Chương :
“Mẹ cuối cùng đi nước ngoài học được cái gì? Rốt cuộc ai dạy mẹ đối xử với con dâu thế này?”
“Hay là nói…
“Thực ra mấy năm nay con không hiểu gì về mẹ?”
Hoa Văn Phụng vẻ mặt âm trằm quay đi.
“Làm nhục con dâu, không ngờ lại xảy ra chuyện này với mẹ, mẹ, mẹ thật sự khiến con nhìn với cặp mắt khác.
Đương nhiên, trong lòng mẹ biết không thể khống ché tiểu Ninh, thì cũng không thể khống chế con, về sau cái gia đình này, mẹ vẫn là không nên vào.”
“Mặc Đình, đó là cách con đối xử với mẹ của con?”
“Có lẽ, mẹ muốn con đối xử với mẹ một cách tử tế nhưng thông minh hơn?”
Đó là cách mà Mặc Đình đối xử với kẻ thù của mình!
Hoa Văn Phụng sững sờ, không tiếp tục chống đối lại Mặc Đình nữa.
Bởi vì bà ta biết rằng lúc này, cho dù bà ta có nói gì đi nữa, cũng chỉ khiến Mặc Đình và Đường Ninh càng thêm ghét bà ta.
Vì vậy, sau khi nhìn Mặc Đình một lúc lâu, Hoa Văn Phụng chấp nhận thua cuộc, kìm nén cơn tức giận quay lưng đi thẳng về phòng.
“Thực sự trong lòng em có rất nhiều điều khó hiểu về mẹ.”
Đường Ninh nghiêng nhẹ người sang nhìn Mặc Đình và hỏi: “Đáng lý ra mẹ là người nhà họ Bắc, tại sao mẹ không mang họ Bắc? Còn nữa, tại sao bà ấy lại ghét diễn viên đến vậy?”
“Nếu bà ấy ghét diễn viên, làm sao bà ấy có thể chấp nhận được Bắc Thần Đông, ông nội và cả Công ty giải trí Hải Thụy?”
Trước câu hỏi của Đường Ninh, Mặc Đình cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô: “Anh vốn định nói trước với em những vấn đề này, nhưng có một số việc anh vẫn chưa tìm hiểu rõ, chờ anh thêm chút thời gian.”
Mặc dù Đường Ninh có chút không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Mặc Đình, nhưng là vợ chồng bao lâu nay nên đương nhiên cô ấy hiểu Mặc Đình, vì vậy cô gật đầu: “Em tin anh.”
Mặc Đình choàng tay qua vai Đường Ninh nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng vẫn hướng ánh mắt đầy hoài nghi về phía Hoa Văn Phụng đang rời đi.
“Còn nữa, kể cả khi bà ấy không làm việc đó, không xóa tin nhắn trên điện thoại của em, em cũng không nhát thiết phải lựa chọn đi thử vai.”
“Mà điều khiến em càng khó hiểu hơn là tại sao bà ấy lại biết được mật mã điện thoại của em?”
“Em muốn ăn gì? Anh làm cho em ăn.” Mặc Đình chuyển chủ đề vịn vai Đường Ninh kéo cô ngồi xuống: “Chuyện này cứ giao cho anh, ngày mai anh sẽ điều Lục Triệt tới.
Em không phải lo lắng gì hết, sau này … sẽ không ai có thể sỉ nhục em thêm một lần nữa.
“Còn nữa, rốt cuộc cũng có một lần cảm thấy em không An Ung Š _ uống công yêu thương Đường Tĩnh Tuyên.
Về bộ phim sitcom của đạo diễn người Pháp, sau khi nghiên cứu kịch bản, Đường Ninh và Mặc Đình thống nhất rằng không cần thiết phải vì một tính cách mà tạo nên cả một vai diễn tương đồng. Xét cho cùng, “Người thân biến mất” cô ta là một kẻ du côn, đối với Đường Ninh không có gì thách thức và cũng không đủ sức hắp dẫn.
Hơn nữa em bé trong bụng cô cũng sắp được tháng rồi, Đường Ninh cảm thấy thực sự không cần phải mạo hiểm như vậy.
Nhưng khi trên mạng mọi người đang suy đoán liệu Đường Ninh có phải đang thử vai hay không, An Tử Hạo lại đến Khải Duyệt Đề Cảnh tìm thấy Đường Ninh.
Sau khi nhìn thấy anh ấy, Đường Ninh không khỏi cười thầm: “Không có việc gì thì đã không đến đây tìm em rồi, nói đi, tìm em có việc gì vậy?”
An Tử Hạo mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, trông như giới thượng lưu, trong tay cầm một đồng tài liệu dày cộp, sau khi nở một nụ cười với Đường Ninh, anh ấy đưa kịch bản cho Đường Ninh: “Xem xem có hứng thú không.”
Đường Ninh cúi đầu nhìn, tên của kịch bản là “Nịnh “Em đóng vai nữ thứ nhất là một vai phản diện……
Nghe thấy hai từ phản diện, Đường Ninh cười, từng là quản lý Kim Bài, anh ấy hiểu rõ cô thích gì, ghét gì, biết cô không thích những vai diễn thông thường mà thích thử thách mình ở những vai diễn khó.
“Em có hứng thú không? Vở kịch này do hãng phim Từ Văn sản xuất và Trần Phong là đạo diễn chính. Anh ấy nói rằng chỉ cần anh ấy có trong tay một kịch bản hay thì người đầu tiên anh ấy suy nghĩ đến là em, chắc chắn không nuốt lời.”