Chương :
Bởi vì lời nói của ông ta tính châm chọc quả thực quá mạnh.
Ông ta chỉ kém không nói tên Đường Ninh!
Những người thuộc thế hệ cũ có thành tích phi thường, nhưng họ cũng kiêu ngạo, coi thường phong cách thị trường đương thời, chưa kể Đường Ninh là một diễn viên xuất hiện giữa chừng.
“Tôi không có nhiều điều để nói. Chúng ta hãy trao giải thưởng. Bao nhiêu năm nay, giải thưởng đã từng qua tay tôi, cũng không có thấp như vậy.” Trương Thanh Bình nói căn bản không buông tha người, tất nhiên, trong giới cũng gây ra không ít thù hằn…
“Người đã giành được giải thưởng Phi Thiên lân thứ cho Người mới xuất sắc nhát…”
Ánh đèn sân khấu đột nhiên chiều lại Đường Ninh và một số ứng cử viên khác. Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở nhìn màn hình nhấp nháy chính giữa bục với tất cả sự chú ý.
Đường Ninh vô cùng căng thẳng, vì vậy cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay Mặc Đình.
Mặc Đình nhìn Đường Ninh đau lòng, không khỏi vuốt ve mu bàn tay cô để ôn nhu an ủi.
“Kỳ Phu – Đường Ninh!”
Nhìn thấy câu trả lời này, tâm tình của mọi người có chút phức tạp, đều cảm thấy vừa như mong đợi vừa như không ngờ.
Giờ phút này, tâm trạng của Đường Ninh cũng rất phức tạp, bởi vì cô biết khi nhận giải thưởng này cô không danh chính ngôn thuận cho lắm, nếu không Trương Thanh Bình sẽ không thể nói ra lời như vậy.
Chính vì điều này mà mọi người đều nhìn Đường Ninh đứng dậy khỏi chỗ ngồi với ý tứ sâu xa.
Trương Thanh Bình không thèm trao giải cho Đường Ninh.
Vì vậy, Vinh Tú Hoa đã tham gia vào toàn bộ quá trình.
Đường Ninh có được cúp phượng như mong muốn, nhưng…
“Đường Ninh, hãy bày tỏ suy nghĩ của mình.”
Nghe thấy lời mời của người dẫn chương trình, Đường Ninh trực tiếp đi tới trước micro, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô nói lớn: “Trước hết, tôi có vài lời muốn nói với Trương Thanh Bình tiên sinh.” Sau khi nói xong.
Đường Ninh khẽ quay sang một bên và đặt cúp trên mặt đât.
“Nếu lời nói của ông Trương đại diện cho ý tưởng của thế hệ các nhà làm phim cũ, thì tôi chỉ có thể nói rằng tôi cảm thấy tiếc vì điều này.”
“Thế hệ làm phim cũ thực sự là những người sáng lập và tiên phong của ngành công nghiệp điện ảnh, nhưng họ không nên là người phát ngôn của sự kiêu ngạo và thành kiến.”
“Một thời đại mang dấu ấn của một thời đại. Có lẽ trong mắt ông Trương, tôi là người bất kham, nhưng trong mắt các bậc tiền bối của ông, ông hoàn mỹ?”
“Tôi đã chuyển đổi nghề nghiệp của mình từ một người mẫu sang một diễn viên, nhưng tôi xin lỗi, thứ nhất, tôi không thiếu tiền, thứ hai, tôi đã nỗ lực như tất cả mọi người, bao gồm cả diễn viên vĩ đại trong miệng ông, không lẽ chăm chỉ và trả giá, trong mắt ông, vẫn chả là gì?”
“Nêu một ví dụ rất đơn giản, một người học hội họa bỗng nhiên trở thành kỹ sư? Có phải vì anh ta không chung thủy với nghệ thuật hay kiến trúc?”
“Tôi xin lỗi, đây là quyền tự do lựa chọn của chúng tôi.”
“Ông quả thực đã có nhiều đóng góp cho ngành điện ảnh.
Không có gì thay thế được những kỳ công này, nhưng…
Ông Trương, xin hãy phục tùng người xưa, thời đại đang thăng tiến, chúng ta cần đổi mới. Mà thế giới này, điều quan trọng nhát là tính khách quan. Với sự tồn tại của sự thật, nếu thị trường điện ảnh thực sự vi phạm sự thật khách quan, thì nó sẽ bị tiêu diệt. Làm sao nó có thể thịnh Vượng ngày nay?”
“Chẳng lẽ thế hệ trẻ của chúng tôi đều sai, cũng chỉ có ông đúng?”
“Ngoài ra, hôm nay chúng tôi quả thực là người mới, là diễn viên thấp nhát trong mắt ông, nhưng tất cả mọi người ở đây, kể cả ông, không phải đều bắt đầu từ một diễn viên mới toanh và đi từ con số đó? Ông đang khinh thường chúng tôi thì đồng thời, ông cũng đã phủ nhận quá khứ của mình.”
Nghe xong lời của Đường Ninh, tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt.
Đương nhiên, sốc vì cô dám nói thẳng, nhưng trong đáy lòng thầm vui sướng.
Đối với loại tiền bối xem thường người mới này, trước mặt khán giả cũng nên như vậy.
Trương Thanh Bình muốn phản bác Đường Ninh, nhưng lời nói đến môi cũng không nói ra được, chỉ có thể trợn to hai mắt, ôm trán nồi gân xanh.
“Là tiền bối, thái độ của ông đối với thế hệ trẻ không phải là khích lệ cũng không phải là giúp đỡ. Ông đã đánh mắt khí lực của thế hệ lớn tuổi, huống chi là làm bẽ mặt một thế hệ trẻ trước mặt bao người?”