỗ vào cánh tay của Đường Huyên an ủi: “Hơn nữa, mẹ cũng đã sắp xếp xong việc đưa tin cho giới truyền thông rồi, để cả thế giới đều biết rằng Đường Ninh không thể sinh con, như thế, xem cô ta làm sao còn chỗ đứng ở Mặc gia.”
“Quan trọng hơn đó chính là, bây giờ con đang mang thai, cũng nên tính toán một chút tới chuyện trở về Đường gia được rồi.”