Chương :
Đường Ninh tiếp nhận vị trí tổng giám đốc? Vậy khoảng thời gian cô ta nhẫn nhịn lâu như thế không phải thành công toi sao?
Kết quả này tuyệt đối không thể xảy ra.
Cho nên Đường Huyên lập tức quay trở về phòng của mình, sau khi khóa cửa phòng liền lấy di động ra, gọi cho một người bí ẩn: “Lập tức gửi lịch trình gần đây của Hạ Ngọc Linh cho tôi, nếu không ra tay, Đường Ninh sẽ trở về, tôi phải nắm chặt cơ hội cướp lại quyền hành.”
Đối phương cung kính vâng một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Đương nhiên Đường Huyên chấp nhận làm nhân viên ở một công ty nhỏ trong thời gian dài như thế hoàn toàn là bởi vì cô ta đã sắp xếp, đầu tiên cô ta đã lấy cớ thư ký của Hạ Ngọc Linh suýt chút nữa hại cô ta sảy thai, thay đổi thư: ký bên người Hạ Ngọc Linh, sau đó khi Hạ Ngọc Linh tuyển thư ký, cô ta đã nhiều lần bức ép, thời gian trôi qua cũng đã nghiêng về phía cô ta, mà tất cả những chuyện này Hạ Ngọc Hình dường như không hề biết gì cả.
Lân này Đường Huyên quyết định được ăn cả ngã vê không, ai bảo cô ta căm hận sự tồn tại của Đường Ninh?
Mười phút sau, Đường Ninh nhận được bưu phẩm của đối phương, mà nội dung chính là mấy ngày sau Hạ Ngọc Linh sẽ đi Thụy Sĩ công tác.
Thụy Sĩ…
Nếu như đã đi thì không cần quay trở lại nữa, Đường Huyên nghĩ thầm trong lòng.
Hạ Ngọc Linh hoàn toàn chính xác là có lịch trình đi Thụy Sĩ, nhưng điều này không có nghĩa là bà ấy và ông cụ không biết những hành động của Đường Huyên trong công ty, bao gồm cả hành động ăn cây táo rào cây sung của thư ký này, bà ấy cũng biết rõ…
Sau đó Hạ Ngọc Linh cũng đã nhận được tin tức của người thân tín, nói với bà ấy rằng Đường Huyên và thư ký có hành động gì, để cho bà ấy chú ý cẩn thận.
Hạ Ngọc Linh lập tức nghĩ đến chuyến đi Thụy Sĩ, mặc dù chưa chắc chắn là sẽ có bẫy, nhưng vẫn phải cẩn thận phòng bị thật tốt.
Vốn dĩ chuyến đi này sẽ chỉ một mình bà ấy đi, nếu như: thư ký kia thích báo cáo bí mật như thế thì mang cô ta đi theo cũng được…
Sau khi có tính toán trong lòng, Hạ Ngọc Linh lại gọi điện thoại cho Đường Ninh: “Đường Huyên lại có hành động mới, nhẫn nhịn lâu như thế, bây giờ mới ra tay chắc là vì con tuyên bố giải nghệ, cô ta cảm thấy địa vị của cô ta đang lung lay.”
“Thế thì cô ta đoán đúng rồi.” Đường Ninh cười nhẹ trả lời: “Mẹ, lợi dụng chuyện lần này, diệt trừ tận gốc Đường Huyên đi.”
“Vậy thì mẹ phải sắp xếp một vở kịch thật đặc sắc rồi.” Hạ Ngọc Linh suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Con sẽ về Đường thị.” Đường Ninh nói thẳng: “Cô ta đã mong chờ như thế, con không về thì có lỗi với cô ta quá.”
“Embé:– “Không sao, con tự có cách của mình.” Đường Ninh an ủi Hạ Ngọc Linh, mặc dù ông nội đã không ép buộc cô trở thành người thừa kế của Đường thị ,„ nhưng nếu Đường Huyên cứ tiếp tục ở Đường thị nối giáo cho giặc, mà mẹ của cô không tiện ra tay thì cô chỉ có thể tự mình dọn dẹp thôi.
Mặc Đình thấy Đường Ninh nói chuyện điện thoại xong, lấy chăn mỏng đắp lên người cô, đồng thời bé cô lên: “Bây giờ trời đã càng ngày càng lạnh, tốt nhát em nên ở trên giường nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Thế nhưng vừa rồi anh cũng nghe thấy…”
“Không phải em đã nói sẽ chăm sóc anh và bảo bối thật tốt sao?”
“Em không cần phải đi làm việc đúng giờ, chỉ là có vài trường hợp cần em phải ra mặt thôi, không có ảnh hưởng gì quá lớn với em bởi vì em sợ nếu tiếp tục để yên cho Đường Huyên, cô ta sẽ làm mẹ và ông nội tổn thương.”
Mặc Đình sửng sốt, nhìn thẳng về phía trước trả lời: “Hẳn em cũng nghe thấy cuộc điện thoại mà Lục Triệt đã gọi cho anh, người dùng tiền mua chuộc người trong giới tung tin đồn nhảm liên quan đến em chính là Đường Huyên, cô ta hẳn là có rất nhiều mi quan hệ trong giới kinh doanh này trong thời gian làm việc.”
“Cũng bởi vì biết cô ta bắt đầu không từ thủ đoạn cho nên em càng phải giải quyết dứt khoát.”
“Trước kia em không có thời gian, nhưng hiện tại em sẽ chăm sóc thật tốt mọi người, và giúp đỡ mẹ.”
“Đừng để mình mệt mỏi.” Mặc Đình không có yêu cầu khác, bởi vì anh biết quyết định này của Đường Ninh là chính xác.
Hạ Ngọc Linh mặc dù có thể chèn ép Đường Huyên, nhưng lại không thể chống lại một Đường Huyên đang không ngừng suy nghĩ tính kế.
“Yên tâm đi, có lúc nào em để anh phải thất vọng chưa?”
Đường Ninh ôm cổ Mặc Đình, hôn lên bờ môi mỏng của anh một cái.
Mà ở một nơi khác, sau khi Đường Tĩnh Tuyên quay trở về Hải Thụy, vốn dĩ muốn nói với Hạ Cảnh Nghi chuyện gặp ông nội, nhưng lúc vừa đẩy cửa vào lại nghe thấy Cuộc đối thoại giữa Hạ Cảnh Nghi và một người đàn ông khác.
“Tại sao anh lại đến đây?”
“Sợ tình nhân nhỏ của cô nghe thấy sao?” Đối phương rất tự nhiên nở một nụ cười: “Tôi nói cô nghĩ cô thật sự sẽ được gả vào nhà giàu sao? Cô đừng quên cô vẫn là người phụ nữ của tôi, cô đã từng dùng trăm phương ngàn kế để theo đuổi tôi, bây giờ lại vì một tình nhân nhỏ nhà giàu mà quyết định từ bỏ người cô yêu nhiều năm sao?”