Chương :
Anh lớn cỡ nào mà muốn cả đoàn phim đều có thể chứa được mình?”
“Nếu cô không thể đối mặt với máy quay, cô nên đi đi. Cô có cưỡi tôi cũng vô ích.”
“Tôi không quan tâm đoàn trước đã sử dụng cô như thế nào, nhưng đối với đoàn của chúng tôi, chúng tôi không thể chấp nhận bắt kỳ sai sót nào.”
“Này…” Giám đốc Trần Phong không nhịn được muốn nói với An Tử Hạo, đừng nói năng cầu thả với cô gái nhỏ.
“Tôi thực sự có thể đánh nhau.”
Tuy nhiên, để yêu cầu cô ấy đối mặt với máy quay, cô ấy … Nói xong những lời này, Thẩm Tinh Yên đứng lên khỏi người An Tử Hạo, vẻ mặt có chút thay đổi: “Nơi này không giữ ta, sẽ có chỗ khác giữ ta lại!”
An Tử Hạo nhìn Thẩm Tinh Yên rời đi, cũng nhanh chóng đứng lên, nhưng ngay lúc đó, quần tây của An Tử Hạo suýt chút nữa đã bị rơi ra, bởi vì chiếc thắt lưng Gucci của anh đã bị Thẩm Tinh Yên lấy đi không biết từ lúc nào đã biến mắt…
“Tôi nói, tại sao anh lại đối xử với cô ấy hà khắc như vậy?”
Trần Phong không khỏi hỏi.
Mặc dù An Tử Hạo suýt chút nữa là xấu hổ, nhưng khi nghĩ đến mẹ của Thẳm Tinh Yên, anh cảm thấy cuối cùng không cần phải khiến Thẩm Tinh Yên giống như vậy, vì vậy anh định để cô ấy biết khó mà rút lui.
“Này, Tử Hạo, nếu anh muốn thương hại sinh mệnh nhỏ bé của cô ấy, nên giữ lấy cô ấy dưới tay tôi để huấn luyện.
Anh cho rằng dựa vào tính cách của cô ấy mà không tìm một đoàn khác sao?”
“Các đoàn khác không nhân đạo như chúng ta.”
Nghe được lời nhắc nhở của lão nhân gia Trần Phong, An Tử Hạo đột nhiên phản ứng lại, cô gái đó đơn giản chính là ma quỷ trên đời.
Vì vậy, anh đuổi theo cô ngay lập tức, nhưng thấy Thẩm Tinh Yên đang chuẩn bị rời đi trên chiếc mô tô …
Xe máy…
Và nó là một cỗ máy nặng …
Thẩm Tinh Yên từ xa nhìn An Tử Hạo, một tay lắc dây: lưng An Tử Hạo, trong lúc chuẩn bị khởi hành, vẻ mặt có chút khiêu khích.
Lúc này, An Tử Hạo lớn tiếng nói với cô: “Cho cô làm diễn viên đóng thé.”
“Nhưng tôi có một điều kiện!”
“Cô phải ký cho tôi làm diễn viên thay thế võ thuật của tôi, và làm theo sự sắp xếp của tôi. Nếu không, tôi có thể khiến cô không thể sống tiếp trong giới này.”
Một diễn biến khác, ở Hàn Quốc: “Phu nhân, không phải chúng tôi không muốn giúp bà, mà là vì bà đã đến đây rất nhiều lần rồi, loại sẹo bỏng này của bà quá nghiêm trọng, chúng tôi không có cách nào giúp bà hồi phục, mà coi như hồi phục được đi nữa cũng không thể như xưa được.”
Người của thẳm mỹ viện dùng tiếng Anh lưu loát nói với phu nhân: “Hay là bà thử tìm bệnh viện khác xem sao?”
Lão phu nhân thất vọng, đeo khẩu trang lên. Mặc dù nhiều năm đã qua đi, bà cũng đã quen rồi nhưng chưa bao giờ bà cần chữa trị gấp như bây giờ.
Nếu bà không thể hồi phục khuôn mặt vậy thì sẽ không thẻ xuất đầu lộ diện, hay nói cách khác là sẽ khiến Mặc Đình mắt mặt.
Bà ấy không muốn người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, càng không muốn Mặc Đình và Đường Ninh phải gánh chịu cùng.
Quan trọng hơn nữa là bà ấy xuất hiện trong bộ dạng này cũng không thể đối phó được với người phụ nữ họ Hoa đói!
Thực ra, bà ấy luôn có niềm tin vào y học, vì bà tin khoa học ngày càng tiền bộ, nhưng đến bây giờ, bao nhiêu năm đã qua đi mà vết thương trên mặt bà đã trở thành vét thương vĩnh viễn không thể nào hồi phục.
Như vậy, sau này Mặc Đình và Đường Ninh sẽ lại gặp phải vô vàn phiền phức, làm thế nào bây giờ?
Đến khi cần thiết chắc chỉ còn có thể trông cậy vào xét nghiệm ADN rồi.
Tiết lộ của Hoa Văn Phụng không những không ảnh hưởng gì đến Đường Ninh mà còn khiến bản thân bà ta đi quá xa, người ta đã lấy bà ta là đại diện điển hình cho hình tượng “mẹ chồng ác độc”, bởi hành động của bà ta đủ khiến hàng triệu người trẻ tuổi căm ghét vô cùng.