Chương :
Nghe xong những lời của Đường Ninh, Mặc Đình bé bổng cô từ ghế sofa lên đi vào phòng ngủ: “Có những việc, anh vẫn đang điều tra.”
Thực ra, đến bản thân Mặc Đình cũng không tin……
“Trong lòng chắc chắn được máy phần?” Đường Ninh biết rõ Mặc Đình đang điều tra cái gì, cho nên hỏi một câu lắp lửng.
“Chín phần.”
Hoá ra trong lòng Mặc Đình, Hoa Văn Phụng trước mặt chắc chắn là giả.
“Thực ra còn có một cách đơn giản nhất.”
“Sự việc vốn không đơn giản như em nghĩ đâu.” Mặc Đình đẩy cửa phòng ngủ đặt Đường Ninh xuống giường, “Anh cần làm rõ mọi việc đến cùng.”
“Anh không mau cho em biết đáp án, hai ngày sau, tại khách sạn Milo em sẽ ra tay……bất kỳ ai, những ai muốn chia cắt chúng ta, làm hại con chúng ta, em quyết không buông tha kể cả đó là cha mẹ của anh.” Đường Ninh kiên định nói với Mặc Đình, “Bà ta có thể sẽ thân bại danh liệt, còn có thể có hậu quả nghiêm trọng hon……”
“Anh ngăn cản em sao?” Mặc Đình nói xong đi vào phòng thay đồ, khi bước ra trên người đã thay một bộ quần áo ở nhà màu trắng đục.
Đường Ninh là người có chừng mực, Mặc Đình luôn biết điều này, trên thế giới này người hiểu chỗ khó của anh nhất, thông cảm với nỗi khổ của anh nhất chỉ có Đường Ninh.
Bởi vì cô ấy không muốn để mình anh đối diện với hai việc khó khăn này.
Và để xử lý với loại chuyện này, điều không thể nhất chính là mang thân phận mẹ con hoặc mẹ chồng nàng dâu ra, bởi vì khi Hoa Văn Phụng làm những chuyện đó đã hoàn toàn không để tâm gì đến mối quan hệ mẹ con hay mẹ chồng nàng dâu rồi.
Xin lỗi, có thể làm tổn thương bà ta nhưng làm tổn thương Mặc Đình và con…… kiếp này Đường Ninh không bao giờ cho qua.
Hoa Văn Phụng đang mơ tưởng rằng Đường Ninh sẽ bị Mặc Đình bỏ mặc.
Chỉ cần bà ta nắm được bằng chứng ngoại tình của Đường Ninh!
Thực ra nguyên nhân bà ta muốn Đường Ninh và Mặc Đình chia tay rất đơn giản đó chính là bà ta biết Đường Ninh không dễ đối phó, cần phải diệt trừ tận gốc, nêu không khả năng thân phận của bà ta sẽ bị bại lộ càng lớn.
Còn về Cha Mặc, từ đầu tới cuối đều là bị bà ta lợi dụng.
Là Hoa Văn Phụng giả cho nên bà ta làm sao mà đối với Mặc Đình, người không phải là con đẻ của bà ta tốt được huống chỉ là con dâu. Thực ra khi mới bắt đầu, bà ta cũng nghĩ đến việc giả vờ trước mặt Đường Ninh, nhưng vấn đề lại ở chỗ Đường Ninh lại không giống những người phụ nữ tầm thường khác.
Dù sao, Mặc Đình cũng không thiếu gì đàn bà, thiếu Đường Ninh anh vẫn là Mặc Đình khiến người ta mê mắn, lúc nào cũng có đàn bà vây xung quanh, làm sao mà phải bên cạnh mỗi Đường Ninh?
Trong hai ngày này, cửa Khải Duyệt Đề Cảnh luôn có một người phụ nữ đội mũ, đeo khẩu trang đi qua đi lại đã thu hút sự chú ý của bảo vệ: “Rốt cuộc là bà làm cái gì vậy?
Cả ngày đi qua đi lại ở đây.”
Phu nhân nghe bảo vệ hỏi như vậy, lắp ba lắp bắp: “Thực ra……tôi đến tìm phu nhân Mặc, tôi có việc muốn xin cô ấy.
“Bà tìm phu nhân Mặc nào? Bà biết chỗ này là chỗ nàc không?” Bảo vệ chỉ vào cửa chính của Khải Duyệt Đệ Cảnh lộng lẫy hỏi: “Tốt nhất bà nên nhanh chóng đi đi, ở đây không có người bà cần tìm đâu.”
“Ô…..Được.” Phu nhân liếc nhìn vào trong biệt thự thì thấy một chiếc xe con màu đen đi ra từ cổng chính, phu nhân định tới xem thì thấy Cha Mặc và Hoa Văn Phụng ngồi trong xe đang định ra ngoài.
Lòng bà dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn, đôi mắt lập tức đỏ hoe. Bà từng cho rằng Mặc Lâm Viễn tính tình ôn hoà và yêu thương vợ con nên mới kết hôn với ông, nhưng sau bao nhiêu năm, người đàn ông này thậm chí không thể phân biệt được đâu là vợ thật, đâu là vợ giả, còn vào gùa với con tiện nhân bắt nạt con trai và con dâu mình.
Chỉ nghĩ tới đây thôi là lòng bà đã không thể bình tĩnh được.
Khi xe lướt qua hai người, bảo vệ lập tức chào người trong xe, cúi xuống nói với Hoa Văn Phụng, “Bà Mặc, có người tìm bà!”
Hoa Văn Phụng nhìn người phụ nữ trước mặt qua lớp kính chắn gió dày cộp, trên mặt lộ ra vẻ nghỉ hoặc: “Tôi không biết bà ta, nếu là paparazzi hay phóng viên thì cứ đuổi ra ngoài.”
Nghe thấy chưa? Bà Mặc nói không quen bà.”
Hoa Văn Phụng vốn không nhìn kỹ người phụ nữ, cho nên nhất thời không nghỉ ngờ gì. Bảo vệ bắt đầu ra tay: “Xin lỗi nhỏ óc “Tôi muốn tìm phu nhân Mặc khác không phải người này.”