Chương :
Cô làm bếp thật không ngờ đã tự chuốc họa vào thân, trực tiếp cởi tạp dề xuống, vứt xuống trên đắt: “Hồ ly tinh không biết xấu hỗ, cô tưởng tôi thèm ở lại đây lắm.”
“Cút.”
Cô làm bếp chịu ấm ức, nước mắt lưng tròng rời khỏi, nhưng lúc này, cha Hứa cầm hồ sơ đi vào phòng khách, hỏi hai người: “Đây là cái gì đây?”
Diệp Lam thêm mắm dặm muối nói lại sự việc một lần, nhưng cha Hứa lập tức nói với cô làm bếp: “Cút đi, từ đây về sau, bà cũng sẽ không tìm được việc nữa đâu, bà bị đuổi.”
Cô làm bếp kinh ngạc nhìn cha Hứa, trong lòng cân nhắc kỹ càng nhiều lần, đang chuẩn bị cầu xin tha thứ, nhưng lúc này, một bóng người màu đen khiến cho người ta phải kinh ngạc nhưng lại thu hút ánh nhìn của người trong phòng khách.
Cha Hứa sững sờ, bởi vì chưa bao giờ thấy qua Hứa Thanh Nhan xinh đẹp như thế.
Nhưng Diệp Lam ngược lại là sự đố ky, dẫu sao, muốn luận về dung mạo xinh đẹp, cô ta và Hứa Thanh Nhan từ trước đến giờ không phải là cùng một đẳng cấp, hơn nữa, bây giờ ngoại hình này của Hứa Thanh Nhan, quả thật là giống như đo ni đóng giày cho cô ấy vậy.
“Người của tôi, không thể tùy tiện đuổi đi được.” Hứa Thanh Nhan vô cùng lạnh lùng và điềm tĩnh nói ra những lời như thế với cha Hứa.
“Trở nên xinh đẹp rồi.” Cha Hứa nhìn tới nhìn lui Hứa Thanh Nhan khá lâu, bỗng cảm thấy, bản thân mình nhiều năm như vậy, dường như đều xem thường con gái mình quá rồi, cô vậy mà có thể xinh đẹp thế này.
“Còn không cút đi?” Diệp Lam gieo rắc sự kiêu ngạo của mình lên người cô làm bếp, còn lúc này, Hứa Thanh Nhan không kiềm được mà cao giọng.
“Tôi nói rồi, người của tôi, không thể tùy tiện đuỏi đi.”
Diệp Lam nghe xong, liền nhíu mày, khóe miệng mang theo một nụ cười đầy suy nghĩ, bởi vì cô ta đột nhiên cảm thấy rằng, Hứa Thanh Nhan có phải là đang bạo gan hay không, mà lại dám nói chuyện với cô ta như thế.
“Hứa Thanh Nhan, cô cảm thấy cái nhà này, do cô nói là tính sao? Cô đừng có quên, cha cô sớm đã từng nói với tôi, chỉ cần tôi mở miệng, thì ông ấy có thể trực tiếp đánh chết cô.”
“Vậy sao?” Hứa Thanh Nhan cười hỏi lại, thực tế thì trong lòng cô rất căng thẳng, suy cho cùng thì từ trước đến giờ cô chưa từng nói chuyện một cách hùng hồ như vậy trước mặt cha mình và Diệp Lam, kỳ thực là rất thiều tự tin.
Diệp Lam hừm lạnh một tiếng, khoanh tay đi đến trước mặt Hứa Thanh Nhan, lạnh nhạt nhìn cô: “Tôi cảm thấy là tôi rất cần phải thay mặt cho người mẹ bạc mệnh đó của cô, dạy dỗ cô một chút, nếu không, thì cô không biết đây là Hứa gia, tôi là phu nhân, còn cô chỉ có thể gọi tôi một tiếng mẹ!”
Nói xong, bàn tay của cô ta đã lập tức vung đến…
Hứa Thanh Nhan không giống với bộ dạng nhịn nhục chịu đựng trước đây, mà là trực tiếp bắt lấy cổ tay của Diệp Lam, hai người đều nhìn đối phương bằng ánh mắt sắc bén, tựa như không không xé nát được đối phương vậy.
“Diệp Lam, cô đừng có mà quá đáng, dì Chương là người của tôi mời đến, cô không có tư cách đuổi việc dì ấy.”
“Hứa Thanh Nhan, cô cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng biết bản thân mình có địa vị gì trong cái nhà này, nhưng lần nào cũng không ghi nhớ được bài học đau đớn thê thảm.” Diệp Lam cong môi cười đầy lạnh lùng: “Chẳng lẽ, cô còn chê bản thân mình bị đánh vẫn chưa đủ sao?”
Hứa Thanh Nhan nghe xong câu nói này, đáy mắt hiện lên sự căm hận, bởi vì cô biết, vết thương trên người cô có một nửa đều là do người phụ nữ này bước vào cửa, ly gián xúi giục bên tai cha cô, mới khiến cho cha Hứa trở nên bạo lực gia đình ngày càng nghiêm trọng hơn so với lúc đầu.
Thế nhưng…
“Ông xã, anh nói xem, anh là đứng về phía nào?”
Diệp Lam hỏi cha Hứa, trên gương mặt hiện lên sự giễu cọt, cô ta hiểu quá rõ vị trí của Hứa Thanh Nhan trong cái nhà này.
Cha Hứa không nói gì, nhưng lại trực tiếp bước đến trước mặt hai người, giờ lên một bạt tay, đánh thẳng vào mặt bên trái của Hứa Thanh Nhan, năm dấu tay đỏ tươi ngay lập tức để lại trên dung nhan mềm mại yếu ớt của Hứa Thanh Nhan, sức lực cực mạnh đó, thậm chí là khóe miệng của Hứa Thanh Nhan đã rơm rớm một vết máu: “
Xin lỗi mẹ của mày…”
“Con là con gái của cha đó!”
“Tao sinh mày ra được, cũng có thể tiện tay bóp chết mày đấy. Con cái tao có thể có nữa, nhưng Diệp Lam thì chỉ có một…”
Có thể nói ra những lời như thế với con gái ruột của mình, trên thế giới này, chắc cũng không có máy người…
“Tao đã cho mày vinh hoa phú quý, cho mày địa vị, đứa con gái như mày đã làm gì được cho tao chưa?” Cha Hứa lạnh lùng chất vấn Hứa Thanh Nhan: “Lúc đầu chi bằng không sinh ra rác rưởi còn hơn…”
Hứa Thanh Nhan cố gắng hết sức kiềm nén những giọt nước mắt nhục nhã, trái tim cô hết lần này đến lần khác phải chịu đựng những lời nói đả kích của cha Hứa, thế nhưng, lần này, cô hoàn toàn không nói ra một lời nào, chỉ dũng cảm nhìn cha Hứa, nhìn người cha mà cô đã từng cho rằng vẫn còn có thể cứu được này.