Chương :
Hàn Hinh Nhi cúi đầu trầm mặc, không nói, cũng không muốn đáp lại, chờ một lúc lâu, Bắc Thần Đông mới nghiêm túc hỏi: “Đường Ninh luôn nói rằng em là người lạc quan và tích cực nhất trong số họ. Tôi rốt cuộc có chỗ nào đáng để em phải lo lắng hết lần này đến lần khác?
Ngoại trừ biết đóng phim, tôi gần như là một phế vật, sao em không thể lấy hết can đảm?”
“Chỉ có người phụ nữ của tôi, tôi sẽ ra mặt làm sáng tỏ thay cô ấy, em có phải là người phụ nữ của tôi không?”
Bắc Thần Đông giữ lấy Hàn Hinh Nhi bá đạo hỏi.
Khi nghe thấy câu hỏi này, Hàn Hinh Nhi từ từ quay lại và bắt đầu nhìn Bắc Thần Đông một cách nghiêm túc …
€ó lẽ vì bị ép gấp quá, Hàn Hinh Nhi cũng hét lên với Bắc Thần Đông: “Tôi, Hàn Hinh Nhi, chỉ yêu không chia tay.
Nếu anh chỉ cảm tháy tôi thú vị hay nhất thời bốc đồng thì đừng tiếp cận tôi, vì tôi sẽ rất nghiêm túc, nghiêm túc là cả đời.”
“Tôi cũng giống như chị Ninh. Đối với tình yêu, thà ngọc nát còn hơn ngói lành. Nếu anh thật sự muốn ở bên tôi như vậy, mà lại có một ngày phản bội hoặc rời bỏ tôi, thì chúng ta sẽ đồng quy vô tận.”
Nghe được mấy chữ đồng quy vu tận này, Bắc Thần Đông sửng sốt một chút.
Hóa ra Hàn Hinh Nhi là kiểu, nếu không phải là %. thì chính là bằng không.
Thứ ở trong tay phải là tất cả, bằng không thì thà rằng từ BÓN, Một lúc sau, Bắc Thần Đông kéo Hàn Hinh Nhi ôm cô vào lòng.
Bắt kể thế nào, anh chỉ muốn Hàn Hinh Nhi, chỉ muốn một mình cô, anh nghĩ mình đã nhẫn lại đủ lâu rồi…
“Làm người phụ nữ của anh, anh sẽ không làm em hối hận.”
Vành mắt Hàn Hinh Nhi đỏ hoe, bởi vì trong chớp mắt này, cô cảm thấy mình không thẻ từ chối Bắc Thần Đông được nữa, nếu không, cô có lẽ thật sự sẽ bỏ lỡ người đàn ông này.
“Nghĩ cách làm sáng tỏ những tin đồn bên ngoài đi. Còn Roy hay Er gì đó thì phiền anh xử lý sạch sẽ.” Hàn Hinh Nhỉ giọng nói nghẹn ngào, thật ra cô đã muốn cái ôm này lâu rôi.
Bắc Thần Đông gật đầu, sau đó ngắng đầu lên nhìn Hàn Hinh Nhi.
Mà mặt Hàn Hinh Nhi đỏ bừng, vì Bắc Thần Đông không mặc quần áo, ngay cả khăn tắm phía dưới, cũng hoàn TOẦN vi .
“Anh đi mặc quần áo trước.”
Em sớm đã quen với cách sống của anh rồi.” Bắc Thần Đông không thấy thẹn, nhướng mày nhìn Hàn Hinh Nhi, khóe miệng nhếch lên một góc đẹp mắt: “Cuối cùng cũng giành được thắng lợi, buỏi tối rất muốn đốt pháo, em có muốn đi không?”
Hàn Hinh Nhi thoát ra khỏi vòng tay của Bắc Thần Đông, thấp giọng mắng một câu: “Điên à, em đi lấy quần áo cho anh.”
Bắc Thần Đông biết không thể vội, bóng dáng Hàn Hinh Nhi biến mắt ở cửa phòng ngủ.
Anh phải thừa nhận trong chuyện thắng Hinh Nhi, anh cũng không quang minh lỗi lạc như vậy, nhưng… Không biết bắt đầu từ khi nào anh thích Hàn Hinh Nhi đến nỗi không thể tự kìm chế. Chính là muốn bắt cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô ấy, tùy lúc bắt nạt cô …
Chỉ cần có thể làm bạn gái Bắc Thần Đông anh, làm rõ tin đồn thì tính là gì? Từ nay về sau, cô vẫn là người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh, cả đời này cũng như vậy.
Sau khi xác nhận mối quan hệ với Hàn Hinh Nhi, Bắc Thần Đông lập tức gọi điện thoại cho Mặc Đình: “Hải Thụy làm bản thảo công bố công chúng đi, công bố quan hệ của bọn anh.”
“Trước kia bảo anh dựa vào Hải Thụy, anh không nghe, giờ biết nhờ em rồi?” Mặc Đình căn bản không buông tha bắt kỳ cơ hội nào để có thể trêu chọc Bắc Thần Đông, hơn nữa còn đưa ra điều kiện: “Để em đứng ra làm việc này, có thể, nhưng, em muốn anh ký hợp đồng với Hải Thụy.”
“Không phải, anh nói này Mặc Đình, em cũng đã kết hôn năm rồi, chẳng lẽ em thật sự hy vọng anh độc thân cả đời sao? Anh phải nhanh chóng két hôn, sau đó đẩy nhanh kịp tiến độ.”
“Tiến độ của em, em nghĩ e rằng anh sẽ đuổi không kịp đâu.” Mặc Đình cười tự tin: “Vì em sắp làm cha rồi…”
“Bắc Thần Đông: Đường Ninh ngồi bên cạnh Mặc Đình, trên tay càm một cuốn sách nuôi dạy con cái, nghe thấy Mặc Đình khoe với Bắc Thần Đông, nhịn không được liền mở miệng cười nhạo: “Mọi người đều nói không phải phong cách của Mặc Đình.”
Mặc Đình bỏ điện thoại xuống, ngồi xuống bên cạnh Đường Ninh: “Anh dường như vẫn đang đắm chìm trong hung phán.”
Nếu đã là chuyện của Bắc Thần Đông, vậy mau đi sắp xếp đi, phía ông nội sẽ dễ giải thích hơn.” Đường Ninh vuốt ve khuôn mặt tuần tú của Mặc Đình.
Mặc Đình tiến sát lại gần Đường Ninh hôn lên trán cô, lúc này mới gật gật đầu: “Tối anh sẽ về sớm với em.”