Chương :
“Tôi biết làm sao được liệu sau khi tôi rời đi cô có bán đứng tôi không?” Hoa Văn Phụng cũng cười khẩy hỏi đối phương.
“Ảnh là tôi đưa bà, tôi bán đứng bà khác gì tôi tự bán đứng tôi, nhưng bà thì khá: bà không họp tác thì thôi, không cần mất thời gian của cả hai nữa.” Nói xong, đối phương lập tức rời đi, lần này Hoa Văn Phụng hít một hơi thật sâu, kìm nén con tức giận trong lòng, kéo đối phương quay lại.
“Cánh tay bị thương là tự tôi làm!”
“Đường Ninh không làm tôi bị thương, bởi vì cô ta vốn dĩ không thể làm thôi bị thương.”
“Vậy việc lưu truyền tin Đường Ninh ngoại tình có liên quan tới bà không?”
“Không!” Hoa Văn Phụng khẳng định chắc chắn: “Nhưng tôi cũng không phải là hoàn toàn không biết gì, vì hôm đó Lão Mặc bắt gặp Đường Ninh và An Tử Hạo ngồi bàn công việc trong phòng khách, ai mà biết được hai người đó thân mật như vậy làm gì…… Lão Mặc đương nhiên không thể để Mặc Đình chịu thiệt, cho nên mới nói chuyện này ra ngoài, nhưng chỉ nói với mấy người quen biết, chỉ lưu truyền trong làng giải trí.”
“Tôi thật không ngờ rằng, các người lại có thể đối xử với con dâu của mình như vậy!” Cô gái đó chế giễu.
Việc này không liên quan gì tới cô, cô chỉ cần giao ảnh của Đường Ninh cho tôi.” Hoa Văn Phụng không hài lòng với thái độ của đối phương, nhưng vào lúc này lại phải xin cô ta: “Mặc Đình không cần người vợ như vậy, nó cần một người tốt hơn bên cạnh nó.”
Đường Ninh có làm gì có lỗi với bà không?”
Cô hỏi hơi nhiều rồi! Hoa Văn Phụng không hài lòng.
“Đây là câu hỏi cuối cùng!”
“Nhìn cô ta không vừa mát.” Hoa Văn Phụng trả lời cho qua.
“Hay có thể nói, cô ấy không làm sai điều gì……” Đối phương nói xong bỏ điện thoại xuống, cũng xóa luôn đoạn ghi âm vừa xong trước mặt Hoa Văn Phụng.
“Tôi vừa rồi chỉ muốn thử bà thôi. Nếu bà đồng ý nói cho tôi sự thật, vậy tôi sẵn sàng giao dịch với bà.”
Thấy vậy, Hoa Văn Phụng lập tức cười nói: “Cô bé, cũng có nhiều thủ đoạn.”
“Nhưng cuối cùng tôi cũng đã xóa.” Tiểu nghệ sĩ đặt điện thoại xuống, khiến Hoa Văn Phụng lập tức thả lỏng người…
Tắt nhiên, ở góc bà ta không thể nhìn thấy, chiếc máy ảnh nhỏ đeo trên người của tiểu nghệ sĩ đã ghi lại rõ ràng những gì Hoa Văn Phụng vừa nói, cho dù đó là một biểu hiện nhỏ nhất.
“Nói thật với cô, tôi không thích diễn viên, đặc biệt là diễn viên thông minh, còn là con dâu của tôi.”
“Bà không biết Đường Ninh đang mang thai cháu trai của bà sao?”
Nghe đến vấn đề này, Hoa Văn Phụng không khỏi bật cười: “Con trai tôi là một ông lớn trong làng giải trí, chẳng lẽ…còn lo lắng không có ai sinh con cho nó sao?”
“Bà cũng thật kinh tởm.” Đối phương thẳng thắn đánh giá Hoa Văn Phụng: “Tuy rằng tôi đã làm sai, nhưng tôi biết mình gieo gió gặp bão, nhưng bà thật không biết xấu hỗ khi đối xử với một người phụ nữ có thai như vậy.”
“Được rồi, nói nhảm đủ rồi, đồ tôi muốn đâu?”
Người bên kia nhìn Hoa Văn Phụng thật sâu, sau đó đưa bức ảnh chụp trên điện thoại cho Hoa Văn Phụng: “Đồ đưa cho bà, tôi không cần tiền, không nghĩ tới có thẻ tiêu loại tiền kinh tởm này, chúc bà may mắn.”
Nói xong, đối phương trực tiếp đứng dậy rời đi. Sau khi Hoa Văn Phụng có được bức ảnh như ý, lập tức chuyển cho cha Mặc: “Đây là con dâu tốt của anh.”
Hoa Văn Phụng hẳn không biết rằng mọi lời nói và việc làm của bà ta trước mặt nghệ sĩ trẻ chiều nay đều được hiển thị trên một trong những màn hình quảng cáo lớn nhất Thịnh Kinh.
Tất nhiên, trong video, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Hoa Văn Phụng, không nhìn thấy nghệ sĩ kia, điều này cũng đảm bảo rằng nghệ sĩ kia thoát khỏi sự tấn công của giới truyền thông.
Tắt cả mọi người đều biết bộ mặt của Hoa Văn Phụng, nỗi oan ức mà Đường Ninh phải gánh chịu trong khoảng thời gian này, chỉ có bà ta…
Còn tự mãn vì có được một bức ảnh ngoại tình của Đường Ninh!
“Mẹ kiếp, chỉ vì coi thường Đường Ninh, đối với một người phụ nữ có thai như thế này thật không biết xấu hổ.” Cư dân mạng bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Tôi thật sự không biết người tốt bụng này là ai. Nếu không có cô ấy, Đường Ninh không biết sẽ phải gánh chịu bao nhiêu oan trái. Thật sự quá thảm.”
“Hoa Văn Phụng thực sự là một người mẹ chồng xấu xa nhất mà tôi từng thấy.”