Chương :
Đường Ninh nhìn người phụ nữ cách đó không xa, trong đầu bỗng nhiên cảm giác đồng cảm với người cùng hoàn cảnh, nhưng đây tuyệt đối không thể trở thành cái cớ để Dương Hi được phép bắt cóc và uy hiếp người.
“Có lẽ tình cảnh của cô thực sự khiến người khác đồng tình, nhưng lựa chọn của cô đã chứng minh cô cùng đại ca trong miệng cô là người cùng đường cả thôi.” Đường Ninh cố gắng để bản thân duy trì sự trấn định: “Hơn nữa, cho dù có bảo Mặc Đình hủy bỏ tư cách nhận giải thưởng Phi Thiên của tôi, tôi cũng phải nói chuyện được với anh ây.”
“Đường Ninh, chị coi tôi là con ngốc đấy à? Chị nỗi tiếng là người gian trá trong showbiz, thật ra biện pháp tốt nhất không cần nhờ Mặc Đình, chỉ cần chụp mấy tắm ảnh bắt nhã của chị ở đây rồi công bố ra ngoài là đủ để để giám khảo giải Phi Thiên từ bỏ chị rồi.”
Dương Hi xoay người, khoanh tay rồi cười với Đường Ninh: “Chị nói đúng, tôi xuất thân như vậy đấy, tôi chơi quen trò chơi này rồi, cho nên tôi có thể thay đổi ý định bát cứ lúc nào. Vậy nên chị hãy thu lại trí khôn vặt của mình đi, đừng có ý đối kháng tôi.”
“Mặc Đình đâu?”
“Chị yên tâm, chỉ cần chị ngoan ngoãn nghe lời thì đương nhiên tôi sẽ không làm khó anh ta.” Dương Hi nhướn mày với Đường Ninh.
“Đúng là như cô nói, cô là chúa tể của trò chơi này, cho nên…… tôi không nhìn thấy người được bình yên vô sự, cô sẽ không chiếm được gì cả. Tính cách của tôi thế nào, người trong showbiz ai cũng đều biết rõ, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nếu cô muốn giết hai cái mạng, tôi cũng vui sẽ cung kính tiếp thôi.” Đường Ninh kiên định nhìn Dương Hi.
Dương Hi bình tĩnh nhìn Đường Ninh, cô ta cũng tin rằng cái gì Đường Ninh cũng dám làm, dù sao.
Nếu Đường Ninh xảy ra chuyện, cô ta cũng sẽ dính một thân mùi tanh.
Cô chạm đến tôi và con cũng được, nhưng đừng chạm vào Mặc Đình, tôi sợ cô không đỡ nỗi đâu.” Giọng Đường Ninh lạnh xuống vài phần.
Dương Hi rất tự tin, vì vừa vào khách sạn là cô ta đã bố trí rất chặt chẽ và cẩn thận, có thể khống chế Mặc Đình cũng không phải việc khó.
Nhưng mà cô ta không hiểu một chuyện, từ khi Mặc Đình có được thành tựu là một đề quốc thương nghiệp như bây giờ, chưa từng có thế cờ nào không thể phá.
Giờ phút này, dưới bãi đỗ xe ngầm.
Bởi vì Đường Ninh không quen dùng đồ khách sạn, mà nhờ người khác chọn lại không yên tâm, nên Mặc Đình bèn tự mình lái xe đến trung tâm mua sắm để mua rất nhiều vật dụng hàng ngày cho Đường Ninh.
Nhưng mà sau khi tiến vào bãi đỗ xe, anh có cảm giác phía sau hình như có gì đó hơi lạ.
Chẳng qua anh cũng không rút dây động rừng, mà xách đồ đi, từ từ xác nhận.
Số người theo dõi không chỉ có hai người.
Mặc Đình lấy lại bình tĩnh, sau đó bắt gặp bảo vệ của bãi đỗ xe ngầm, vì thế anh cố ý đi ẩn vào đám xe hơi, anh nhanh chóng biến mắt dưới tầm mắt của người theo dõi.
Nhóm người đó nóng nảy, tìm kiếm Mặc Đình khắp bãi đỗ xe, nhưng ngoài cửa ra khách sạn thì gần đó đều không có thang máy ……
Tất cả mọi người nghi ngờ Mặc Đình đã chạy tới cửa ra rồi, vì thế lên xe lái ra khỏi bãi để đuổi theo, nhưng là bị tắm chắn xe cản lại. Mà lúc này, một người đàn ông đội mũ vươn cánh tay dài ra định lấy lại vé dừng xe, nhưng mà tay người đó lại hoàn toàn không với tới chỗ cửa xe của mấy người.
“Anh không có chân à?”
Bảo vệ ngập ngừng, lộ ra cánh tay bị thiếu của mình rồi nói: “Xin lỗi ngài, không chỉ không có chân, tôi còn thiếu cả tay trái.”
Đám người hùng hỗ ném luôn thẻ cho bảo vệ, sau đó ra khỏi bãi đỗ xe để đuỏi theo.
Đương nhiên, sau khi xe đám người đi xa rồi, người đàn ông cụt một tay lúc này mới lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, hơn nữa lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ của khách sạn.
Đừng quên, ông Mặc đã từng nói.
Diễn xuất của Mặc Đình ……
Rất tuyệt vời.
“Dương tiểu thư, để người đàn ông đó chạy mát rồi.”
Từ trong điện thoại, Dương Hi nhận được thông tin đối phương không thể khống chế được Mặc Đình, đương nhiên, cô ta không thẻ biểu hiện ở trên mặt.
Cho nên, cô ta trần định nói với Đường Ninh: “Người……
Đã ở trong tay tôi.”
“Không thể nào, bởi vì tôi thấy ánh mắt cô không có sự tự tin.” Đường Ninh trực tiếp đáp lại.