Chương :
Đường Ninh gật đầu, đợi y tá trưởng ra khỏi phòng, lại bước tới chỗ Diệp Lam, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Tôi với cô không có thù oán gì, cô tại sao lại dùng Dương Hi để đối phó với tôi?”
“Tôi… tôi chỉ là ngu muội nhất thời.” Diệp Lam và Đường Ninh chưa từng gặp nhau, nhưng bây giờ, đứng trước Đường Ninh, Diệp Lam có thể hoàn toàn bị sự bình tĩnh rõ ràng của cô làm cho chấn động, bởi vì cô ta biết…
Đường Ninh càng bình tĩnh bao nhiêu thì cô càng nguy hiểm bấy nhiêu.
Đường Ninh không để bát cứ ai có thể nhìn thấy biểu hiện gì, hoàn hảo không chê vào đâu được.
“Cô có thể bị ma xui quỷ khiến, tôi cũng biết rằng đôi khi người ta dễ mắc sai lầm vì lợi ích trước mắ không phải là lần đầu tiên cô làm vậy với “Phiền phức nhỏ tôi không quan tâm, chơi đùa chút cũng không sao, dù sao tôi cũng không có gì để mắt, nhưng…
cô biết không, có hai điểm mắấu chốt trong cuộc đời tôi mà cô đã chạm qua hết rồi…”
PIÔIO SG”
“Không cần biết cô làm gì, chỉ cần là làm cho chồng tôi lo lắng, uy hiếp đến sự an nguy của đứa con trong bụng, tôi sẽ không bỏ qua, Diệp Lam cô có hiểu chuyện này không?” Đường Ninh nhìn chằm chằm Diệp Lam hỏi.
“Tôi…” Diệp Lam sợ hãi lắp bắp.
“Con cái là quà tặng của thượng đề. Chính vì tính kế con của người khác mà thượng đế mang con của cô đi. Đây gọi là nghiệp chướng…”
Khi Đường Ninh nói điều này, giọng điệu của cô rất bình tĩnh và nhẹ nhàng đến nỗi Diệp Lam cảm thấy khó tin, nhưng…
Chính vì giọng điệu của Đường Ninh mà Diệp Lam từ đáy lòng cảm thấy ớn lạnh.
“Trong tương lai còn phải làm nhiều việc thiện, tích đức hơn nữa.”
“Cô… rốt cuộc muốn gì?” Diệp Lam không chịu nổi hỏi Đường Ninh.
Tuy nhiên, Đường Ninh không lên tiếng, thật lâu sau mới trầm giọng nói: “Tôi không muốn gì cả, chỉ là tới gặp cô.”
“Vừa sảy thai, đừng khóc quá lâu làm tổn thương thân thể.”
“Sau khi dưỡng lại thân thẻ… lúc đó cô còn phải khóc nưa.
Nghe xong lời của Đường Ninh, Diệp Lam đột nhiên nhướng mắt nhìn Đường Ninh, trong mắt đầy vẻ cầu xin nhưng lại có chút hồng hách.
“Nghỉ ngơi thật tốt…” Đường Ninh vừa định rời đi sau khi nói xong, Diệp Lam đột nhiên quỳ xuống trước mặt Đường Ninh: “Đường Ninh, tôi biết tôi sai rồi, cô có thể buông tha cho tôi không?”
Đường Ninh không nhìn lại, đáng ra phải nói là lười nhìn lại, mà chỉ đáp: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng…
bất cứ điều gì cô xứng đáng nhận, cô vẫn phải chịu.”
“Đường Ninh, cô không sợ người khác nói cô hung ác sao?”
“Mặt thật hung ác của tôi, cô còn chưa nhìn thấy đâu!” Nói xong lời này, Đường Ninh chỉ cho Diệp Lam một cái bóng lưng.
Tuy nhiên, điều này cũng đủ làm cho Diệp Lam cảm thấy kinh hãi, bởi vì Đường Ninh không chiếu theo quy cũ như: những người khác trong giới, nếu đổi thành người khác, có thể sẽ chạy thoát, nhưng Đường Ninh…
Không ai có thể kiểm soát được những suy nghĩ trong lòng cô nên không biết cô muốn trả thù như thé nào.
Đường Ninh luôn giẫãm lên chỗ đau của mọi người, Diệp Lam cũng không ngoại lệ.
Nhưng chỗ đau của Diệp Lam là gì? Trong lòng mỗi người đều có quỷ, Diệp Lam…
“Tin sốc, sau một lần bạo hành gia đình và sẩy thai, Diệp Lam lại thêm một tội danh nữa, bị phạt tù vì tội ăn trộm nhiều lần!”
“Hình ảnh diễn viên sụp đổ, một số lượng lớn ảnh riêng tư của em gái Diệp Lam bị lộ ra ngoài.”
Đồ ăn trộm!
Khi bí mật ẩn sâu của một người bị phơi bày, cảm giác xấu hổ và tức giận đủ sức tiêu diệt ý chí sinh tồn của cô ta, hơn nữa giờ đây cả nước đều biết cô ta là một tên trộm tay chân bần thiu, chuyên nhắm vào đồ của người khác.
“Loại người này quá ghê tởm rồi?”