Chương :
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Hứa Thanh Nhan hỏi Đường Tĩnh Tuyên trong khi lấy khăn lau tóc.
Lúc này, Đường Tĩnh Tuyên không hề né tránh, trực tiếp đáp: “Cậu đẹp.”
“Khắp người đều có sẹo, có gì đẹp?” Hứa Thanh Nhan vô thức che dấu vết sẹo trên người.
“Đó cũng là một phần của cậu.”
“Đừng nói nhảm, chúng ta ở đây nhưng có nhiệm vụ quan trọng.” Sau đó Hứa Thanh Nhan bắt đầu xốc lên TV đặt cách giường lớn không xa, trên TV đã sớm chiếu cảnh mặt đỏ mặt.
Hứa Thanh Nhan mặt đỏ bừng, nhưng khó tránh khỏi khiến cho hai người ít nhiều cảm thấy xấu hồ.
“Mở to hơn!”
Đường Tĩnh Tuyên nhắc nhở Hứa Thanh Nhan.
Hứa Thanh Nhan kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi lấy điều khiển từ xa, Đường Tĩnh Tuyên không nhịn được cười vì bộ dạng xộc xệch của cô ấy.
Có lẽ bởi vì bị cười nhạo, Hứa Thanh Nhan liền nhảy trỏ.
lại trên giường lớn, quỳ xuống trước mặt Đường Tĩnh Tuyên, định vươn tay định đánh người nào đó, nhưng…
Đường Tĩnh Tuyên nhân cơ hội túm lấy cổ của Hứa Thanh Nhan và kéo cô ấy lại gần trước mặt cậu ấy, môi hai người nhẹ nhàng áp vào nhau.
Hứa Thanh Nhan trợn tròn mắt, cô ấy muốn giãy dụa, nhưng Đường Tĩnh Tuyên đã cùm cổ cô ấy lại, không cho cô ấy di chuyền…
Hứa Thanh Nhan đứng thẳng người, căng thẳng đến mức không kìm được bản thân, nhưng đẳng sau họ, nam nữ trên TV đang rất cố gắng chứng minh sức hấp dẫn của nhau.
Một lúc sau, Hứa Thanh Nhan cuối cùng cũng thả lỏng, Đường Tĩnh Tuyên cũng kiên nhẫn chờ cho đến khi cô ấy hoàn toàn chấp nhận, sau đó, môi của hai người rốt cuộc có hơi ấm của nhau, nhưng trong tư thế bất động như vậy, hai người duy trì rất lâu. Đơn thuần như còn ở trong trường.
Khi nụ hôn kết thúc, Hứa Thanh Nhan nằm trên ngực Đường Tĩnh Tuyên thở dốc, trong khi Đường Tĩnh Tuyên mỉm cười: “Cậu chưa bao giờ hôn?”
“Cậu mới chưa từng hôn.” Hứa Thanh Nhan lập tức tức giận phản bác.
“Vậy thì tại sao cậu lại sợ cái này? Hả? Từ giờ… Đừng trốn tránh, cứ tận hưởng đi, hửm?” Đường Tĩnh Tuyên xoa nhẹ lưng Hứa Thanh Nhan nói: “Khó lắm nha, Thanh Nham, tôi có thể ôm cậu, mặc dù tôi không biết liệu cậu có ở lại với tôi vì lòng biết ơn hay không.”
“Chúng ta vẫn là nên nghe tiếng trên TY…”
Hứa Thanh Nhan trông cũng có vẻ hung hãn, trên thực tế, những người thực sự thích có thể đếm được chỉ bằng hai đầu ngón tay.
Hứa Thanh Nhan nói xong lại tăng âm lượng TV lên, lần này sợ rằng không chỉ người bên cạnh, mà cả tòa nhà đều có thể nghe thấy rõ ràng, đúng không?
Trong một môi trường như vậy, những người có thể ngồi nói chuyện dưới chăn bông mà không hỗn loạn, chắc cũng chỉ có Đường Tĩnh Tuyên.
Phòng bên cạnh, Hoa Văn Phụng đang ngủ, nghe thấy bọn họ ở phòng bên cạnh vô lễ như vậy, bà ấy vô cùng tức giận, nhưng bà ấy không thể gõ cửa phòng người khác?
Vì vậy, Hoa Văn Phụng chịu đựng cả đêm, cho đến sáng hôm sau căn phòng của Đường Tĩnh Tuyên và Hứa Thanh Nhan mới yên tĩnh trở lại.
Sau đó, vài người sảng khoái đứng dậy, nhưng khi Hứa Thanh Nhan vào phòng kêu Hoa Văn Phụng ăn sáng, thấy sắc mặt bà ấy vô cùng xấu: “Bác à, bác sao vậy? Sao sắc mặt bác lại xấu như vậy?”
Hoa Văn Phụng đau đầu khi nhìn thấy Hứa Thanh Nhan, xua tay ra hiệu Hứa Thanh Nhan mau ra ngoài.
Hứa Thanh Nhan thắng lợi tiếp tục chọc phá Hoa Văn Phụng: “Bác à, cháu đang đợi bác dậy dạy cháu học môn tự nhiên. Bác ngủ đủ rồi, phải nói với cháu, cháu sẽ đợi bác ở phòng khách.”
Hoa Văn Phụng không thèm để ý tới Hứa Thanh Nhan, thậm chí lười nhắc ngón tay lên, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Hứa Thanh Nhan nhìn tháy, cố nhịn cười, trực tiếp rời khỏi phòng của Hoa Văn Phụng, trở lại bàn ăn.
“Với những gì em đã nói, em đoán rằng bác ấy thậm chí sẽ không nghĩ đến việc thức dậy ngày hôm nay.”
“Cảm ơn vì sự cố gắng của em, Thanh Nhan.” Đường Ninh cảm ơn: “Nếu không, chị nhất định sẽ rất vất vả một mình.”
Đường Tĩnh Tuyên bị thương vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng, còn Mặc Đình thì sáng sớm đã đến Hải Thụy, nên lúc này trên bàn chỉ còn lại Hứa Thanh Nhan và Đường Ninh.
Hứa Thanh Nhan nghe nói Đường Ninh vất vả như vậy, liền nằm xuống bàn, hỏi Đường Ninh: “Vậy thì bác Hạ có khó không?”