Chương :
Anh cảnh sát trẻ tuổi liếc nhìn Dương Hi rồi mỉm cười: “Khi bị nhốt, cô muốn đi ra ngoài. Bây giờ được thả ra ngoài rồi, nhưng cô lại không muốn đi nữa. Có chuyện gì vậy?”
“Không phải… chỉ là…” Dương Hi nói lắp bắp.
“Cô cuối cùng có đi hay không?” Người cảnh sát sốt ruột hỏi.
Dương Hi muốn nói lại với cảnh sát, sau một hồi im lặng chuẩn bị nói, nhưng trợ lý của Nghê gia, trong bộ vest và cặp da, bước đến chỗ Dương Hi rồi nói: “Chúng ta nên đi.
Nghê gia đang đợi chúng ta.”
Dương Hi không còn cách nào khác đành phải đưa mắt nhìn cảnh sát để cầu cứu, nhưng cảnh sát căn bản cũng không hiểu ý nghĩa sâu xa ẳn chứa trong mắt Dương Hi.
Trợ thủ để Dương Hi đi ở phía trước, anh ta cũng biết trong lòng Dương Hi sợ hãi bản thân mình như thế nào, dù sao anh ta cũng đã lăn lộn nhiều năm, trong đầu ngoại trừ nhiệm vụ cũng không có gì khác.
Dương Hi tốc độ đi rất chậm, lại quay đầu nhìn lén cảnh sát, sau khi vào thang máy, trợ lý lạnh lùng nói với Dương Hi: “Đừng sợ, nêu không rất đau đấy.”
Đường Ninh nhìn thấy Dương Hi đã bị trợ thủ lạnh lùng nắm chặt tay bị uốn éo đưa vào trong xe, liền giả bộ như không nhìn thấy trợ thủ, nói thẳng với Dương Hi: “Không phải cô kêu cảnh sát liên lạc với tôi sao? Sao vậy? Không gặp mà đi à? “
Trong lòng Dương Hi chợt bừng lên một tia hy vọng, cô định mở miệng nhưng trợ thụ đã ngăn cô ta lại và nói với Đường Ninh: “Tôi thực sự xin lỗi Đường tiểu thư, Nghê gia đang vội gặp Dương tiểu thư, chúng tôi xin đi trước.”
“Hôm nay nói gì vậy? Nghê gia phải cho tôi cái thể diện chứ. Dù sao… đã có bao nhiêu phương tiện truyền thông bên ngoài sớm đã vòng vây rồi. Chẳng lẽ Nghê gia hy vọng tôi cùng Dương tiểu thư đây nói chuyện ở đây, chính là sợ…”
Những lời nói của Đường Ninh bề ngoài dường như không có ý nghĩa gì. Thực tế, cô đang đe dọa cùng cảnh cáo Nghê gia. Người mà Đường Ninh cô muốn hôm nay, nhất định là phải lấy được. Nếu không lầy được, thì cô sẽ xuât hiện trước truyền thông, nói hêt những việc cùng với Dương Hi, đến lúc đó xúc phạm tới ai, thì cũng không biết.
Nghê gia không ngốc, đương nhiên biết sự lợi hại của nó như thế nào, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp nói với trợ lý qua điện thoại: “Để bọn họ gặp nhau.”
Cuối cùng, vài người đi đến một quán cà phê gần đó, để cho Dương Hi thoải mái, tất cả mấy người vệ sĩ dừng lại, không có tiến vào phòng riêng, nhường cho Đường Ninh và Dương Hi có đủ không gian.
Tuy nhiên, trước tình hình này, cùng một nhân sự, tình hình đã trải qua một sự đảo ngược hoàn toàn.
“Thực sự phù hợp với câu nói cũ, ba mươi năm ở Hà Đông, ba mươi năm ở Hà Tây! Không ngờ hôm nay lại chính cô lại ra tay cứu mạng tôi.” Dương Hi nhìn có chút buồn cười sau khi ngồi xuống ghế sô pha: “Nếu không có cô xuất hiện, e rằng tôi bây giờ đã là một cái xác chết, máy ngày nữa sẽ bị phát hiện, khi đó, chỉ là một nắm đất vàng.”
“Đường Ninh, tôi hoàn toàn chịu phục cô rồi.” Dương Hi nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không nên tính toán với cô. Là tôi không biết lượng sức. Chỉ cần không đem giao tôi cho Nghê gia, cô muốn tôi bồi thường cô như thế nào, tôi cũng có thể đáp ứng cô.”
“Cô nên bồi thường hay là cô phải bồi thường. Tôi từ trước đến giờ chưa là một người lương thiện. Trong lòng cô nên biết rõ điều này, nhưng… tôi không cần mạng của cô.” Đường Ninh bình tĩnh nói.
“Vô dụng. Cho dù tôi ở trong tù, Nghê gia cũng có thể nghĩ ra cách giết tôi, huống hồ là thả tôi ra ngoài. Bây giờ tôi còn có thể kiếm thêm một giây đồng hồ sống nữa.” Dương Hi cười nhạo: “Bởi vì sự ngu ngốc của tôi, lại để cho anh ta cảm thấy khủng hoảng, hơn nữa tôi cũng đã vào đồn cảnh sát một lần rồi, Nghê gia tuyệt đối không tín nhiệm tôi một lần nào được nữa, Nghê gia là một người rất đa nghị, anh ta sợ rằng trong trường hợp tôi và cảnh sát trong ngoài hợp tác với nhau?”
“Đây cũng là lý do tại sao tôi rất nóng lòng giành được giải thưởng. Tôi nghĩ rằng tôi có thể có quyền phát biểu hơn một chút… Thực tế, mọi thứ chỉ là vô ích.”
“Nếu tôi có thể cứu được cô thì sao?” Đường Ninh đột nhiên nói. Gỏi cả nhà, mong cả nhà chỉ đọc tại truyen.one để giúp trang không bị tụt hạng, và có nhiều bạn đọc giúp nhóm hứng khởi lên chương tốt nhé cả nhà! Chúc cả nhà bình an!
Dương Hi không nói, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Ninh, một lúc lâu sau, cô ta cười khúc khích: “Đường Ninh, cô có vẻ rất giỏi trong việc khai quật kẻ thù. Tôi nhớ có một tay săn ảnh họ Lâm, cũng là bị cô thu phục chiếm được ah?”
“Vậy cô có muốn sống hay không?”
“Đương nhiên là muốn.” Dương Hi kiên quyết nói: “Nhưng là, tôi chỉ sợ đây là thủ đoạn cô trả thù tôi, cho tôi hi vọng, sau đó lại làm cho tôi tuyệt vọng.”
“Tôi muốn đối phó với một người nào đó, luôn luôn trực tiếp đến… bát kể là công khai hay bí mật, tôi không thích chào hỏi bát cứ ai.”
“Cũng đúng!” Dương Hi thoải mái nhẹ gật đầu, rốt cuộc cô còn sống dở chết dở, Đường Ninh còn phải chơi cái gì nữa? Chỉ là cô không hiểu lắm về hành động của Đường Ninh, theo lí thuyết thì Đường Ninh chính là người muốn cô chết nhất.
Nhưng…
“Không cần phải dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.”
Được quân địch cứu là như thế nào? Có thể thấy tâm trạng phức tạp của Dương Hi lúc này. Nhưng, chết tiệt, mỗi lời nói của Đường Ninh đều khiến người ta muốn tin tưởng từ tận đáy lòng.